Cửa Hàng Dị Thú Số 138

9.29/10 trên tổng số 66 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: 138 Hào dị thú manh sủng điếm
Thể loại: Thám hiểm, tầm bảo, quần ẩu, hài, 1x1, HE Editor: Bạch Quỷ Si Dương Hoan nghênh đến cửa hàng thú cưng đặc biệt số 138. Nghiêm túc, đứng đắn, uy tín cao chính là tác phong của bổn tiệm; không …
Xem Thêm

Chương 36
Lúc Long Trường Tiêu thu được tín hiệu thứ hai của Kỳ Thanh Lân, đẩy cửa tiến vào, còn chưa nhìn thấy con gấu trắng nhà hắn, thì đã phải đối diện với Kỳ Thanh Lân đang đen mặt ôm Kim Dư đang hôn mê ngồi trên ghế sa lông.

“Xảy ra chuyện gì….?” Long Trường Tiêu có chút kinh ngạc hỏi, nhận được một tiếng hừ lạnh của Kỳ boss.

“….Tôi đi nhìn Bạch Uy một chút.” Nếu đã không nhận được câu trả lời, Long Trường Tiêu cũng không muốn hỏi thêm nữa. Dù sao hắn và Kim Dư cũng không có liên quan gì với nhau, thậm chí ngay cả bạn bè cũng coi như không làm. Dù hiện giờ Kim Dư có bị hôn mê bất tỉnh, nhưng người ta đã có ông xã ở bên cạnh, hắn sẽ không tự làm bản thân mất mặt.

Long Trường Tiêu vừa mới xoay ngưới liền cực kỳ khϊếp sợ. Hắn không hiểu về y thuật, không biết chữa trị cho dị thú, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của gấu trắng, hắn biết, dị thú của hắn có thể tiếp tục sống hết quãng đời còn lại rồi.

So với bộ dạng sống dở chết sở trước kia, tuy con gấu trắng bự này vẫn gầy đến mức xương bọc da, vẫn không thể mở mắt, nhưng khí tức quanh thân đã khác hoàn toàn, không có lấy nửa điểm tử khí, Long Trường Tiêu thậm chí có thể cảm nhận được, trên người Bạch Uy tản mát ra nguồn sức sống mãnh liệt!!

“Này, này! Bạch Uy!! Mày không có việc gì chứ?! Mày sẽ không có việc gì đi?! Tao là chủ nhân của mày a! Mày có nhận ra tao không?”

Long Trường Tiêu cực kỳ kích động tiến lên ôm lấy con gấu bự đang nằm rạp trên đất. Tên này ngay cả nửa điểm nghi hoặc cũng không có, dùng khứu giác đã có thể nhận ra chủ nhân nhà mình.

Rống... !

Chỉ là một tiếng rống ngắn ngủi, nhưng lại mang theo vài phần vui sướиɠ, vài phần kích động. Dù Long Trường Tiêu không hiểu thú ngữ, nhưng đã làm bạn với nó trong một thời gian dài, hắn vẫn có thể đoán được ý tứ của nó.

Nó đang nói với hắn, nó không có việc gì, nó nhận ra hắn.

“Tốt tốt… Này thật tốt quá rồi!” Gương mặt băng giá của Long Trường Tiêu rốt cục cũng tan vỡ, hắn cao hứng vui vẻ bắt đầu nói chuyện với con gấu trắng còn có chút suy yếu, nội dung từ chuyện hộ chủ lúc trước cho đến cảm giác lo lắng vui sướиɠ hiện tại. Con gấu bự bị hắn ôm chặt không hề chê phiền lấy một tiếng, thành thành thật thật, an an tĩnh tĩnh đem đầu đặt trên đùi Long Trường Tiêu, thỉnh thoảng hừ ra vài tiếng, tỏ vẻ đang nghe chủ nhân nói chuyện.

