Chương 3

Nhận được điện thoại của Đường Nguyện, nửa giờ sau Hứa Tứ chạy tới.

Lúc này, Đường Nguyện đang tựa vào Ian can ven đường, chân trần gặm bánh bao thịt.

"Cảnh sát Hứa, buổi sáng tốt lành." Cô nhiệt tình vẫy tay với Hứa Tứ.

Gió mơn man gò má của Đường Nguyện, mái tóc dài nhẹ nhàng đong đưa, trong tầng mây xa xa lộ ra vài tia ánh nắng mặt trời, thật sự ấm áp.

Mà Đường Nguyện trước mắt lại sáng sủa xinh đẹp.

"Có chuyện gì vậy?"

"Cảnh sát Hứa, gót giày của tôi kẹt trên cống thoát nước không rút ra được."

"Đây là chuyện lớn mà em nói sao?" Hứa Tứ nhíu mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

"Chẳng lẽ không tính?" Cô nhếch môi cười duyên, mặt mày cong cong như một tiểu hồ ly làm chuyện xấu.

Vẻ mặt Hứa Tứ trầm xuống, xoay người bước nhanh rời đi.

"Này, cảnh sát Hứa, sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ, Hứa Tứ!" Cô vừa giận vừa gấp, nhìn người đàn ông sải bước rời đi.

Khốn kiếp, thật không có phong độ.

Đường Nguyện cắn môi, vừa định ngồi xổm xuống, cánh tay đã bị người khác kéo lên.

Là Hứa Tứ.

"Đứng yên đó."

Hóa ra anh không đi mà là đi mượn cái kéo rồi quay về.

"Hứa Tứ, đừng nói anh muốn cắt đứt gót giày của tôi đấy chứ, đôi giày này của tôi rất đắt, mới mua đấy."

khuôn mặt cường tráng không chút biểu cảm.

"Em im đi."

Nói xong, Hứa Tứ cúi đầu cắm kéo nhọn vào khe hở, sau đó đặt tay xuống nhẹ nhàng đẩy lên, gót giày liền rút ra.

"Rồi đấy."

"Hứa Tứ, anh mang vào cho tôi đi."

"Đường Nguyện, đừng náo loạn nữa."

"Tôi không hề làm loạn, váy tôi mặc quá ngắn, ngồi xổm xuống mang giày sẽ lộ hàng hết."

Cô cau đôi mày thanh tú, hàm răng trắng ngần cắn nhẹ khóe môi nhỏ nhắn hồng hào, dáng vẻ khiến người ta yêu thương trìu mến.

"Biết sẽ lộ hàng sao còn mặc?"

"Có cô gái nào không yêu cái đẹp chứ?" Cô mỉm cười có chút nịnh nọt, giống như đang cố ý lấy lòng anh.

Hứa Tứ phiền não gãi đầu, nhìn như không tình nguyện ngồi xổm xuống.

"Nhấc chân lên!"

Đường Nguyện có vẻ ngoài thanh tú tinh xảo, ngay cả đầu ngón chân cũng dài nhỏ lại hồng hào.



"Hứa Tứ, đơn vị của anh ở gần đây sao?

"Ùm."

Mang giày cho Đường Nguyện xong, Hứa Tứ mới đứng lên: "Tôi đi trước đây."

"Này, cảnh sát Hứa, anh giúp tôi một việc lớn, tôi mời anh ăn cơm trưa được không?" Cô tiến lên, mùi hương dễ ngửi trên người chui vào trong khoang mũi Hứa Tứ.

"Không cần, tôi còn có việc."

Nhìn bóng lưng không quay đầu lại của người đàn ông, Đường Nguyện cau mày.

Cô phải làm thế nào mới liếʍ được cái cục đá cứng ngắc này đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Nguyện vẫn quyết định đi tìm tên đầu sỏ gây sự tính sổ trước.

"Tớ giỡn thôi mà, Đường Nguyện, cậu nghiêm túc thật đấy à, là thật sự không phải cố ý chọc tớ vui vẻ?"

Tô San đầy vẻ kinh ngạc nghe Đường Nguyện miêu tả lại một loạt chuyện xảy ra buổi sáng.

"Tớ biến thành liếʍ cẩu, cậu vui vẻ lắm chứ gì?"

"Sao có thể chứ." Tô San khoát tay, lại nhịn không được không có liêm sỉ nói

"Cần tớ chia sẻ cái đức hạnh liếʍ cẩu cho cậu không? Dù sao loại đàn ông lạnh lùng phúc hắc như Hứa Tứ cũngkhông dễ cưa đổ."

"Tô San, cậu cảm thấy kinh nghiệm thất bại của cậu sẽ hữu ích sao?" Đường Nguyện tức giận trợn tròn hai mắt.

"Cũng đúng, có điều, Đường Nguyện, cậu thật sự không bịa đặt chuyện gạt tớ đấy chứ?"

Đường Nguyện cầm gối ôm lên ném về phía Tô San.

