Chương 17: Say Rượu

"Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, hình như tớ nhìn thấy có mấy cậu thanh niên đẹp trai.”

Mấy cậu thanh niên kia cũng tới đây cắm trại dã ngoại, chỉ là thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc đều rất bắt trend.

Xem ra hôm nay đến đúng chỗ rồi.

“Cậu lại có ý tưởng gì rồi?”

“Có ý tưởng không phải rất bình thường sao? Con người ăn ngũ cốc, tất cả đều có du͙© vọиɠ, người không có du͙© vọиɠ thì không thể gọi là người được.”

Chu Nguyệt ưỡn ngực kiêu ngạo, trên mặt chất đầy nụ cười tự tin.

Cơm trưa là bữa ăn tự phục vụ do homestay cung cấp, mặc dù không tính là xa hoa gì, nhưng hương vị và độ tinh xảo của món ăn cũng có thể tính là số một số hai.

“Tiểu Nguyện, bạn của em không đến ăn cơm sao?"

Thịnh Bạch bưng đĩa ngồi trước mặt cô.

Đường Nguyện gửi tin nhắn cho Tô San, thế nhưng đối phương không hề đáp lại, ngay cả cậu chủ nhỏ Mộc Tử Dương cũng biến mất, hiện tại chỉ có quản gia và quầy lễ tân của homestay phụ trách mọi chuyện.

Chắc giờ này hai người đó đã ầm ầm bốc lửa rồi.

“Không cần để ý đến cô ấy, cô ấy không đói.”

Thịnh Bạch không hỏi nhiều nữa, chỉ đề nghị sau khi ăn cơm xong cùng đi chơi xe đạp leo núi.

Lúc Hứa Tứ làm xong việc trong tay chạy tới thì đã là buổi chiều.

Anh lái xe theo hướng dẫn tìm được vị trí.

Hứa Tứ dừng xe ở ga ra, gửi cho Đường Nguyện một tin nhắn Wechat rồi dựa vào thân xe hút thuốc.

Gần đây trong cục bọn họ rất nhiều việc, nhiều đến mức anh không có cách nào bớt chút thời gian để nghỉ ngơi.

Có điều tối hôm qua Đường Nguyện mở lời hẹn anh, mặc dù bề bộn nhiều việc nhưng anh vẫn muốn đến.

“Wow, anh trai này thật là phong độ, có thể xin phương thức liên lạc được không?"

Hai cô gái trẻ là khách du lịch ở đây.

“Thêm wechat nhé, sau này có thể hẹn nhau đi chơi.”

Một người trong đó đã chủ động lấy điện thoại ra.

“Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

“Thật sự hết pin sao? Chỗ tôi có sạc pin, có thể cho anh mượn.”

Hứa Tứ siết chặt điếu thuốc trong tay, lúc mày kiếm sắp nhíu lại, Đường Nguyện bỗng chạy về phía anh.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo ngắn tay màu đen cùng quần jean, đôi chân thon dài trắng nõn vô cùng bắt mắt khi

bước đi.

"Anh tới muộn thêm chút nữa là đến giờ ăn cơm rồi.”

Đường Nguyện tự nhiên đứng ở bên cạnh Hứa Tứ.

“Hai người có quan hệ gì?”

“Quan hệ gì?”

Đối mặt với câu hỏi của hai cô gái, Đường Nguyện đưa tay kéo cánh tay Hứa Tứ, “Các cô cảm thấy thế nào?"

Cô nhướng đôi mày thanh tú, ánh mắt long lanh vô cùng linh động.



Phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp, làm cho Hứa Tứ lung lay tinh thần.

Dáng vẻ của Đường Nguyện bây giờ giống hệt như hồi cô học trung học.

Ở bên cạnh anh cô hoạt bát giống như một con nai con.

“Cảnh sát Hứa, hai cô ấy đã đi cả rồi, còn đang suy nghĩ gì vậy?"

Đường Nguyện đã buông cánh tay Hứa Tứ ra, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm anh.

“Tôi quấy rầy chuyện tốt của anh à?”

Biết Hứa Tứ là một người đứng đắn, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nhịn được mở miệng trêu chọc anh.

Hứa Tứ khẽ mím môi, anh dụi tắt điều thuốc, đưa tay dùng ngón tay thô ráp lau đi vět bùn trên mặt cô.

“Sao vẫn như trẻ con vậy?"

Hai má Đường Nguyện nóng lên, vô thức lui về phía sau một bước.

"Chúng tôi vừa đi chơi đua xe trên núi.”

“Vui không?”

“Cũng được, chỉ là tối hôm qua trời mưa nên nước bùn quá lầy lội, có hơi trơn trượt, anh muốn chơ không?” “Đang hơi mệt.”

Đường Nguyện sờ sờ mũi: "Gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao? Thật ra anh có thể không tới.”

Cô biết rõ Hứa Tứ là một người cuồng công việc, cộng thêm công việc của anh vốn cũng rất nhiều.

Đường Nguyện cũng không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi.

“Tôi muốn đến.”

Anh đương nhiên có thể không đến, chỉ là Đường Nguyện chủ động hẹn anh, anh có thể bớt chút thời gian đương nhiên vẫn muốn đến.