Nhìn hình ảnh cực kỳ ấm áp tốt đẹp kia, Kim lão vừa vào cảm thấy không tốt chút nào. Đương nhiên ông không phải mất hứng vì nhìn thấy con gấu có thể sống, có lẽ chừng mười ngày hoặc một tháng liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn, cái mà ông không ngờ chính là, trị liệu hơn cả tháng cho con dị thú này không có lấy một chút tiến triển, ngược lại càng lúc càng suy yếu, nhưng thằng nhóc Kim Dư vừa đến, chỉ cần dùng nửa ngày, đã có thể giúp dị thú cải tử hoàn sinh.

Hơn nữa, căn cứ vào ánh mắt phán định vô cùng độc ác của ông mà nói, tình trạng của con gấu trắng này tốt vô cùng. Phương pháp trị liệu của thằng nhóc không phải là tạm thời hoặc chỉ chữa có bề nổi, ngược lại đã đem dị thú từ trong ra ngoài trị hết một lượt.

Kết quả như thế có thể nào không khiến ông – người dốc lòng vì ngành y học hơn năm mươi năm, đến bây giờ vẫn ngẫu nhiên trị liệu cho vài con dị thú – có thể không khϊếp sợ đây? Mà so với khϊếp sợ, lại càng có một cảm giác không cam lòng vì bệnh viện của mình đã bị đả bại hoàn toàn, thậm chí còn ẩn ẩn cảm giác ghen tị.

Bất quá, lúc Kim lão quay đầu thấy Kim Dư đang nằm trong ngực Kỳ Thanh Lân, cảm giác xấu xa kia nháy mắt liền biến mất. Dùng vẻ mặt cảm thán lo lắng và đen thui như mực tiến tới vài bước hỏi:

“Thằng nhóc này trúng độc?”

Kỳ Thanh Lân đang âm thầm kiểm tra, vận chuyển năng lượng qua người bà xã nhà mình, nghe thấy liền cực kỳ khó chịu cho một cái xem thường, nhưng cũng trả lời: “Con gấu ngu kia trúng Tử hàn độc quá nặng, không thể đồng hóa, luyện hóa được, cho nên y chỉ có thể cưỡng ép bản thân hấp thu một phần. Tuy độc này đối với thân thể y không tạo thành tổn thương trí mạng, bất quá về sau sẽ trở nên rất, yếu, ớt!

Kỳ Thanh Lân nói ra ba chữ cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu thân thể Kim Dư không có hỗn độn nguyên khí bảo hộ, chỉ cần y hấp thụ một chút Tử hàn độc thôi, y đã bị độc chết rồi!! Trời biết ngay lúc hắn thấy Kim Dư hôn mê ngã xuống đất có bao nhiêu ước mong muốn đem cả tòa bệnh viện này hủy sạch! Nếu không phải Kim Dư sau khi hôn mê đột nhiên tỉnh lại mỉm cười với hắn một chút, dặn dò hắn cần bổ sung dinh dưỡng cho con gấu ngu kia, thì nơi này tuyệt đối đã thành bình địa rồi. Mà cái tên Long Trường Tiêu mời Kim Dư tới đây cùng với lão viện trưởng kia, cũng xuống dưới chơi với bà xã của hắn luôn đi!

Lúc gấu trắng đang liên lạc tình cảm với Long Trường Tiêu thì cảm nhận được sát khí cực lớn từ trên người Kỳ Thanh Lân phát ra, mà lời nói của Kỳ Thanh Lân lại khiến bọn họ ngoại trừ áp lực trên thân thể ra còn bỏ thêm một tầng tâm lý áy náy.

Long Trường Tiêu hoàn toàn không ngờ đến việc Kim Dư vì cứu Bạch Uy mà hy sinh cả bản thân, đến lúc này, hắn mới sâu sắc nhận thức được, đối với Kim Dư mà nói, sự tồn tại của dị thú trọng yếu là tới cỡ nào. Hy sinh như vậy, hiển nhiên tất cả tiền tài của hắn đã không thể trả nổi, đang muốn mở miệng dùng lời hứa của cả Long gia mà thề thốt, hắn lại cảm thấy trên tay khẽ động—— là Bạch Uy, dị thú của hắn.

