Chương 31: Anh Muốn Vào Từ Phía Sau

"Ưʍ..."

Mùi vị khác thường hơi có chút tanh ngọt, Đường Nguyện nhíu chặt mày, nhả vật nam tính còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, cau mày ai oán nói: “Sao anh lại như vậy.”

Không nói năng gì đã bắn thẳng vào miệng của cô, làm hại cô bị ép nuốt hơn phân nửa tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Xin lỗi em, vì anh hưng phấn quá.”

Hứa Tứ cúi đầu, gương mặt xưa nay vẫn luôn nghiêm túc giờ phút này có thêm vài phần dịu dàng.

Anh kéo Đường Nguyện đang ngồi xổm dưới đất lên, gắt gao ôm cô vào trong lòng, tim đập thình thịch trong chốc lát không cách nào bình phục.

“Tanh chết đi được, anh nếm thử mùi vị của anh đi.”

Cô ngẩng cổ lên, trên cánh môi đỏ mọng vẫn còn đọng lại một vệt nước trong suốt.

Hứa Tứ cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Đây là nụ hôn hòa trộn hương vị của hai người, vừa lạ lùng khó tả vừa quyến rũ lạ thường.

Súp xương trong nồi đã được đun sôi, bong bóng sôi ùng ục, mùi thịt tràn ngập cả căn phòng.

Hứa Tứ đặt Đường Nguyện lên ghế sô pha, giống như hổ đói vồ mồi cởi váy ngủ mỏng như cánh ve của cô ra, treo lơ lửng ở trên cao, sẵn sàng thưởng thức bất cứ lúc nào.

Nụ hôn nồng nhiệt từ cổ cô trượt xuống xương quai xanh, hai bầu ngực trắng nõn run rẩy kia được người đàn ông thành kính dùng lòng bàn tay che lại.

Nhũ hoa đỏ ửng ngứa ngáy, giống quả mận đỏ trên đỉnh núi tuyết, tỏa ra hương vị ngọt ngào đầy lôi cuốn.

Nhỏ nhắn cứng rắn, nắm trong tay xoa bóp, môi lưỡi liếʍ mυ"ŧ, vuốt ve như thế nào cũng không ngại đủ.

“Ưm, cắn nhẹ thôi.”

Đường Nguyện bị đè ở dưới thân hai mắt híp lại, ngẩng cổ lên.

Hứa Tứ dường như rất thích yêu thương nhũ hoa của cô, mỗi lần cởϊ qυầи áo của cô ra, trong con người đen nhánh gần như có thể tỏa sáng.



Cảm giác nuốt từng ngụm từng ngụm, như là hận không thể cắn đứt nuốt vào trong bụng.

"Cục cưng, em đẹp quá.”

Anh nhẹ giọng nỉ non, nhũ hoa tuyết trắng kia bị anh vuốt ve ma sát đến phiếm hồng, trên mặt còn phủ một tầng nước miếng trong suốt.

Anh tách hai chân người phụ nữ ra, gấp không nhịn được giật chiếc qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm kia, lúc hai cánh hoa ửng hồng mềm mại kia đập vào tầm mắt, hơi thở trong nháy mắt lại nặng nề vài phần.

Bụng dưới bằng phẳng, nơi bí mật trời sinh không có một sợi lông, trắng trẻo múp máp giống như một cái bánh bao nhỏ, khe hở bên trong cất giấu một hạt thịt đã cứng lên, ở cửa động nước xuân đã tràn ra dầm dề.

“Không được nhìn.”

Tuy rằng chỗ đó đã bị nhìn qua, sờ qua, hôn qua lại đã bị cắm vào, nhưng Đường Nguyện vẫn không hạ thấp được ánh mắt trắng trợn lại nóng bỏng của Hứa Tứ.

“Đừng ngăn cản, để anh yêu thương em."

Không tốn chút sức lực đẩy bàn tay mềm mại của người phụ nữ ra, Hứa Tứ cúi người xuống, ở trong tiếng từ chối nỉ non của Đường Nguyện ngậm lấy cái bánh bao đầy đặn kia.