‘Ấy’, Đường Nguyện hô một tiếng, cúi đầu dời mắt đi, “Có thả câu, chúng ta qua bên kia đi.”

Hứa Tứ nói được, hai người đi lấy cần câu và thức ăn, xách theo thùng nước rồi cầm hai cái ghế gấp tìm một chỗ râm mát hẻo lánh.

Bên hồ có gió, thỉnh thoảng thổi tới, Đường Nguyện nhịn không được duỗi lưng một cái.

Trò giải trí câu cá yên tĩnh này quả thực không dành cho cô.

“Em đi chơi đi, không cần ở đây với tôi đâu.”

“Không muốn tôi ở cùng à?" Cô chống cắm, quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông có đôi mỏng hồng nhạt, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, khó trách lại có sức hút như vậy.

“Em không thích trò này.”

“Thích hay không thích quan trọng sao? Cá mắc câu tôi cũng sẽ hào hứng đấy.”

Lúc Thịnh Bạch tìm tới thì nhìn thấy hai người ngồi ở một góc nói chuyện, anh ấy đi tới trước, bước chân thoáng

dừng lại.

"Cảnh sát Hứa, anh đến rồi sao.”

“Anh Thịnh.”

Hai người gật đầu, xem như chào hỏi.



“Cảnh sát Hứa ngày thường bề bộn nhiều việc, hẳn là không có nhiều thời gian riêng tư cho mình nhỉ.”

“Không sao, cũng không tính là bề bộn nhiều việc.”

“Nghe Tiểu Nguyện nói anh là cảnh sát hình sự, làm nghề này hệ số nguy hiểm chắc là rất cao.”

"Các ngành nghề đều tồn tại rủi ro, mà tỷ lệ của tôi chỉ cao hơn một chút mà thôi.”

Hứa Tứ giơ cần câu lên, một con cá trích cắn câu bị kéo ra khỏi mặt nước.

“Nghề nghiệp của tôi trung thành với đất nước, nghĩ như vậy cũng rất đáng giá.”

Thịnh Bạch cười yếu ớt, không nói gì nữa.

Tiệc BBQ vào buổi tối rất náo nhiệt.

Tô San và Mộc Tử Dương biến mất cũng cùng xuất hiện.

“Cảnh sát Hứa đến đây lúc nào vậy?"

Tô San ngồi trên sô pha, lười biếng dựa sát vào Đường Nguyện hỏi.

“Ba giờ chiều.”

“Tối nay có kế hoạch gì không, có muốn chị em giúp cậu một tay không?"

Đường Nguyện liếc cô ấy một cái: “Cậu lại đang nghĩ linh tinh gì vậy?"

“Đương nhiên là vì giúp cậu thoát khỏi vận mệnh liếʍ cẩu rồi, không phải chỉ có hạ gục Hứa Tứ mới có thể giải trừ lời nguyền sao băng sao?"

"Vậy thì cũng phải hạ gục được trái tim của anh ấy, cậu bớt nhét vào đầu những thứ dơ bẩn kia đi.”

“Trước đánh chiếm thân thể sau hạ gục trái tim, miễn sao đạt được mục đích cuối cùng là được, không phải bản thân cậu cũng sướиɠ sao? Hơn nữa tớ thấy cảnh sát Hứa thân thể cường tráng, hắn là kiểu người ‘sạch sẽ lành mạnh’.”

Tô San càng nói càng thái quá, sự ghét bỏ trong mắt Đường Nguyện càng lúc càng nồng đậm.

Đang muốn phản bác thì Hứa Tứ đi tới ngồi xuống bên hông sô pha của cô, sắc mặt có chút ửng hồng.

“Đường Nguyện, tôi cảm thấy hơi bất ổn rồi.”

"Hứa Tứ, anh làm sao vậy?”

"Tôi cũng không biết tại sao, đầu có chút choáng váng.”

“Cảm lạnh phát sốt?”

Cô đưa tay sờ trán Hứa Tứ, nhiệt độ bình thường.

“Sao trông cứ như say rồi vậy?"

Cô lầm bầm, rồi lại biết rõ kết quả này là không có khả năng tồn tại.

Dù sao Hứa Tứ cũng không uống rượu.

“Tôi không uống rượu, chỉ là vừa ăn một ít thịt nướng.”

Tô San thoáng khựng lại, như nhớ tới gì đó, “Tớ nghe Mộc Tử Dương nói, nhà bọn họ lúc xử lý thịt nướng thường dùng rượu đỏ ướp qua vài lần, rượu đó được làm từ nho trong vườn nhà bọn họ trồng được, mặc dù có chút độ cồn nhưng không đến mức say xỉn đâu.”

“Cũng khó nói lắm, anh ấy chưa bao giờ uống rượu.”

“Nói như vậy, hay cậu đỡ cảnh sát Hứa về phòng nghỉ ngơi trước đi, một chốc nữa tớ tới đưa trà giải rượu cho bọn cậu.”

Đường Nguyện ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Tứ, thấy ánh mắt anh đờ đẫn, hai má phiếm hồng, phải vận sô pha mới có thể đứng vững.

“Được rồi.”