Chương 36: Cục Cưng, Ngồi Lên Đi

Nhìn tấm thẻ ngân hàng in con số mạ vàng trong tay, Đường Nguyện quơ quơ về phía Hứa Tứ, có vài phần tò mò nhìn anh hỏi: “Trong này phải có bao nhiêu tiền?”

Một người đàn ông độc thân, không mua xa xỉ phẩm, ăn ở còn được đơn vị trợ cấp, cuộc sống cũng nhàm chán không có bạn gái, cộng thêm một người cuồng tăng ca như anh ngay cả các hoạt động giải trí cũng ít đến đáng thương, quanh năm suốt tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?

Hứa Tứ hạ mí mắt nghiêm túc suy nghĩ giây lát, sau đó môi mỏng khẽ mím nói: “Tiền lương cộng tiền trợ cấp của anh mỗi tháng là tám ngàn sáu, tiền thưởng ngày thường đạt được cũng ở trong này, đại khái con số hẳn là hơn hai mươi vạn, nhưng cụ thể bao nhiêu anh vẫn chưa xem qua.”

Anh không phải là một người đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc, cũng hiếm khi quan tâm đến tài sản của mình.

Ngoại trừ thỉnh thoảng mua vài bộ quần áo thay giặt, chi phí lớn nhất chính là tiền xăng dầu và hút thuốc.

Đường Nguyện cả kinh mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trên giường bệnh.

“Anh yên tâm đưa cho em thật à?”

Không ngờ tên này lại đem toàn bộ gia sản của mình cho cô?

“Vì sao lại không thể đưa cho em?”

Anh ngẩng đầu hỏi ngược lại Đường Nguyện, trong đôi mắt chim ưng sắc lẹm xẹt qua một tia khó hiểu.

Trong nhận thức của anh, tiền của đàn ông không phải nên giao cho người phụ nữ của mình sao?

“Vậy thì em miễn cưỡng giữ hộ anh vậy.”

Có lẽ là ánh mắt Hứa Tứ quá mức nóng bỏng, Đường Nguyện sau đó cũng phát giác ra việc anh đưa thẻ ngân hàng cho mình mơ hồ còn có ý tứ khác.

Hứa Tứ bởi vì quanh năm kiên trì vận động nên thân thể khôi phục nhanh hơn người khác rất nhiều.

Hôm nay sau khi tan làm, Đường Nguyện đến nhà ăn mang cơm cho anh.

“Bác sĩ Trương nói hai ngày nữa anh có thể xuất viện, không có vấn đề gì lớn.”

“Vết thương không thể chạm vào nước đúng không?”

“Cố gắng đừng chạm vào nước.”

Hứa Tứ buông đũa xuống nhìn cô: “Vậy anh muốn tắm rửa thì làm sao bây giờ?”

“Mấy ngày nay không phải anh cũng không tắm sao?”



“Nhưng mấy ngày nay không phải có em lấy nước giúp anh lau người sao?”

Mặt Đường Nguyện không khỏi đỏ lên.

Hứa Tứ tuy rằng không phải là một người thích sạch sẽ, nhưng thời tiết nóng bức dễ đổ mồ hôi, mấy đêm nay cô đích thật là ngày nào cũng nán lại giúp người đàn ông này lau cơ thể.

“Anh nhịn vài ngày không được sao?”

“Nhịn tới nỗi người sắp nổi chua rồi.” Người đàn ông lẩm bẩm.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Đường Nguyện dìu Hứa Tứ vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh phòng đơn tuy đơn sơ nhưng vẫn trang bị vòi hoa sen và bồn cầu đầy đủ.

Hứa Tứ sau khi cởi sạch quần áo thì ngồi trên bồn cầu ngoan ngoãn chờ đợi Đường Nguyện.

Trên vai anh quấn băng gạc, tay trái không nhúc nhích được, trên bụng và sau lưng còn có vết thương nông sâu không đồng nhất, cho nên giải quyết có chút cồng kềnh.

Cũng may đã lau người liên tục cho anh vài ngày, Đường Nguyện cũng càng ngày càng thuần thục.

