Chương 38

“Hứa Tứ, dừng lại, dừng lại, em muốn đi tiểu.”

Cô căng thẳng toàn thân, bàn tay nhỏ bé đáng thương phủ lên đầu vai người đàn ông, xấu hổ kêu lên.

Cảm giác muốn tiểu càng ngày càng nồng đậm, giống như hồng thủy mãnh thú sắp không còn cách nào ngăn cản.

“Dừng lại, em sắp không nhịn được nữa rồi.”

Đường Nguyện nức nở lại bắt đầu rơi nước mắt, nước mắt trong suốt xuôi theo gò má xinh đẹp của cô chảy xuống.

Hứa Tứ cúi đầu liếʍ từng giọt nước mắt trên má cô vào miệng, sức lực ở thắt lưng vẫn không giảm xuống.

Bởi vì cô khẩn trương nên vách thịt càng lúc càng chặt chẽ và nóng lên, cảm giác sảng khoái tăng gấp bội.

“Không sao đâu, cứ tè ra đi.”

“Không, anh dừng lại.”

Mặc dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất, thân thể cũng đã sớm bị nhìn hết, nhưng chuyện xấu hổ như thế này cô làm sao cũng không làm được.

“Cục cưng, bên trong em siết chặt quá, anh không nỡ rút nó ra."

Anh động đậy thắt lưng, nặng nề đâm vào mấy chục cái, mỗi một lần như thế qυყ đầυ to lớn đều đυ.ng mẫn cảm nhất của cô.

Miếng thịt ngứa ngáy kia không ngừng co rút lại, sảng khoái đến mức khiến xương sống của anh cũng đang tê dại.

Nơi đó vừa nhỏ vừa khít, anh hận không thể vùi mình vào bên trong mãi mãi, làm sao có thể rút ra chứ?

“Tí tách”

Âm thanh của nước, sự kí©h thí©ɧ về sinh lý cộng thêm thính giác, Đường Nguyện kéo căng cơ thể, hoàn toàn không thể thoát khỏi.

Cô ngẩng đầu lên, cắn răng thừa nhận sự va chạm, rốt cục vẫn không thể nhịn được, một luồng nhiệt nóng hổi tuôn trào, dòng chất lỏng bắn ra tưới ướt vật nam tính và hai túi tinh của người đàn ông.

Chất lỏng nóng bỏng làm ướt đùi hai người.

Đường Nguyện vừa xấu hổ vừa tức giận, khóc đến mềm người ngã vào trong ngực anh.

"Ha, đúng là bảo bối được làm từ nước, nước chảy ra có thể tắm cho anh luôn ấy chứ."

Âm thanh khàn khàn của người đàn ông khiến Đường Nguyện tức đến nỗi đỏ mắt, nhìn đầṳ ѵú gần chóp mũi, cô không chút nghĩ ngợi há miệng dùng sức cắn một cái.

"Ưʍ..."



L*иg ngực truyền đến sự đau nhói, khơi dậy phần tử bạo lực hiếm có trong cơ thể Hứa Tứ.

Bàn tay to lớn nắm chặt eo nhỏ của cô, phần mông dùng sức, mỗi một lần xâm nhập đều mang theo mùi vị hung tợn như muốn đυ.ng nát cô.

Đâm mạnh thêm mấy chục cái vào cổ tử ©υиɠ của cô, ngay lúc Đường Nguyện đạt cao trào anh đồng thời rút vật nam tính ra, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm vào vùng bụng trắng nõn của cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo da thịt mịn màng của cô dần dần chảy xuống hai cánh môi.

Cánh môi bị làm đến đỏ bừng vẫn chưa kịp khép lại, hai mảnh sung huyết cũng bởi vì cao trào động tình mà không ngừng co giật.

“Em muốn cắn đứt nó sao?”

Anh bóp môi Đường Nguyện, giải cứu cho đầṳ ѵú của mình.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ, còn có nước mắt lấp lánh, Hứa Tứ cười khẽ sáp miệng lại.

