Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cửa Hàng Của Tôi Thông Âm Phủ

Chương 16: Thận Hỏng Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mấy ngày nay không phải đã gặp mấy bác sĩ nổi tiếng, bọn họ đều nói không có cách nào, ngài cũng đừng giày vò, cứ như vậy đi.”

“Lần này là bác sĩ từ nước ngoài tới, đến lúc đó mày cứ nghe lời quản gia.” Dương Lệ Hoa nói xong, trợ lý ở bên ngoài gõ cửa. Hôm nay bà ta còn có cuộc họp, dặn dò con trai hai câu ở nhà, sau đó lại vội vàng rời đi. Dương Thiếu Tế nhìn cánh cửa trống rỗng, hồi lâu sau mới tự giễu cười. Ngay khi anh ta xoay người muốn tiếp tục nằm, đã thấy cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người. Sau khi nhìn thấy người đến, anh ta nằm im không nhúc nhích, gối đầu lên gối rồi nói:

“Tại sao mày đến đây?”

Lận Trực tựa cửa đáp: “Đến xem mày ngỏm rồi à, cho nên mới không nghe điện thoại.”

“Thế khiến mày thất vọng rồi, tao đây hiện tại rất tốt.”

Lận Trực không kiên nhẫn trêu đùa nữa, anh đạp một phát vào giường, nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Dương Thiếu Tế cười cười: “Thật ra không có gì, chính là...! Có lẽ tao sẽ phải làm chị em cây khế với mày.”

Lần này Lận Trực không bảo anh ta cút nữa. Trước khi đến, anh nghĩ tới Tao Kê gặp chuyện, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là cái này. Im lặng một lúc, Lận Trực hỏi:

“Bác sĩ nói gì?”

“Là di chứng.” Dương Thiếu Tế nói.

Lận Trực nhất thời nhíu mày, “Cậu còn muốn uống thuốc?”



“Không phải, “ Dương Thiếu Tế xoa xoa mặt, “Năm tao mười sáu tuổi đã uống nhầm một ly nước trái cây.

Lận Trực nhất thời hiểu được ý tứ của anh ta. Bọn họ trên cơ bản sẽ không tùy tiện uống đồ người xa lạ đưa tới, trừ phi là nhất định phải uống, nếu không đều là dính môi liền dừng lại.

Đây không phải là để nói khinh thường những thứ bên ngoài, nhưng một loại tự bảo vệ. Dù sao không ai biết trong ly rượu của người xa lạ là rượu hay là cái gì khác. Nếu lời đã nói đến đây, sự tình cũng đã qua nhiều năm như vậy, Dương Thiếu Tế cũng không che giấu nữa, “Mày còn nhớ Ninh Nhu lớp 11 không?”

Lận Trực nghĩ, nhớ lại, “Người mà kèm học thêm cho mày ấy à?” Hai người bọn họ cũng không quen biết nhau từ nhỏ, lúc quen biết nhau chính thức là thời trung học.

Hai người cùng một lớp, bởi vì gia thế, những người khác đều có chút sợ hãi bọn họ, chủ nhiệm lớp liền dứt khoát để cho bọn họ ngồi với nhau. Khác với thành tích học tập của Lận Trực, Dương Thiếu Tế hoàn toàn đứa trẻ đến tuổi dậy thì.

Lúc này ủy viên học tập Ninh Nhu trong lớp đại khái là được giáo viên chủ nhiệm phân công, đến bổ túc cho cho Dương Thiếu Tế. Ninh Nhu nhã nhặn nhã nhặn, nói chuyện nhẹ giọng khẽ thở, rất nhanh đã chiếm được trái tim thiếu nam của Dương Thiếu Tế. Thằng kia lúc ấy đi học liền thích nhìn chằm chằm Ninh Nhu ngẩn người, Lận Trực luôn nhìn thấy, cho nên hiện tại còn nhớ rõ cô gái kia, chỉ là sau đó cô gái kia hình như nửa đường chuyển trường rời đi.

“Chính là cô ấy.” Dương Thiếu Tế nghĩ đến cô gái kia, nhịn không được xoay người sờ điếu thuốc,

“Lúc đó tao thật sự rất thích cô ấy, đối với cô ấy xem như nói gì nghe nấy. Cô ấy có lẽ cũng thấy tao thích cô ấy, một ngày sau đó thì mời tao đến thăm nhà cô ấy.”.