Thân trên được lau sạch sẽ, cô quay đi lấy quần áo bệnh nhân treo trên giá áo cho anh.

Hứa Tứ không nhận: “Ở đây vẫn chưa rửa.”

Anh chỉ vật nam tính đã sớm cương cứng ngóc đầu dậy.

“Anh mặc áo vào đứng lên trước đã, em dùng vòi hoa sen rửa giúp anh.”

“Nó cứng quá, Đường Nguyện, em chạm vào nó chút đi.”

Dù sao anh cũng là một người đàn ông trẻ trung đầy sức sống, đã cứng rắn trải qua mấy buổi tối rồi.

“Đừng làm bậy, đây là bệnh viện.”

“Không sao đâu, lúc này không có ai đến kiểm tra phòng, mấy đêm nay nó cứng đến nỗi anh nói không nên lời rồi.”

Gương mặt anh đã nhuốm đầy du͙© vọиɠ, đưa tay bắt lấy tay Đường Nguyện nắm lấy vật nam tính của mình.

Anh nuốt nước miếng tiết ra trong miệng, yết hầu cũng theo động tác nuốt xuống mà khẽ trượt lên xuống.



Gậy thịt nóng bỏng hiện lên màu đỏ sậm, một cây hàng tráng kiện ngóc đầu dựng thẳng, khoảnh khắc qυყ đầυ mập mạp được những ngón tay trắng xanh của Đường Nguyện nắm giữ lại hưng phấn đến phát run.

“Giúp anh tuốt nó một lúc đi.”

Giọng nói của Hứa Tứ khàn khàn, đúng là gợi cảm nói không nên lời.

Hô hấp tăng thêm, toàn thân huyết dịch sôi trào, vật nam tính nằm trong bàn tay trắng nõn của Đường Nguyện lại bất chợt tăng thêm một vòng.

“Đúng, chính là như vậy, nắm chặt một chút, nhanh hơn một chút.”

Anh hướng dẫn Đường Nguyện thao tác như thế nào, trên gò má cũng dần dần hiện ra sự vui thích hưởng thụ.

Hứa Tứ híp mắt, ngẩng cổ lên, thấp giọng khàn khàn thở dốc.

Đường Nguyện nhất thời lại bị dáng vẻ này của anh trêu chọc, miệng lưỡi có chút khô khốc.

Cô cúi đầu nhìn cây hàng bị nắm trong tay mình, qυყ đầυ đỏ sẫm phủ một tầng chất lỏng trong suốt.

Cô liếʍ liếʍ môi, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trên gạch men lạnh lẽo, cúi người lại gần ngậm vật thô cứng của anh vào miệng.

“Ưm, cục cưng, anh thoải mái quá.”

Cảm giác ấm áp ẩm ướt lại chặt chẽ từ qυყ đầυ trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân.

Hứa Tứ sảng khoái đến từng lỗ chân lông đều mở rộng, nhìn Đường Nguyện vùi đầu vào giữa hai chân mình, anh nhịn không được giật giật thắt lưng, đẩy sâu vật nam tính của mình vào miệng cô.

“Ưʍ.”

Sự khác thường sâu trong cổ họng khiến Đường Nguyện có chút khó chịu, cô vỗ vỗ đùi người đàn ông, ngước mắt nhìn lên, lại thấy khuôn mặt thỏa mãn của Hứa Tứ.

Cô thích nhìn thấy biểu cảm như vậy của Hứa Tứ, chỉ có cô mới có thể thưởng thức một mặt khác của anh.

Gậy thịt hết đút vào lại rút ra trong miệng cô, tiết tấu đã bị Hứa Tứ nắm trong tay.

Mỗi lần đẩy vào, qυყ đầυ thô to sẽ đυ.ng tới cổ họng cô, thân vật ẩm ướt dính đầy nước miếng cọ xát trên cánh môi cô.

Đột nhiên, Hứa Tứ nhanh chóng cắm hơn mười cái vào miệng cô, sau đó đỏ mắt thở hổn hển rút gậy thịt ra, nhìn về phía Đường Nguyện gần như đã nhũn ra.

“Cục cưng, ngồi lên đi.”