Chương 43: Lời An Ủi Muộn 4 Năm

“Mệt rồi, em đi ngủ đây.”

Đường Nguyện nói xong cũng không đợi Hứa Tứ trả lời, đi vào phòng vừa chuẩn bị đóng cửa thì chợt thấy Hứa Tứ trầm mặt đi nhanh về phía mình.

“Đường Nguyện, rốt cuộc em coi anh là cái gì?”

Anh phẫn nộ lớn tiếng chất vấn, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Đường Nguyện, xoáy sâu vào cô như muốn tạo thành một cái lỗ.

“Tại sao đột nhiên lạnh lùng với anh như vậy, là anh làm sai, hay là em chán anh rồi?”

Hứa Tứ từ trước đến nay là một người bộc trực, chuyện này vốn giấu trong lòng anh đã lâu.

“Tại sao em không có tư cách? Chẳng lẽ em cho rằng giữa chúng ta thật sự không có chút quan hệ nào sao?”

Anh tức giận đến phát gấp, Đường Nguyện cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tứ nổi nóng như vậy.

“Trả lời anh đi Đường Nguyện, trong lòng em chẳng lẽ không có vị trí nào dành cho anh sao?”

“Hứa Tứ, anh cho rằng em có tư cách ư? Bởi vì tính tùy hứng của em mà em đã đánh mất đi bố, em cũng hại anh mất đi chú Hứa, em xứng đáng mở miệng không cho anh và Hà Tuệ cùng đi Bắc Kinh sao?”

Cô ngẩng đầu, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.

Chuyện cũ như hiện lên trước mắt.

Bốn năm trước, mùa đông năm đó đã đổ một trận tuyết lớn hiếm thấy.

Đường Nguyện phát bệnh sốt nhẹ, thèm món đậu hũ đường phèn ở phía nam thành phố, quấn lấy bố đòi đi mua.

Ông Đường yêu thương con gái đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này của con gái bảo bối, cũng không để ý đã là mười giờ tối, khoác áo đi ra ngoài.

Ra tới cửa thì vừa vặn gặp phải chú Hứa chạy xe đạp điện đi làm về muộn. Lúc đó bộ đồng phục cảnh sát trên người chú ấy còn chưa kịp cởi, nghe nói bố Đường muốn đi tới phía nam thành phố mua đậu hũ đường phèn thì nhiệt tình muốn đưa ông qua đó.



Nhưng cũng chính vào buổi tối bình thường hôm đó, bố Đường và chú Hứa ra ngoài rồi không bao giờ trở về nữa.

Bọn họ gặp phải tai nạn xe cộ trên đường, sau khi bị xe tải lớn nghiền nát, thi thể cũng không còn hoàn chỉnh.

Sau đó cô bị bệnh, đi khám bác sĩ tâm lý suốt một năm, có rất nhiều người từng an ủi Đường Nguyện, ngay cả bác sĩ tâm lý của cô cũng nói đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi của cô.

Nhưng cô nghiễm nhiên đã đi vào một ngõ cụt, cô bướng bỉnh cho rằng, nếu như không phải lúc ấy mình đưa ra yêu cầu kia, bố và chú Hứa sẽ không xảy ra chuyện.

Cô không dám đối mặt với Hứa Tứ, không dám đối mặt với người nhà họ Hứa, cô nghỉ học hơn nửa năm, cả ngày chỉ trốn trong nhà.

Cho đến khi dì Trương đem tro cốt của chú Hứa về quê an táng xong trở về, ôm Đường Nguyện sụp đổ khóc lớn.

Cô vẫn còn nhớ như in, ngày đó mẹ và dì Trương đã nói chuyện với cô rất nhiều, nội dung cuộc trò chuyện cô không nhớ rõ, nhưng lại nhớ rất rõ hai người mẹ trong mấy tháng ngắn ngủi đã già đi vài tuổi.

