Để nâng cấp cửa tiệm và trang viên, Lục Phù Diệp quyết định xây một ngôi nhà [Thiện lương thủ tự] trong trò chơi lần này.
Lần này không có hệ thống hướng dẫn nhưng Lục Phù Diệp vẫn nhớ rõ đường đi tới cửa tiệm gà rát, buổi sáng đã trì hoãn không ít thời gian, khi nàng đến cửa tiệm gà rán thì đã tầm chín, mười giờ.
Giấc ngủ trong trò chơi này là giấc ngủ thật, cũng giống như đăng xuất trò chơi, nếu ngày hôm sau thức dậy hoặc đăng nhập lần nữa vào trò chơi thì sẽ là sáu giờ sáng của một ngày mới.
Từ sáu giờ đến thời điểm này, đúng là Lục Phù Diệp đã trì hoãn rất lâu.
Dù biết không có mấy khách nhưng Lục Phù Diệp vẫn nhanh chóng mở cửa, một lòng một dạ tập trung kiếm tiền.
Nàng không biết là, hai người nam nhân ngồi trên xe bò trong rừng từ hai giờ trước đã nhìn nhau bối rối và khϊếp sợ như thế nào nhưng họ không dám đến gần.
Trước đây, nơi này là một ngọn núi đá cằn cỗi nhưng vừa rồi, dưới cái nhìn chăm chú của hai người bọn họ, dường như ngọn núi đá trước mặt được một bàn tay vô hình san phẳng chỉ trong vài hơi thở, mặt đất nhấp nhô trở nên bằng phẳng đến mức vô cùng.
Đột nhiên không biết sương mù dày đặc từ đâu đó dâng lên, khi sương mù tan đi thì cái bóng của ngọn núi ở đâu?
Một trang viên với những bức tường cao chót vót lặng lẽ đứng đó, cửa hàng vẫn tối om nhưng có thể nhìn thấy đồ đạc bên trong qua cửa sổ thủy tinh.
Lý Phúc và Trương Lang cưỡi xe bò và đến nơi vào lúc bình mình.
Thời gian này thú còn chưa đi kiếm ăn, trong rừng chỉ có tiếng chim hót líu lo khiến xung quanh khu rừng tươi tốt trông thật đáng sợ.
Trương Lang là một nam nhân trung niên, từ nhỏ đã sống ở nông thôn nên tất nhiên là không sợ núi rừng tối tăm, hắn nhìn Lý Phúc bằng đôi mắt sáng ngời như cú mèo.
Hắn có đôi lông mày rậm, vẻ ngoài ngay thẳng mà người ta rất thích, tính cách lại cần cù thật thà, nếu không phải sợ cái nghèo trong nhà liên lụy tới thê tử thì Trương Lang đã thành hôn từ lâu, đâu phải để tuổi này vẫn còn độc thân.
"Muội phu, ngươi nói cửa tiệm của tiên nữ ở chỗ này?"
Trương Lang nhìn khắp nơi, người bình thường đi ngang qua ngọn núi cằn cỗi này đều phải bước chân nhanh hơn, liệu tiên nữ sẽ mở cửa tiệm ở nơi như thế này sao? Còn mở tiệm ăn à?
Trương Lang khó có thể tin được lời của Lý Phúc, nhưng gà rán Chi Vân mang về nhà lại làm hắn không thể không tin tưởng khi tự mình ăn.
Lúc đó một nhà Trương gia nhìn người Lý gia tự mình gắp gà rán vào miệng với vẻ hưởng thụ, còn nói mấy lời như "Món chiên nhất định phải ăn nóng, bây giờ để nguội cũng có mùi vị như vậy" vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên Lý gia chẳng qua là nói ra, ở thời đại này sẽ không có bất kỳ một dân thường nào vào lúc ăn có thể nhịn được buột miệng thốt ra tiếng khen ngợi.
Nhiều nhất... lời nói của người Lý gia nghe có vẻ không giống người thường thôi.
Tất nhiên, người Lý gia đã bảo bọn họ nếm thử, nhưng họ cũng đã nói đồ ăn mua trong tiệm chỉ có thể tự mình ăn, người khác không thể gặp được.
Vốn dĩ Trương Lang không tin điều đó, hắn duỗi tay lấy gà rán của muội muội cho đến khi biết được sự thật đúng như lời người Lý gia nói.
Tay hắn xuyên qua gà rán đâm thẳng vào bàn, tựa như xuyên qua một tầng ảo ảnh!
Nếu không phải là cháu trai ăn gà rán đến trương bụng thì Trương Lang còn cho rằng người Lý gia bị tà ma yêu quái lừa gạt!