Chương 34: Hình như... cũng không đáng sợ lắm 2

Lỗ tai Ngân Nhĩ run lên một cái, vẻ mặt tái nhợt: "Nhất định phải ở lại đây sao?"

Toà nhà này cực kỳ lớn, chắc chắn bên trong có người khổng lồ.

Nếu bị người khổng lồ phát hiện ra đang mượn chỗ để tránh rét thì bọn họ có chạy thoát được không đây?

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Ngân Nhĩ, Hồ Khê nghĩ thầm sau đó quyết định giống Hùng Minh.

Quanh đây không còn nơi đặt chân nào tốt hơn nơi này nữa.

Bọn họ dắt trâu lông dài xuống dưới chân tường, cũng không dám tháo toàn bộ hành lý xuống mà chỉ lấy da thú từ bên trong ra đắp lên người.

Hùng Minh móc mấy cục đá đen thùi lùi từ trong túi quần áo của mình ra chuẩn bị đốt lửa nấu chút nước nóng ăn với lương khô.

Đã ra khỏi nhà rồi là ăn uống đều phải đơn giản nhất có thể.

Hồ Khê rón rén đi ra xa một chút, dùng nồi đá múc đầy tuyết sạch quay về.

Ngân Nhĩ dựa lưng lên người trâu lông dài, vẻ mặt uể oải mở bọc đồ lấy ra một miếng thịt xông khói khô.

Ngày hôm nay vừa mệt vừa đói lại còn bị lo lắng và hoảng sợ nữa nên bọn họ phải ăn chút đồ mặn mới lấy lại sức được.

Tiểu Cát bọc da thú ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhìn chằm chằm ngọn lửa, ngẩn người.

Sau khi ngồi xuống rồi mới thấy cả người bủn rủn không gượng dậy nổi, cực kỳ mệt mỏi.

Bỗng nhiên lỗ mũi Tiểu Cát hơi nhúc nhích, mắt sáng bừng lên: "Mùi gì vậy... Thơm quá đi mất..."

Hùng Minh ngẩng đầu lên trợn mắt lườm cậu ta một cái: "Con đàng hoàng chút đi."

Tiểu Cát cực kỳ uất ức: "Con không đàng hoàng chỗ nào chứ."

Lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện, mùi thơm kia càng lúc càng nồng nàn hơn, giống như một cái lưỡi câu nhỏ chui thẳng vào lỗ tai bốn người vậy, khiến hồn vía bọn họ bay mất.

Hồ Khê và Ngân Nhĩ cũng ngửi thấy. Đó là một mùi thơm rất khó để hình dung, cứ như có một tảng thịt lớn vừa nấu xong đang ra dầu vậy. Bọn họ bắt đầu không tự chủ được mà ứa nước miếng.

Tiểu Cát không nhịn được đứng dậy đuổi theo mùi thơm. Cậu ta dừng lại trước cửa khách sạn rồi quay đầu lại nói: "Là nơi này!"

Ba người tí hon trưởng thành muốn đứng lên ngăn cản nhưng muộn mất rồi.

Tiểu Cát đẩy cánh cửa nhỏ trước mắt ra. Tiếng chuông reo "đinh đang đinh đang" vang lên trong khe núi hoang vắng vào đêm khuya nghe có vẻ rất chói tai.

Ánh sáng ấm áp chảy ra từ khe cửa, mùi thơm cuốn hút kia càng đậm đà hơn.

Bên trong, Lộ Dao đang cúi đầu chuẩn bị đồ ăn bên bàn bếp.

Vì sửa cửa đến đêm khuya nên cô đói bụng quá không ngủ được, thấy trong chậu nước dưới bếp đang ngâm một khúc thịt muối dư lại, cô đột nhiên muốn ăn một bát mì thịt muối. Thế là cô lập tức bắc nồi lên bếp chuẩn bị ngay.

Nghe tiếng chuông cửa, Lộ Dao đặt đũa xuống ngay lập tức.

Ở ngoài cửa, Tiểu Cát người còn lùn hơn Munch một chút ngã ngồi dưới đất nhìn Lộ Dao với ánh mắt tràn ngập kinh hoàng, hai chân gấp lại run rẩy vô lực.

Lộ Dao hơi khựng lại trong chốc lát rồi mới ngồi xổm xuống: "Xin hỏi quý khách muốn ở trọ hay ăn cơm?"

Người tí hon này có một đôi tai thú tròn trịa. Rõ ràng là thân hình đã nhỏ rồi, thế mà còn có hai cái lỗ tai màu nâu lông xù chui ra từ trong tóc.

Đây là người tí hon thuộc bộ lạc nào thế này?

Trông dễ thương quá đi mất.

Ngoài cửa có ba cái đầu lặng lẽ nhô ra.

Tốt quá, đều là người tí hon có tai thú cả.

Hình như bọn họ còn chưa nhận ra là mình đã bị phát hiện.

Lộ Dao cụp mắt xuống, cố gắng tỏ ra ôn hoà vô hại: "Tối nay tuyết rơi dày hơn mọi khi, bên ngoài gió lớn, không phù hợp để qua đêm lắm. Giường trong khách sạn chúng tôi vừa ấm áp vừa mềm mại, còn có nước ấm để tắm và đồ ăn nóng hổi để ăn nữa..."

Tiểu Cát hoàn hồn, lỗ tai tròn tròn cảnh giác run lên, giơ tay móc từ trong áo da thú ra một tờ rơi.

Lộ Dao nhận lấy tờ đơn rồi dịu dàng cười một tiếng: "Cậu đã gặp mấy người Munch rồi hả? Tối hôm qua ba người bọn họ cũng ở lại đây đến sáng nay mới rời đi đấy."

Cuối cùng, Tiểu Cát cũng góp nhặt được một chút can đảm để ngửa đầu nhìn Lộ Dao rồi mở miệng hỏi: "Cô lại người khổng lồ sao?"

Lộ Dao gật đầu: "Đúng thế."

Tiểu Cát không nói gì.

Lộ Dao suy nghĩ một lúc rồi đưa ra lời đề nghị: "Tôi vừa mới nấu mì sợi xong. Cậu có muốn ăn một bát không?"

Tiểu Cát trợn to mắt, vô thức nuốt nước miếng cái ực: "Mì sợi á?"

Lộ Dao giơ tay ra vớt Tiểu Cát lên thả lên trên bàn bếp rồi xoay người đi vào trong lấy bát đũa chuyên dụng cho người tí hon ra, gắp một sợi mì từ trong bát mì cô chưa kịp động đũa, xé hai mẩu thịt muối thơm lừng được trộn với ớt xanh xắt nhỏ và hành lá, cuối cùng là lấy một miếng trứng chiên be bé cho vào bát. Một bát mì nóng hổi phủ hành lá được đẩy đến trước mặt cậu ta.

"Nếm thử một chút đi, thơm lắm."

Lý trí của Tiểu Cát đứt đoạn ngay lập tức. Mắt cậu ta sáng bừng lên, trong mắt chỉ còn mỗi bát mì nóng hổi. Đúng là mùi thơm này rồi.