Cuối cùng, dưới sự cổ vũ của hai người mẹ, cô một lần nữa bước ra khỏi nhà, giấu đi nội tâm của mình và trở về trường học, chỉ là cô không bao giờ gặp lại Hứa Tứ nữa.

Cho dù hai nhà cách nhau một bức tường, trong tang lễ vội vã từ biệt, gặp lại nhau cũng đã hơn ba năm sau.

Suy nghĩ kéo về hiện thực, Đường Nguyện được Hứa Tứ ôm vào lòng.

Hai tay người đàn ông giống như vòng sắt siết chặt eo cô, cách lớp máu thịt anh cũng có thể cảm nhận được trong thân thể Đường Nguyện như có thứ gì đó đang cuộn trào mãnh liệt.

Hệt như một con dã thú đã bị giam cầm quá lâu, sắp phá tan l*иg giam xông ra ngoài.

“Đường Nguyện, đây không phải lỗi của em.” Anh nâng mặt cô lên, đau lòng nhìn cô.

Phần an ủi này, lời nói này, anh đã muộn bốn năm.

“Người tài xế kia là phạm nhân mà bố anh từng bắt giữ, sau khi ra tù hắn ôm hận bố anh, đêm đó là hắn mang theo dao phay muốn tới báo thù.”

Đây cũng là tình hình thực tế sau này anh đến cục cảnh sát thay bố thu dọn di vật mới biết được.

Người đàn ông kia khai hết tất cả mọi chuyện, trên đường tới đó hắn nhận ra lão Hứa còn mặc đồng phục cảnh sát, cho nên mới trực tiếp lái xe đυ.ng vào.



Anh chưa từng cảm thấy là lỗi của Đường Nguyện, huống chi là sau khi biết tất cả chân tướng.

Chỉ là trong lòng anh cũng sợ hãi cũng yếu đuối, anh cũng từng thử nghĩ qua, nếu không phải cùng bố anh đi ra ngoài, có phải chú Đường sẽ tránh được một kiếp nạn hay không.

“Đường Nguyện, em không sai, người sai là tên hung thủ kia.”

Anh dịu dàng hôn đi nước mắt nơi khóe mắt Đường Nguyện.

Cô đã từng trốn tránh anh, không gặp anh, sau đó anh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hai người lần nữa có liên hệ.

Bọn họ lên giường, trao đổi qua lại với nhau, nhưng Hứa Tứ luôn cảm thấy Đường Nguyện và anh cách nhau thứ gì đó.

Cho tới bây giờ, anh mới biết là cách nhau cái gì.

Là tâm sự Đường Nguyện cất giấu và bóng ma trên lưng cô, là sự trấn an muộn bốn năm của anh cùng với tâm ý không kịp nói rõ ràng.

“Đường Nguyện, anh yêu em, trên thế giới này, ngoài em ra anh không muốn hôn người khác, anh cũng không muốn tìm hiểu và yêu thương người khác sâu sắc.”

Người anh thích là Đường Nguyện.

Bọn họ là thanh mai trúc mã trong miệng những người ngưỡng mộ, bọn họ lớn lên bên nhau.

Lần đầu tiên anh động lòng là từ cấp hai còn ngây thơ non trẻ, Đường Nguyện vẫn đang trong giai đoạn dậy thì, dáng người vẫn chưa lồi lõm như bây giờ, nhưng cũng rất dịu dàng tinh tế.

Đêm đó anh nằm mơ một giấc mộng xuân liên quan đến Đường Nguyện, ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện trên qυầи ɭóŧ ướt đẫm.

Hứa Tứ muốn chờ thi lên đại học thì tỏ tình, sau đó hai người lên đại học lại một nam một bắc.

Đường Nguyện đến đại học Xuân Thành bốn mùa ấm áp, mà anh thì tới học viện cảnh sát Tây Bắc xa xôi nhất.

Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, cô trốn tránh anh, không gặp lại anh, Hứa Tứ thiếu chút nữa cho rằng bọn họ cứ như vậy đôi đường đôi ngã.