Gấu trắng bự Bạch Uy nghe thấy lời nói của Kỳ Thanh Lân tựa hồ rất khổ sở áy náy, dùng đầu củng củng tay chủ nhân, ý bảo buông nó ra, sau đó cố hết sức mà đứng lên, lảo đảo, run run rẩy rẩy từng bước một đi đến bên chân Kỳ Thanh Lân, đem đầu kề sát ngay bên mấy ngón tay rũ xuống của Kim Dư, nằm úp sấp ngay tại chỗ. Bộ dáng của nó, vô luận là ai nhìn, đều có thể cảm nhận được sự bất an áy náy và chờ đợi cái chết.

Nghĩ tới việc nếu không phải chủ nhân của gấu trắng bự Bạch Uy không có y vứt bỏ nó, vậy hiện tại trong cửa hàng thú cưng của Kim Dư sẽ nhiều thêm một con dị thú cấp A+.

Long Trường Tiêu thấy dị thú nhà mình lại coi trọng người khác, trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, nhưng trong lòng không có lấy nửa phần không vui. Bởi vì đối với Kim Dư mà nói, đây là lần đầu tiên gặp con gấu trắng này, cả hai ở chung với nhau chưa đầy một ngày, nhưng lại có thể làm ra những chuyện vĩ đại hơn so với chủ nhân đã sở hữu con gấu trắng hơn mười năm, không phải vì tiền tài thậm chí cũng không phải vì tình cảm, mà là một loại quan niệm chân chính đem dị thú trở thành đồng bọn quan trọng nhất, ngang hàng ngang vế.

Cho nên, hắn không cảm thấy bản thân thiệt thòi. Đương nhiên, hiện tại có thắng hay thua cũng không đại biểu cho việc sau này có thắng có thua hay không. Bởi vì hiện tại hắn đã hiểu rõ phải đối xử với dị thú của mình như thế nào. Hắn tin hắn sẽ không bao giờ để cho dị thú nhà mình làm ra cái hình ảnh khiến chủ nhân như anh phải ghen tỵ hâm mộ nữa, cho dù Kim Dư có đối xử tốt với dị thú tới cỡ nào, chỉ cần hắn đối tốt với Bạch Uy, Bạch Uy nhất định sẽ ở bên cạnh hắn!

Long đại thiếu gia đối với tương lai của hắn và gấu trắng rất có lòng tin, chẳng qua loại tin tưởng này duy trì liên tục được bao lâu, thật sự không thể biết được….

Kỳ Thanh Lân nhìn hành động của gấu trắng, lãnh khí quanh thân thoáng thu liễm một chút, quên đi, con gấu ngu này coi như cũng còn có chút lương tâm. Hắn không quan tâm việc Kim Dư đi trị liệu cho dị thú, nhưng nếu con dị thú được trị liệu kia không xứng đáng để bà xã nhà hắn làm như vậy, tâm tình của hắn sẽ trở nên rất xấu. Lúc tâm tình của hắn xấu, rất thích cắn xé các loại dị thú, nhất là những con bự bự.

Đến chạng vạng hoàng hôn, Kim Dư vẫn tiếp tục hôn mê không tỉnh lại. Y được Kỳ Thanh Lân đặt nằm lên giường, thoải mái mà tiếp tục ngủ, bên cạnh là con gấu trắng không ngừng bổ sung dinh dưỡng, kế bên nó là gương mặt ôn hòa của chủ nhân nhìn dị thú nhà mình bổ sung chất dinh dưỡng.

Kỳ Thanh Lân đương nhiên là ngồi ngay đầu giường mà trông nom, chẳng qua lúc này, hắn đang cùng Kim lão mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhượng ai.