Dịch thể trơn trượt dính nhớp, phối hợp với hai cánh môi mềm mại non nớt.

Anh ngậm vào miệng mυ"ŧ vài cái, đầu lưỡi theo khe hở nhỏ trượt lên trượt xuống, linh hoạt mơn trớn hạt thịt nhạy cảm nhất kia.

“A ha, Hứa Tứ...”

Cô giống như một con tôm nhỏ kinh hoảng, cong người lên, lại giống như một con cá bị sóng biển đánh dạt vào bờ cát thiếu dưỡng khí, há miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Trên việc khẩu giao giúp Đường Nguyện, anh đi từ những điều ban sơ nhất đến dần dần nắm giữ tiết tấu, biết chỗ này sâu hay chỗ kia nên mạnh mẽ một chút.

Tiếng nước “òm ọp” giữa hai chân vang lên không ngừng, Đường Nguyện vặn vẹo thân thể, nước càng chảy càng nhiều, vách thịt trong động xuân lại càng ngứa.

“A Tứ, cho em, em muốn gậy thịt, muốn dươиɠ ѵậŧ của anh."

Cô đã sớm bị tìиɧ ɖu͙© mài mòn lý trí, giờ phút này trong đầu đều sự sung sướиɠ khi Hứa Tứ hung hăng cắm vào.

Nghe giọng nói nũng nịu như thế, Hứa Tứ cũng không nhịn được nữa, anh kéo hai chân Đường Nguyện gác lên đầu vai mình, nắm lấy gậy thịt đã sưng tẩy nhắm ngay cửa động của cô, qυყ đầυ tròn trịa vừa chen vào, vách thịt tham ăn kia liền co rụt lại, gắt gao chặt anh.



“Thả lỏng nào, chờ anh cắm vào trong rồi hẵng kẹp.”

Trên trán chảy đầy mồ hôi, anh hít sâu một hơi, tách rộng hai chân cô ra, để cô hoàn toàn mở rộng, bụng dưới dùng sức, vật nam tính trong nháy mắt chôn vùi vào trong.

“A, trướng quá.”

Đường đi nhỏ hẹp bị đẩy ra, còn không cho Đường Nguyện có cơ hội thở dốc, thắt lưng của Hứa Tứ đã đưa đẩy loạn xạ.

“Làm em như vậy có thoải mái không?”

Anh ngậm lấy môi lưỡi của cô, dưới thân va chạm mãnh liệt, nước chảy tung tóe làm vang lên tiếng nước tí tách.

“Ưm, nhẹ thôi, nhanh quá.”

“Chậm lại thì cái miệng nhỏ nhắn của em sẽ không đủ thoải mái.”

Mấy lần trước, lúc hai người ở trên giường, Hứa Tử từ trước đến nay chỉ cúi đầu làm việc, đêm nay không biết sao lại luôn miệng nói ra những lời gợϊ ȶìиᏂ, ngược lại đây là lần đầu tiên.

“Thích anh làm em như vậy không?”

Anh đẩy mạnh một cái, vật nam tính nóng bỏng gần như muốn xuyên qua linh hồn của cô.

Đường Nguyện nức nở một tiếng, hàm răng trắng ngần cắn chặt môi đỏ mọng, rụt eo vừa định chạy trốn, giây tiếp theo lại bị Hứa Tứ bắt về, gác một chân cô lên vai anh, hung hăng đâm rút.

“Em không thích anh làm em như thế này sao, hửm?”

Bị làm quá mức mạnh bạo, Đường Nguyện run rẩy thở dốc một hơi rồi mới run giọng trả lời: “Thích, thích lắm.”

Cô hét lên, nước mắt sinh lý chảy ra.

Hứa Tứ cúi người xuống liếʍ sạch nước mắt của cô, dưới thân lại liên tiếp đâm rút mấy trăm cái.

“Cục cưng, anh muốn vào từ phía sau em."

Hơi nóng của anh phả lên lưng cô, sau đó anh rút vật nam tính to lớn ra, trở người Đường Nguyện lại, để cho cô dùng một tư thế quỳ vểnh mông trước mặt anh.