Chương 27

“...... Vậy mỗi món đồ cổ mà mày mua đều liếʍ hết ầ?”

Tôn Đồng Vũ nhất thời mặt xanh tái, “Không đề cập đến cái này chúng ta vẫn là bạn tốt!”

Mục đích của Tôn Đồng Vũ rất rõ ràng, hắn vừa lấy được Hoàng Kim Báo, phát hiện mình có chút sờ không chính xác, dứt khoát mang theo đi gặp sư phụ, “Khi nào mày rảnh? Chúng ta đi cùng đi.”

Đồ chơi này dù sao cũng có thể là đồ cổ, để tránh phiền toái không cần thiết, bình thường tốt nhất vẫn là mang theo vật chủ cùng nhau tương đối thỏa đáng.

“Mày cầm đi giám định là được, tao còn phải đi làm.” Từ Văn Bân lại không có gì băn khoăn, quan hệ giữa anh ta và Tôn Đồng Vũ tuy rằng không tốt lắm, nhưng đối phương không cần phải vì chút tiền nhỏ này mà làm hỏng thanh danh của mình.

“Huynh đệ đại khí.” Tôn Đồng Vũ thấy Từ Văn Bân không giống khách khí, cũng không giả bộ nữa, “Vậy tao đi trước, lúc nào có kết quả tao sẽ đến.

“Làm phiền mày rồi.” Từ Văn Bân đưa hắn ra khỏi cửa hàng.

Tôn Đồng Vũ là một người làm việc sảng khoái, lúc đến cũng nhanh mà lúc đi cũng nhanh. Không quá một giờ, hắn lại gọi video cho Từ Văn Bân.

“Có kết quả giám định rồi à? Sư phụ mày nói gì? Từ Văn Bân hỏi.

“Sư phụ lại mắng tao một trận.”

Từ Văn Bân thầm nghĩ không tốt, “Vậy xem ra cũng là giả.”

“Hoàng Kim Báo này là thật, hơn nữa còn là thứ tốt của Đường triều.” Tôn Đồng Vũ nói, “Mày may mắn thật đấy, vậy mà đào được thật.”

“Đó là đồ thật?” Kết quả này thật đúng là khó ngờ tới, “Vậy sư phụ mày mắng mày làm gì.”

“Người già đều thế mà, càng thật thì mắng càng hung dữ. Theo quan điểm của mấy ông, các di tích văn hóa nên được chăm sóc cẩn thận, không phải để lại trong tay của người ngoài. Hơn nữa không ít văn vật đều là do trộm mộ mà có, những đạo mộ tặc kia lại không bảo vệ mộ táng cổ xưa, đằng sau mỗi một kiện bảo bối khai quật có thể chính là một ngôi mộ cổ có giá trị rất lớn bị phá hủy. Ông ấy làm nghiên cứu khảo cổ học, đau lòng nhất chính là cái này, sao mà không mắng cho được.” Tôn Đồng Vũ giải thích.

“Vậy quả thật có thể tha thứ.”

“Vậy mày có muốn bán nó không? Nếu mày bán thì bán cho tao còn hơn.”

Đồ cổ mà hắn dùng cái giá đặc biệt mua về một nửa đều là giả, còn lại phần lớn đều là đồ đạc của dân quốc, hắn cần đồ cổ chân chính hơn.

“Được.” Từ Văn Bân không hứng thú với việc sưu tầm đồ cổ.

Người mua và người bán đều có ý định, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau một loạt các quy trình, mặt dây chuyền vàng cuối cùng đã được giao dịch với giá 820.000 đồng

Nhìn tiền bỏ túi, Từ Văn Bân lúc này mới giật mình phát hiện trong giao dịch giữa anh ta và nữ quỷ kia ẩn chứa bao nhiêu giá trị thương mại.

Một cái 820.000 không có giá trị, nhưng giao dịch của họ rõ ràng sẽ không chỉ có một lần. Nữ quỷ kia trong tay có nhiều thứ tốt, về sau khẳng định không chỉ đơn giản là mua thuốc lá mua rượu. Nếu hợp tác thời gian dài mà nói, anh ta hoàn toàn có thể dựa vào cái này tự lập bảng hiệu của mình.