“Thôi mà, đừng giận nữa, cho em cắn đầu lưỡi của anh được không?”

Nhìn người đàn ông cố ý lấy lòng, Đường Nguyện hừ một tiếng xoay đầu đi.

“Không cần, sau này em không muốn anh chạm vào em nữa.”

Người đàn ông đáng ghét này không hề để ý đến sự xấu hổ của cô, lại thật sự làm cô đến nỗi tè ra ngoài.

“Không được!” Hứa Tứ không chút nghĩ ngợi phản đối.

Không cho chạm vào Đường Nguyện, điều này so với cái chết còn làm anh khó chịu hơn.

“Đây là cơ thể của em.”

Nhìn dáng vẻ tức giận phồng má của cô, Hứa Tứ lại gần hôn lên mắt cô.

“Hay là em cũng nhìn anh tiểu một lần đi, chúng ta coi như huề nhau?"

Khóe miệng Đường Nguyện run rẩy, tuy rằng đã sớm biết Hứa Tứ là một thẳng nam chính hiệu, nhưng nghe thấy chính miệng anh nói ra lời như vậy vẫn làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Đừng mơ tưởng.”

Cô hừ một tiếng, hai chân run rẩy đứng dậy khỏi lòng người đàn ông.

“Vậy em muốn thế nào mới bằng lòng nguôi giận?"

“Thế nào cũng không chịu.”



Đường Nguyện xoay người cầm vòi hoa sen tắm rửa thân thể.

Cô nhất định phải ép khô Hứa Tứ mới được.

Nhìn bóng lưng yểu điệu của người phụ nữ, Hứa Tứ lòng nóng như lửa đốt, anh bước nhanh tới bắt lấy tay Đường Nguyện.

"Cục cưng, anh sai rồi.”

Đường Nguyện nhướng mày, lời này nghe vào tai tràn ngập sự ấm ức và lấy lòng, khiến cho đáy lòng cô nhận không được mà mềm nhũn.

Nhưng vừa nghĩ đến mình vừa rồi cầu xin anh như vậy, anh còn đáng giận không chịu buông tha, Đường Nguyện liền tức giận đến nghiến răng.

Đang định không nhìn anh nữa, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một vệt đỏ chói mắt.

“Vết thương của anh nứt rồi!”

Băng gạc vốn trắng như tuyết giờ phút này đã chảy máu đỏ tươi.

“Vậy em có thể tha thứ cho anh không?”

Anh cẩn thận đánh giá Đường Nguyện, không hề bận tâm đến vết thương trên vai mình.

“Đồ ngốc, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”

Cô tức giận trừng mắt nhìn Hứa Tứ.

Hứa Tứ sờ sờ mũi, nhỏ giọng than thở: “Vết thương có thể trị, nhưng không thể chạm vào em anh sẽ nghẹn chết.”

"Im đi!"

Người đàn ông này đúng là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não mà, đã như vậy rồi còn nghĩ đến chuyện kia.

Đường Nguyện nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho hai người, sau đó sửa sang lại quần áo đi gọi y tá đến bôi thuốc.

“Aiza, sao lại nứt ra nghiêm trọng như vậy?"

Y tá vén băng gạc lên, Đường Nguyện cũng nhìn thấy vết thương của Hứa Tứ lúc này đang chảy máu đầm đìa bên ngoài.

“Cảnh sát Hứa, anh làm công việc thể lực gì sao? Đường khâu sắp bị anh xé toạc rồi."

Vừa rồi chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, tất cả giác quan của anh đều tập trung vào nơi giao hợp với Đường Nguyện, chỉ một lòng nghĩ làm sao để khiến hai người đều thoải mái, làm sao mới có thể đυ.ng đến cái miệng nhỏ trong tử ©υиɠ của cô, làm gì còn tâm trí để ý đến vết thương trên vai mình.

Có lẽ nghĩ tới đây, khuôn mặt không quá trắng của Hứa Tứ hiếm khi nổi lên một tia ửng đỏ.