“Mi cái thằng nhóc kỳ lân khó ưa!! Cái thứ thằng nhóc họ Kim trúng là Tử hàn độc!! Tử hàn độc!! Đây là độc tố vô cùng tàn nhẫn!! Tuy nó không có triệu chứng trúng độc, nhưng nó đang hôn mê bất tỉnh, ta nhất định phải kiểm tra cho nó!” Tâm tình hiện tại của Kim lão đã hỏng bét hết cả. Ông thật vất vả dùng cả n cách để xây dựng lại tâm lý mới đem mặt mũi của mình tới kiểm tra thân thể cho thằng nhóc Kim Dư. Nhưng cái loại sự tình khiến cả hàng ngàn người hưng phấn nhảy dựng lên vừa tới tay thằng nhóc Kỳ lân gia này, sao liền biến thành mưu đồ gây rối rồi?!

A phi! Mi mới có mưu đồ gây rối, cả nhà mi đều có mưu đồ gây rối a!! Ông có con có gái có cháu trai có cháu gái, có tiền có nhà có bệnh viện có địa vị cái gì cũng có, còn muốn cùng một thằng nhóc đáng tuổi cháu ông mưu đồ gây rối sao, bộ não bị chấn động hả?!

Nhưng Kỳ Thanh Lân lại không thèm để ý tới ánh mắt mãnh liệt khiển trách của Kim lão. Boss chỉ kiên định đứng trước mặt Kim lão, sau đó kiên định nói ra một câu:

“Ngài là bác sĩ thú y.”

Nháy mắt, Kim lão một bụng nói đều nói không nên lời.

“…. Sát, ông đi gọi bác sĩ tới!!” Kim lão run rẩy khóe miệng, quên đi, cái thằng nhóc đang nằm trên giường kia có cùng quan điểm thái độ với ông, ông liền nhịn một lần vậy!

Bất quá, không đợi Kim lão mở miệng gọi người, Kỳ Thanh Lân Kỳ đại boss lại nói thêm một câu:

“Chỉ cần là thầy thuốc thì đều không được.”

“Oắt con họ Kỳ kia!! Mi đừng có quá phận với lão già này!! Thằng nhóc họ Kim kia cần phải kiểm tra thân thể!!” Kim lão thật sự bùng nổ rồi.

Kỳ Thanh Lân nghe thấy có chút hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Y không sao, ta không muốn bác sĩ tới đây, một khi kiểm tra được sẽ đánh chủ ý lên người y. Ngài hiểu mà.”

Mấy lời này của Kỳ Thanh Lân khiến Kim lão hơi khựng lại, sau đó có chút tiếc nuối không thể rèn sắt thành thép mà nhìn Kỳ Thanh Lân, “Ta biết thằng nhóc này thể chất đặc biệt. Dù nó có năng lực có thể khiến các thế lực lớn cực kỳ điên cuồng muốn, nhưng mi xem lão già này là ai hả?! Tùy tiện lao đi tìm một tên bác sĩ nào đó sao? Để cho ta khám hoặc tìm một bác sĩ tới khám, chọn một trong hai, mi phải cho ta một cái đáp án! Nếu không, bà xã nhà mi xảy ra chuyện gì, về sau mi đừng có mà tới đây khóc rống!!”

Hiếm khi Kỳ đại boss bị trưởng bối rống vào mặt mà không có chút khí lạnh phát ra, nhìn sắc mặt dữ tợn của Kim lão, lại nhìn Kim Dư vẫn còn đang hôn mê, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

“Vậy, cái kia…. Đây không phải là thú a… Ngài ngàn vạn lần nhớ chú ý.”

“Chú ý em gái mi!! Loài người là tiến hóa từ con vượn cổ a!! Lăn xa ra một chút!! Lão muốn xem cá voi thời tiền sử!!”

Thêm Bình Luận