"Khốn kiếp, đều là tại cậu, ăn nói cậu còn hoài nghi tớ? Bây giờ tớ chỉ cần nói không muốn liếʍ Hứa Tứ là sẽ gặp xui xẻo ngay

"Tổng thanh tra Tô, tôi tới đưa cà phê." Trợ lý của Tô San từ ngoài cửa bước vào, trên tay bưng một cái khay.

"Ôi!"

Cũng không biết trợ lý kia đột nhiên giẫm phải cái gì, dưới chân bỗng trượt một cái, cà phê trong tay lập tức bay về hướng Đường Nguyện.

"Cô Đường, thật xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Đường Nguyện lau cà phê trên mặt, hít sâu một hơi bình tĩnh quay đầu nhìn Tô San hỏi: "Bây giờ cậu tin chưa?"

"Tin, tin rồi cục cưng, là lỗi của tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu liếʍ Hứa Tứ thành công." Tô San co rúm cổ, sợ Đường Nguyện đột nhiên nổi khùng lên sẽ gϊếŧ cô ấy cho hả giận.

"Chiếc váy này cậu thanh toán đi."

"Thanh toán, tớ sẽ mua cho cậu hai cái."

Từ nơi Tô San đi ra, Đường Nguyện ghé qua chùa miếu cầu bình an.

Sau khi về đến nhà mới phát hiện Tô San gửi tới rất nhiều tâm đức* liếʍ cẩu, cô lật xem sơ lược một lần rồi bất lực nằm trên giường kêu rên.

Nếu như không thể cưa đổ Hứa Tứ, đời này có phải cô sẽ gặp vận rủi quấn thân không?

Đồng hồ treo tường chỉ hướng mười một giờ, cô lấy điện thoại di động ra mở phần mềm giao hàng.



Tục ngữ nói muốn chinh phục một người đàn ông phải chinh phục dạ dày của anh ta trước, Hứa Tứ, chờ tiếp chiêu đi.

"Đúng đúng đúng, tôi là Đường Nguyện, bình thường anh ấy có nhắc tới tôi với mọi người sao?"

Xem ra Hứa Tứ tên này cũng không hoàn toàn lạnh lùng, không ngờ cũng sẽ ở trước mặt người khác nhắc tới cô.

"Có, đội trưởng Hứa nói cô xấu tính, miệng lại độc, nhưng mà..." Anh cảnh sát còn chưa nói xong đã bị sự lạnh lùng toát ra từ trên người Đường Nguyện dọa sợ mất mật.

"Anh ấy sống ở đâu?"

"Tiểu khu Bích Thủy, tầng 7 phòng số 9."

Đường Nguyện nổi giận đùng đùng từ cục cảnh sát đi ra, tiện tay ném đồ vật trong tay vào thùng rác ven đường.

"Hứa Tứ, đi ăn rắm đi!"

Đi được vài bước, Đường Nguyện lại lui trở về.

"Lãng phí đáng xấu hổ, lãng phí đáng xấu hổ."

Mười phút sau, Đường Nguyện dựa theo địa chỉ anh cảnh sát cung cấp thuận lợi tìm được nhà của Hứa Tứ.

Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy gõ cửa.

"Lạch cạch "Cửa mở ra.

Đập vào mắt cô không phải Hứa Tứ mà là một cô gái trắng trẻo tóc ngắn.

"Cô tìm ai?"

"Đây là phòng số 9 tầng 7, không sai mà, không phải nhà của Hứa Tứ sao?" Cô lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía biển số trên cửa,đúng là không sai

"Anh Hứa, có khách tìm anh."

"Là ai vậy?"

Trong phòng truyền đến giọng nam trầm thấp lại quen tai.

Thân thể Đường Nguyện cứng đờ, ngón tay xách đồ trắng bệch đi vài phần.

Hứa Tứ mặc quần đùi, phần thân trên mặc một chiếc áo thun cộc tay để lộ ra hai cánh tay, cơ bắp rắn chắc đẹp mắt.

Anh đang lau mái tóc đen ướt sũng, hình như vừa mới tắm xong.

"Sao em tìm được nơi này?"Anh nhíu mày, biểu cảm có chút khác thường.

"À thì, tôi, hôm nay anh giúp tôi nên tôi muốn cảm ơn anh, sau đó đến cục cảnh sát, đồng nghiệp của anh nói anh ở nơi này."

Đầu óc Đường Nguyện trống rỗng, cái cớ vốn sứt sẹo qua lời nói của cô càng không rõ ràng.

"Cái này cho anh, tôi đi trước đây." Cô nhét đồ vào trong ngực Hứa Tứ, xoay người rời đi như chạy trốn

Sao băng chó má gì chứ, tại sao lại muốn cô đi cưa cẩm một người đàn ông đã có bạn gái? Cô tình nguyện vận rủi quấn thân chứ cũng không muốn rước nhục vào người đâu.

"Đinh" tới. Thang máy cuối cùng cũng tới

Cô vừa bước vào, chợt nghe thấy giọng nói của Hứa Tứ truyền đến.

"Đường Nguyện, em đứng lại đã!"