“Đi đường cẩn thận một chút, vội vội vàng vàng lại xảy ra chuyện, quay lại khiến ta phiền phức.”
Cẩn Tu đứng ở cửa nhìn theo Giản Chỉ Hề đi xa.
“Hồ ly chết tiệt, nói câu dễ nghe sẽ chết à? Ta đi đây!” Giản Chỉ Hề không thèm quay đầu lại, càng bay càng xa.
Cẩn Tu nhìn thân ảnh nàng biến mất trong tầm mắt, nụ cười dần biến mất.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi quả thực chuyện gì cũng quên rồi, chỉ là người tính không bằng trời tính, ngươi không nên gặp lại hắn.”
Cẩn Tu đứng ở cửa một lúc lâu, nụ cười trêu tức hoàn toàn biến mất không thấy đâu, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại.
“Tam điện hạ “
Cẩn Tu quay đầu, thấy thị nữ đã đứng ở cửa chờ hắn.
“Đi vào dọn dẹp đi.”
“Vâng”
Cẩn Tu cùng thị nữ đi vào phòng, thị nữ kia thuần thục thu dọn hộp rỗng trên bàn.
“Tam điện hạ, có cần thêm điểm tâm mới vào hộp không? Còn có Túy Lê Hoa, có cần mang một bình mới tới đây không ạ?”
“Không cần, sắp tới nàng sẽ không tới.”
“Vâng”
Bóng đêm càng ngày càng đậm, phía trên Thanh Khâu phủ đầy một tầng ánh trăng nhàn nhạt.
Sau khi gian phòng được thu dọn xong xuôi, thị nữ rời đi, chỉ còn lại một mình Cẩn Tu, không có một tia buồn ngủ.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn trăng tròn trên bầu trời, sóng mắt lưu chuyển, không biết suy nghĩ gì.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Giản Chỉ Hề duỗi người một cái, bỏ vào miệng một miếng điểm tâm hôm qua mang về, xoa xoa cặp mắt mơ màng.
Cầm theo phần báo cáo nàng phải làm suốt đêm, vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc mở cửa lớn Thiên Phủ Cung, ngoài cửa không có ai.
Thấy cảnh tượng này, Giản Chỉ Hề thở phào, lớn mật đi trên đường.
Thật ra báo cáo công tác không cần sớm như vậy, thế nhưng hôm qua nàng mới phát sinh chuyện xấu lớn như vậy, hôm nay vẫn nên khiêm tốn một chút, đi sớm một chút, tránh gặp quá nhiều người.
Giản Chỉ Hề một đường an ổn chạy từ Thiên Phủ Cung chạy tới phụ đệ của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Thủ vệ nửa tỉnh nửa mơ mở cửa cho nàng, nàng vội vàng đi vào, giữ cửa quan trọng.
“Tư Mệnh à, sao ngươi tới sớm quá vậy!” Thủ vệ xoa xoa đôi mắt.
“Tới báo cáo công tác, ta chính là nghiêm túc chuẩn bị!”
Thủ vệ kia khinh thường liếc nàng.
“Ngươi sợ muộn hơn thì tất cả mọi người đều sẽ tới? Thì ra ngươi cũng biết mất mặt!”
Giản Chỉ Hề gõ mạnh lên đầu thủ vệ một cái.
“Tuổi còn nhỏ mà lại học người ta nói chuyện khắc nghiệt làm gì?”
Thủ vệ trợn mắt giận dữ liếc nàng, nhưng không dám đánh trả, mấy năm gần đây, Tư Mệnh rảnh rỗi là thích đến khi dễ hắn, khi dễ tới mức hắn sợ luôn.
Nàng chính là tên hỗn đản bắt nạt kẻ yếu, ỷ mạnh hϊếp yếu.
Giản Chỉ Hề biết thằng nhóc này không dám, vì vậy trong lòng có chút đắc ý.
“Ngươi cứ từ từ mà chờ, hôm nay Đại Đế sẽ không dậy sớm như thế.”
“Hả? Vì sao?”
Thủ vệ bỗng nhiên kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực kì gian xảo, còn thêm theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác.
“Không nói cho ngươi”
“A lúc nhỏ không lo học hành phải không?” Giản Chỉ Hề giơ móng vuốt uy hϊếp hắn.
“Ngươi, ngươi cứ khi dễ ta! Bất quá ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám qua đây ta liền gọi người, đến lúc tất cả mọi người tới thì ngươi liền thảm!”
Giản Chỉ Hề nghe vậy máu dồn tới não, nhưng vẫn buông móng vuốt xuống, cười hắc hắc, xoay người qua chỗ khác, thành thành thật thật chờ Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Thủ vệ hừ một tiếng, có chút đắc ý, tiếp tục trở về canh giữ.