Chương 47

Lúc trước, lần đầu tiên ông lão cầm máu cho anh ta đã từng bảo anh ta sau này nhớ chú ý đến thân thể một chút, khi đó chẳng lẽ là đang nhắc nhở chính tới chuyện này ư.

"Sao thế?"

"Không sao, tôi hiện tại sang tiệm tạp hóa xem một chút." Dương Thiếu Tế đứng dậy muốn đi, Lý Minh Châu bỗng gọi anh ta trở về. "Hiện tại trời còn chưa tối, cậu đi cũng vô dụng."

"Cũng đúng." Dương Thiếu Tế nhớ tới quy củ của cửa hàng kia, không đến trời tối không mở cửa. "Nói ra cũng thật kỳ lạ, người ta đều mở cửa vào ban ngày đến tối, cửa hàng kia của bọn họ sao lại sau khi trời tối mới mở cửa? Đêm khuya cũng có thể làm ăn sao?"

Lý Minh Châu nghĩ đến lần trước đi nhầm vào, khách trong tiệm đã ngồi không ít.

"Chắc chắn sẽ có." Về phần những vị khách tới kia có phải người khách bình thường hay không, vậy thì không biết được.

Sau khi trời tối, cửa hàng tiện lợi của Thẩm Loan đúng giờ mở cửa.

Cửa vừa mở ra không bao lâu, Lý Minh Châu liền dẫn Dương Thiếu Tế tới cửa tìm Hà tiên sinh.

Lúc này trong tiệm vẫn chưa có khách, sau khi Lý Minh Châu nói rõ ý đồ mình đến với ông lão liền đi sang một bên, để lại không gian cho hai người bọn họ.

"Hà tiên sinh, lần trước lúc tôi đến tìm ngài cầm máu ngài đã nhìn ra đúng không?" Dương Thiếu Tế hỏi.

Anh ta cũng không trách ông lão biết mà không nói, dù sao lúc đó ông lão nói anh ta sẽ bị bệnh này, anh ta tám phần cũng sẽ coi ông lão là lừa đảo.

"Đúng." Hà tiên sinh nói.

"Vậy... bệnh của tôi còn có thể trị được không?" Trong lòng Dương Thiếu Tế vẫn luôn ôm một tia hy vọng.

"Dù sao cũng là bị tổn thương từ bên trong, muốn khôi phục lại như trước sợ là không được."

Dương Thiếu Tế có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng tốt hơn hoàn toàn phế đi. "Vậy đại khái có thể khôi phục đến mức độ nào?"

"Chỉ cần không làm chuyện phòng the thường xuyên, miễn cưỡng vẫn có thể làm được. Nhưng trong lúc chữa trị ít nhất trong vòng một năm không thể phát sinh quan hệ xá© ŧᏂịŧ." Hà tiên sinh nói tiếp: "Nếu có thể khống chế được, ta sẽ mở toa thuốc cho cậu."

"Thật ư?" Kết quả này so với Dương Thiếu Tế dự đoán tốt hơn một chút, "Xin ngài hãy giúp tôi chữa trị, sau này tôi tuyệt đối không chơi lung tung!"

Hà tiên sinh nhanh chóng viết cho anh ta một đơn thuốc. "Trước tiên bốc phương thuốc này, sáng trưa tối mỗi ngày ba liều, uống một tháng, lại đổi đơn thuốc."

"Được." Dương Thiếu Tế cẩn thận cầm phương thuốc, cảm giác như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Sau khi lấy được phương thuốc, đầu tiên anh ta để cho thầy thuốc Trung y có quen biết nhìn qua phương thuốc, sau khi xác định phương thuốc không có vấn đề, liền không thể chờ đợi được nữa lập tức cho người đi bốc thuốc.

Thuốc trong tiệm thuốc ven đường anh ta không chắc dược tính có tốt hay không, hơn nữa những chỗ đấy đa số không phải là nơi bác sĩ chính quy mở, cho nên anh ta gọi điện thoại cho quản gia, nhờ quản gia lo liệu việc này.

"Đúng rồi ông Dương, lúc trước có người đưa mẹ cháu một cây nhân sâm lớn phải không, đến lúc đó ông nhớ đem cả cây nhân sâm đó cùng nhau mang đến." Dương Thiếu Tế dặn dò.

Cũng giống như thương nhân thích vàng, làm bác sĩ chắc chắn thích dược liệu. Nếu có thể chữa khỏi bệnh này của anh ta, một cây nhân sâm tính là gì.

Sau khi cất điện thoại đi, Dương quản gia bên kia hành động rất nhanh, sáng hôm sau đã cho người mang tới.

Dương Thiếu Tế vừa nhận thuốc, liền mang nhân sâm lớn đi thẳng tới cửa hàng, để Hà tiên sinh hỗ trợ xem những thứ này dùng có tốt hay không.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin