Trương Lang bên này nhìn thấy cảnh tượng tiên nữ lạnh lùng như băng, đang rũ mắt xuống xử lý một con gà, biểu tình hết sức nghiêm túc, lúc này nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần biến mất, hắn lúc này mới dám nói chuyện.
Nhưng Lý Phúc lúc này lại mang theo vẻ mặt cau mày lo lắng.
Trương Lang có chút mờ mịt, cũng không hiểu vì cái gì mà Lý Phúc trở nên như vậy, hắn cũng lo lắng có phải hay không chính mình vừa phạm vào điều cấm kỵ, do dự một lúc lâu vẫn là không nhịn được vẫn thò đầu lại gần hỏi Lý Phúc, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua hắn còn chưa kịp mở miệng, liền nhìn thấy tiên nữ mặc một bộ bạch lam lạnh lùng kiều diễm bước tới, trong tay còn cầm theo hai cái cốc, bên trong tràn đầy khối băng, tựa như đang muốn rót nước vào.
Trương Lang trơ mắt nhìn, khoảnh khắc tiên nữ quay đầu lại, vẻ mặt mang theo lo âu và nghiêm túc của anh vợ biến mất trong chớp mắt, nhanh đến mức làm hắn cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy khóe miệng anh vợ đã nhếch lên, lộ ra vẻ mặt tươi cười mười phần thân thiện.
Trương Lang: “...”
“Nước.”
Trên tay Lạc Phù Diệp cầm hai cốc nước chanh chứa đầy những khối băng, vẻ mặt đầy ôn nhu đưa đến trước mặt hai vị khách hàng, lúc này đôi mắt của cô dịu dàng lộ ra chút ý cười, tựa như xuyên thấu qua hai người họ sẽ nhìn thấy [mức độ nổi tiếng] vừa nảy mầm của cô tăng lên thành [mức độ nổi tiếng] chồi non.
Chờ bọn họ mỉm cười tiếp nhận, Lục Phù Diệp tiện tay rút một tờ giấy lau đi những vệt nước trên tay, đem khăn giấy vo tròn rồi ném vào thùng rác.
Tại quầy, Lý Phúc cùng Trương Lang đều đang cầm cốc, mắt cũng không dám chớp mà nhìn một loạt động tác của cô.
Mặt khác, Lý Phúc không nhịn được mà đưa tay còn lại chạm vào vạt áo của mình, bên trong túi áo chính là một chồng khăn giấy dày cộm, tất cả khăn giấy của một nhà họ đều nằm ở đây.
Không biết là tiên nữ cố ý hay hoàn toàn không thèm để ý, tờ khăn giấy trắng tinh đặt đó chẳng phân biệt ai là ai, đặt ở đó thì bất cứ ai cũng đều có thể sử dụng.
Lý Phúc cũng có vài phần nhãn lực, biết tiên nữ không thèm để ý, nhưng tờ giấy này kỳ thực có thể bán được giá rất cao ở kinh thành.
Nhưng hiện tại…… sợ là……
“Gà rán.” Qua hai phút, Lục Phù Diệp xoay người đem đĩa gà rán đặt trên quầy bar, thấy trên tay bọn họ còn cầm chiếc cốc, bèn tùy ý nói, “Đặt cốc xuống, qua nhận lấy.”
Vì mức độ nổi tiếng của mình, Lục Phù Diệp đã đổ đầy đá viên vào cốc, lúc này bên trong cửa hàng ấm áp, thậm chí còn có một lớp sương ngưng tụ trên thành cốc.
Vị khách đầu tiên có vẻ thực thích hình dáng của đá viên, khẳng định mức độ hài lòng sẽ tăng lên!
“Cảm ơn bà chủ.”
Lý Phúc chỉ cảm giác bàn tay đã không còn là của mình nữa, bị đông lạnh đến mức sắp không còn cảm giác, trên mặt vẫn phải nở một nụ cười tự tin, anh ta tiến lên nhận đĩa thức ăn, Trương Lang vốn vẫn đang trầm mặt lúc này cũng tiến lên nhận đĩa thức ăn của mình rồi cùng Lý Phúc quay trở lại chỗ ngồi.