Chương 14: Tôi Là Một Người Đàn Ông Rất Bình Thường

Biết Hứa Tứ có máu thẳng nam, thế nhưng Đường Nguyện thật sự không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, còn thẳng hơn cả sắt thép.

Chuyện vừa tế nhị vừa nhạy cảm như thế mà anh lại lấy tâm tình gì dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy thốt ra khỏi miệng chứ?

Rồi cô nên trả lời thế nào đây?

Đường Nguyện liếʍ liếʍ môi, đôi mắt ướŧ áŧ đảo loạn bốn phía cũng không dám đối mặt với Hứa Tứ.

Thấy dáng vẻ cô không muốn trả lời, Hứa Tứ khẽ nhíu mày, anh rất muốn có được đáp án, đương nhiên sẽ không bởi vì chuyện vặt vãnh mà lùi bước.

“Đường Nguyện, em nhìn vào mắt tôi đi, trả lời câu hỏi của tôi."

Anh kỳ thật đã làm tốt tâm lý, nhưng lại muốn nghe được câu trả lời khẳng định của Đường Nguyện.

“Hứa Tứ, đó là chuyện sau khi anh sốt đến mơ hồ làm ra, tôi biết không phải chủ ý của anh, cho nên...”

“Làm sao em biết đó không phải là chú ý của tôi?”

Hứa Tứ nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Đường Nguyện, "Nếu như tôi làm chuyện quá đáng với em thì sao?"

Hứa Tứ đột nhiên áp người qua, hơi thở nóng bỏng của nam giới theo đó phả vào mặt cô.

“Hứa, Hứa Tứ, anh là cảnh sát nhân dân, tôi chắc chắn tin vào nhân phẩm của anh.”

“Đường Nguyện, tôi nói rồi, sau khi tan ca tôi chỉ là Hứa Tứ, hơn nữa tôi còn là một người đàn ông bình thường.”

Anh là một người đàn ông bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Anh sẽ có du͙© vọиɠ, sẽ muốn làʍ t̠ìиɦ với cô gái mình thích, sẽ nghĩ về cô gái mình thích mỗi khi tự mình tiêu khiển, nghĩ đến cô nằm ở dưới thân mình, mở rộng hai chân để lộ ra dòng nước xuân chảy róc rách, trong miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ, khóc lóc hổn hển cầu xin anh đâm vào.

Hứa Tứ rũ mí mắt, che đi một mảnh sâu thẳm trong đáy mắt.

Tất cả những điều này Đường Nguyện hoàn toàn không biết, cô thậm chí còn không coi anh là đàn ông.

Dám tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ngẩn người trước mặt anh, nếu đêm nay đổi lại là người đàn ông khác, đổi lại là Tần Hằng, cô hiện tại tuyệt đối sẽ không còn ngồi trên sô pha từ chối sự nhận trách nhiệm của anh.

Đường Nguyện vuốt khẽ tóc mình, có chút tâm phiền ý loạn.

“Chuyện đó, anh là bệnh nhân, tôi là bác sĩ, tục ngữ nói lương y như từ mẫu, tôi biết anh không phải cố ý, chắc chắn sẽ không so đo với anh.”

“Lương y như từ mẫu? Ý của em là ngày đó nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác, chỉ cần anh ta là bệnh nhân, làm chuyện như vậy với em, em cũng sẽ không so đo?”

“Này?”

Đường Nguyện ngẩng đầu, trợn tròn đôi mắt nhìn Hứa Tứ.

Cô làm gì có ý đó chứ?

Anh chàng này thật sự là quá biết vặn vẹo cô rồi.

Dáng vẻ non ngơ ngác nhìn chằm chằm của cô khiến Hứa Tứ tức giận.

Người phụ nữ này, bản lĩnh chọc người khác tức giận của cô càng ngày càng mạnh.

Anh lấn người tới trước, một tay giữ chặt gáy cô, môi dán lên.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ thần tốc đưa vào trong khoang miệng cô, khuấy động lưỡi cô rồi mυ"ŧ chặt lấy đầu lưỡi của cô.



Nụ hôn này lỗ mãng hung tàn, mang theo mùi vị xâm chiếm, giống hệt như muốn xé nát Đường Nguyện ra nuốt vào bụng.

"Ưʍ."

Đường Nguyện có chút sững sờ, Hứa Tứ động dục ư?

Trên ngực đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ phủ lên, cách lớp vải mỏng nhẹ nhàng xoa nắn.

Từng vòng từng vòng tê dại, từ ngực cô dần dần phân tán về tứ chi, bộ ngực mềm mại bị anh xoa bóp, hốc mắt đỏ lên, giữa hai chân nóng bỏng ẩm ướt giống như có thứ gì đó đang chảy ra.

“Như vậy thì sao, Đường Nguyện, làm như vậy với em, em cũng không cần tôi chịu trách nhiệm sao?”

Hứa Tứ có chút tức giận cắn một miếng không nặng không nhẹ trên môi cô.

“Hứa Tứ, anh, anh, sao anh thích chịu trách nhiệm như vậy chứ?”

Cô thở hổn hển, nhớ tới buổi trưa đến đồn cảnh sát nhìn thấy anh và Hà Tuệ ngồi cùng nhau.

