Chỉ cần là người có kinh nghiệm bán hàng đều có thể phát hiện quán của tiên nhân sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, bố trí phù hợp để làm quán bán đồ ăn, thiết kế chỗ ngồi của thực khách cũng hợp lý.
Cho dù tiên nhân có thể dùng tiên pháp biến ra, nhưng chi tiết trong tiệm cũng phải là người có hiểu biết mới làm được chứ nhỉ?
Làm ăn không phải nhìn một cái là học được ngay, các loại bố trí trong quán tiệm đều phải nghiên cứu, rất nhiều lúc gần như chỉ là “tiện tay đâu thì đặt đó” cũng có thể xem là “bí quyết bán hàng”.
“Nhớ lúc chúng ta đi tiên nhân đã nói gì không?” Mẹ già nghe con trai nói vậy, như có tâm tư.
“Tiên nữ tỷ tỷ nói nếu thích thì có thể gọi bạn đến ăn thử”. Lệ Nương vẫn luôn yên lặng nghe người lớn nói chuyện đột nhiên mở miệng.
Câu này nàng nhớ rất rõ, bởi vì nàng là người đi ra cuối cùng, câu này là tiên nữ nói với nàng đó, còn sờ đầu nàng nữa.
Hai mắt Lệ Nương long lanh, gò má ửng hồng, không được tự nhiên mà đưa tay lên vuốt tóc.
Mẹ già như suy nghĩ điều gì đó nhìn sang cháu gái lớn, lại gật đầu với mọi người: “Đúng là câu này”.
“Các con nghĩ tiên nhân câu trước vừa bảo chúng ta đưa bạn bè đến, sau đó lại đột nhiên biến mất….” Ngữ khí của mẹ già chắc chắn, “chắc là tiên nhân không muốn có quá nhiều người biết đến đến sự tồn tại của người!”
“Đúng là như vậy!” Lý Phúc bừng tỉnh đại ngộ.
Vân Nương cũng nói nhỏ: “Tiên nhân tin tưởng chúng ta như vậy, nói lời khiêm tốn cũng là vì nhà chúng ta trước nay luôn hướng thiện, như anh A Phúc làm buôn bán trước nay chưa từng khuyết cân thiếu lạng, có người nhờ chàng giúp chuyện gì, nếu thuận tay thì vẫn luôn giúp người ta”.
A Phúc hơi đỏ mặt, có chút kiêu ngạo.
Trước kia làm chuyện tốt cũng từng bị người ta lừa, lúc nản chí ngã lòng cũng từng có ý nghĩ chi bằng làm người xấu cho xong, cuối cùng vẫn là không làm nổi chuyện thẹn với lòng mà mơ mơ hồ hồ làm ngươi tốt mất rồi.
Bây giờ tiên nhân chọn trúng anh ta, chứng tỏ những gì trước kia anh làm đều không sai!
“Như vậy xem ra là tiên nhân không muốn để người xấu biết đến chỗ này, nên mới bảo chúng ta gọi bạn bè tin tưởng đến”.
“Đúng”. Mẹ già gật đầu tỏ ý tán thành, trịnh trọng nói: “A Phúc, ngày mai con lại đến lần nữa, xem xem quán của tiên nhân đóng hay mở, nếu đóng thì chắc là muốn chúng ta đưa bạn bè tin tưởng đến”.
Nếu là tiên nhân, những lời này của họ tất nhiên không giấu được tai của tiên nhân, nếu ngày mai tiệm mở thì là phàm nhân như họ không hiểu được cách nghĩ của tiên nhân, hiểu sai ý người.
“Vâng!” Lý Phúc trịnh trọng trả lời.
.
Lục Phù Diệp đăng xuất khỏi trò chơi, trước tiên nằm ườn trên sofa đặt đồ ăn ngoài.
Vừa rồi NPC trong trò chơi ăn ngon quá, cô xem đến đói luôn rồi.
Lẩu nấm gà thơm ngon thanh đạm, không có thịt viên hay gì cả, đĩa thịt thêm ít tôm chân cua, nấu một ít rau theo mùa làm món chay rồi trộn với gà luộc, cứ thế ăn trực tiếp hoặc nhúng với nước sốt do cô tự chế biến đều vô cùng ngon.
Các loại nấm có mùi vị khác nhau, nhưng khi cho vào nồi lẩu gà đang sôi thì chỉ còn lại hai chữ “tươi thơm”.
Nồi canh này phải ăn chay mới ăn được, đầu hạt đậu mềm không có tơ, tươi mềm dễ bóc, một lát là chín rồi, sau khi chín màu sắc càng trở nên tươi sáng hơn, dùng đũa gắp từng miếng xanh mơn mởn đưa vào miệng, loại khẩu cảm trong giòn tan còn mang chút ngọt ngào xứng đáng là món ăn kèm ngon nhất của món lẩu thanh đạm.