Nói xong anh ta hơi dừng lại, châm điếu thuốc, hung hăng rít một hơi, mới tiếp tục nói: “Tao còn nhớ rõ lúc đó tao giống như con dâu nhỏ sắp gặp bố mẹ chồng, trong lòng khẩn trương không chịu nổi, sợ ba cô ấy không đồng ý.

Kết quả ba cô ấy dường như rất vui khi tao đến nhà họ, khi bọn tao đến phòng để học thêm, còn đặc biệt bưng một ly nước trái cây mời tao nữa ấy.”

Nghe đến đây, Lận Trực đã có thể đoán được chuyện sau đó.



Lúc này Dương Thiếu Tế nhìn về phía anh nở nụ cười, “Đúng vậy, giống như mày nghĩa, nước trái cây kia bị thêm vào những thứ khác. Sau khi tao cảm thấy thân thể không khỏe, vốn định rời đi, Ninh Nhu lại cởϊ qυầи áo ra.”

“Sau đó, ba cô ấy đột nhiên xông vào đe dọa tao, nói tao chịu trách nhiệm với con gái lão ta, hoặc là sẽ đưa tao vào tù.” Nếu anh ta vào tù, thì cuộc sống của anh ta sẽ bị hủy hoại, “Khi ấy tao vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng không thể đối phó với tình huống đấy, vì vậy tao gọi cho mẹ. Sau khi mẹ tao tới đây, đàm phán với ba Ninh Nhu, cuối cùng đưa cho bọn họ tám triệu.”

Cũng từ chuyện này, anh ta đối với con gái đã không còn ảo tưởng, bắt đầu phóng đãng.

“Khi ấy mày không đi khám bác sĩ?” Lận Trực hỏi.

Việc này anh thật sự không biết, chỉ nhớ rõ lúc đó Ninh Nhu chuyển trường, Dương Thiếu Tế ủ rũ thật lâu, anh chỉ cho rằng vì thất tình mà thôi.

“Không. Lúc ấy mất mặt như thế, nào còn không biết xấu hổ lại mất một lần nữa. Tao nghĩ rằng không có gì, ai mà ngờ kết quả lại đang đợi đây.” Sớm biết sẽ như vậy, lúc ấy anh ta tình nguyện mất mặt cũng không cần huynh đệ của mình phế bỏ,

“Dù sao đại khái chính là như thế, mẹ tao đã đi mời chuyên gia nước ngoài, mày cũng đừng lo lắng, tao không đến mức tuổi còn trẻ liền làm thái giám.”

Loại chuyện này Lận Trực quả thật không giúp được gì “Vậy mày ở nhà dưỡng bệnh đi, về phần bác sĩ, lát nữa tao cũng sai người giúp mày hỏi người đáng tin.” Quan hệ của nhà anh nhiều hơn Dương gia, có một số bác sĩ không bán mặt mũi cho Dương gia, nhưng nể mặt ông cụ nhà mình, hẳn là sẽ ra mặt.

“Vậy thì cảm ơn, chờ tao tốt rồi sẽ trở về Lý Thủy giúp mày.” Hai người lại trò chuyện một hồi, Lận Trực thấy anh ta không quá sầu bi, cũng chuẩn bị rời đi. Khi anh đi tới cửa, sau lưng Dương Thiếu Tế đột nhiên nói:

“A Trực, tao không chạm vào cô ấy, tao không phải là cường phạm.”

“Đây không phải lỗi của mình, đừng cái gì cũng trút hết lên người.” Lận Trực nói xong, rời đi. Dương Thiếu Tế nằm xuống giường, cảm thấy chuyện buồn nôn trước kia, bây giờ ngẫm lại hình như cũng không có gì.......Những ngày kế tiếp, Dương Thiếu Tế vẫn ở lại thành phố Kinh cầu y vấn dược, Lận Trực thì đợi một ngày giúp anh ta liên lạc với mấy bác sĩ có danh tiếng, rồi mới trở về Lý Thủy. Thời gian chậm rãi trôi qua trong con hẻm cũ, địa bàn của Lận Trực và Thẩm Loan tuy rằng mặt đối mặt, nhưng một nơi ngày mở cửa, một nơi đêm kinh doanh, hai người trên cơ bản không gặp mặt nữa..
« Chương TrướcChương Tiếp »