Anh bị thương cũng là bởi vì muốn chịu trách nhiệm với Hà Tuệ, anh rất cuộc là một người có trách nhiệm nào?

"Không phải anh muốn chịu trách nhiệm với Hà Tuệ sao, còn muốn chịu trách nhiệm với tôi là sao nữa đây?”

Nói ra lời này, Đường Nguyện không hề để ý đến sự chua xót trong giọng điệu của mình.

“Đường Nguyện.”

Hứa Tứ cau mày, biểu cảm nhìn qua có chút khổ não.

“Bỏ đi, không ép buộc em nữa, em đi ngủ sớm đi, tôi về đây.”

Anh nhặt áo khoác trên sô pha khoác lên người, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi nhà Đường Nguyện.

Vừa rồi mượn cớ tức giận lại một lần nữa hôn cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn anh cũng là người cuối cùng tiếp xúc với cô.

Hứa Tứ lên xe, cũng không lập tức khởi động xe mà là tựa lưng vào đốt một điếu thuốc lá.

Nơi nào đó vẫn còn cứng rắn, nhưng trong lòng anh lại trống rỗng mất mát lạ thường.

Đường Nguyện hoàn toàn xem thường trách nhiệm của anh, cô không cần anh.

Sự thật như vậy rất tàn khốc, nhưng Hứa Tứ không thể không thừa nhận.

Sau khi hút xong một điếu thuốc anh mới khởi động xe rời đi.

“Đường Nguyện, cậu ngốc à, anh ấy đã nói muốn chịu trách nhiệm, tại sao cậu lại từ chối?”

Nghe trong điện thoại truyền đến giọng nói khϊếp sợ của Tô San, Đường Nguyện xoa xoa huyệt thái dương của mình.

“Cậu không định chinh phục anh ấy sao? Rõ ràng mỡ đã dâng tận miệng, tại sao cậu lại chủ động đẩy ra chứ?”

“Đó không phải thật lòng, hẳn không tính là đã chinh phục được chứ?" Đường Nguyện nhỏ giọng phản bác.

Mặc dù nói, tối hôm qua đó là cơ hội tốt nhất để bắt trọn Hứa Tứ, nhưng trong lòng cô luôn có chút không được tự nhiên.

Cô không rõ Hứa Tứ muốn chịu trách nhiệm là có ý gì.



Bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên anh muốn ở bên cô, muốn kết hôn với cô sao?

Nhưng chịu trách nhiệm kiểu hời hợt như vậy, chẳng phải anh cũng hứa với cô cảnh sát thích anh như thế ư?

“Mặc kệ anh ấy có thật lòng hay không, kéo gần quan hệ không phải càng có cơ hội sao?"

Lời này của Tô San đúng là không có gì sai, nhưng tại sao cô vẫn muốn phản bác nhỉ?

“Bác sĩ Đường, có một người đàn ôm tìm cô.”

Cô y tá ngoài cửa gọi cô.

“À, được, tôi ra ngay đây.”

Cô vừa đáp lời vừa cúp điện thoại của Tô San, “Không nói nữa, có người tìm tớ."

Cô cầm lấy áo blouse trắng treo trên giá áo khoác lên người, ra khỏi văn phòng.

“Y tá Lý, ai tìm tôi vậy?"

"Một quý ông đẹp trai, đang ở quầy y tá đấy.”

Đường Nguyện nói cám ơn, sau đó đi về hướng quầy y tá.

Xa xa, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng đang nhìn nội dung trên bảng tuyên truyền.

Bóng dáng này cũng không phải rất quen mắt, chẳng lẽ là bệnh nhân của cô?

“Xin chào anh, xin hỏi là anh tìm tôi sao?"

“Tiểu Nguyện, không nhận ra anh sao?"

Người đàn ông quay đầu lại, là một khuôn mặt ôn hòa như ngọc.

“Thịnh Bạch, là đàn anh Thịnh đúng không?"

“Chúng ta đã sắp ba năm không gặp, mới đó mà đã quên anh nhanh vậy sao, anh sẽ rất đau lòng đấy.”

Đường Nguyện cười cười: "Đàn anh Thịnh, trí nhớ của em không tốt, anh đừng so đo với em mà."

“Anh có làm phiền công việc của em không?"

Đường Nguyện lắc đầu: “Không có, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, còn khoảng một tiếng nữa mới tới giờ làm.”

“Buổi tối có thể mời em ăn cơm không? Anh có một hội thảo học thuật ở bên Điên Thương này, chắc sẽ ở lại

nửa tháng.”

Anh ấy vừa xuống máy bay đã tìm tới đây, hiện tại hành lý còn để ở quầy lễ tân lầu một.

Đương nhiên những thứ này anh ấy sẽ không nói cho Đường Nguyện biết.

“Có thể chứ, buổi tối chúng ta tụ tập đi."

Nói đến anh chàng Thịnh Bạch này, Đường Nguyện quả thực vẫn có chút cảm kích.

Anh ấy là đàn anh chung trường với cô, đã từng trợ giúp cô nhiều lần, bây giờ người ta đến Điên Thương, cô cũng nên tận hết tình chủ nhà.