Chương 11: Ngoan Nào, Được Không?

Bên tai lại truyền đến giọng nói nũng nịu của Đường Nguyện.

Cô bĩu môi, vẻ mặt mờ mịt, đôi môi căng bóng đỏ mọng như cánh hoa hồng.

“Đường Nguyện, em sẽ hối hận đấy."

Cô đã say rồi, hơn nữa thần trí còn không tỉnh táo, Hứa Tứ biết chuyện mình nên làm nhất chính là đẩy Đường Nguyện ra.

Nhưng thân thể cô mềm mại nửa tựa vào l*иg ngực anh, biểu cảm kia cực kỳ quyến rũ người khác.

Hứa Tứ không cho cô hôn, Đường Nguyện có chút thẹn quá hóa giận, dứt khoát đặt đầu lên ngực anh, cách lớp áo sơ mi dùng răng nghiền nát hạt đậu nhỏ trước ngực Hứa Tứ.

"Ưʍ...” Hứa Tứ hít sâu một hơi lạnh.

Chẳng lẽ Đường Nguyện muốn cắn miếng thịt đó của anh sao?

Anh ngửa đầu, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc khó chịu.

Đường Nguyện cách lớp áo sơ mi vừa cắn vừa mυ"ŧ, có lẽ là cảm thấy chưa đã nghiền, cuối cùng cô dứt khoát nhấc áo sơ mi của Hứa Tứ lên, cái đầu bù xù trực tiếp thò vào trong.

Đầu lưỡi ướt sũng chạm vào điểm nhô ra kia, hàm răng khéo léo nghiền qua nghiền lại, phối hợp với môi lưỡi mυ"ŧ vào, Hứa Tứ chỉ cảm giác linh hồn của mình dường như đã bị Đường Nguyện hút ra mất.

Bụng dưới khô nóng, đã nhô lên cao.

“Anh Trương, anh nói vì sao đội trưởng của chúng ta lại không uống rượu?"

“Làm sao tôi biết được, dù sao tôi cũng chưa từng nhìn thấy đội trưởng Hứa uống rượu.”

Bên ngoài có người tới, là cấp dưới của Hứa Tứ, Trương Phàm và một đồng nghiệp khác.

Lúc nghe đến tên mình, Hứa Tứ cũng thoát ra khỏi hai chữ du͙© vọиɠ.



Anh rất may mắn, nếu mình và Đường Nguyện ở nơi này bị phát hiện, chắc chắn sẽ không có cách nào giải thích rõ ràng.

“Đường Nguyện, bên ngoài có người tới, em ngoan ngoãn yên lặng, đừng gây ra tiếng ồn biết không?”

Anh đè thấp giọng nói.

Đường Nguyện ngã vào trong ngực anh, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.

“Ngoan nào, được không?”

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đường Nguyện, mong cô có thể ngoan ngoãn nghe lời anh.

"Nhưng vẫn chưa xong mà.”

"Hȧ?"

“Vẫn chưa xong.”

“Chưa xong cái gì?"

“Chưa làm xong.”

Cô thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé đã chạm vào thứ nhô cao giữa hai đùi anh.

Hứa Tứ bị động tác này của cô dọa cho hoảng sợ, thấy Đường Nguyện đã trượt người xuống, anh vội vàng thấp giọng ngăn cản.

“Đừng!”

“Ơ, đội trưởng Hứa, anh cũng ở trong nhà vệ sinh sao?"

Sau khi xả nước xong, Trương Phàm nhạy cảm bắt được giọng nói của Hứa Tứ.



“Hà Tuệ vừa rồi còn hỏi anh đi đâu đấy.”

Hứa Tứ hít sâu một hơi, đè xuống sóng to gió lớn trong ngực, ổn định hơi thở ừ một tiếng.

Bên ngoài vang lên tiếng bật lửa.

"Đội trưởng Hứa, anh nói xem, nếu tôi thật sự đuổi theo bác sĩ Đường thì rốt cuộc có phần thẳng không?"

Hứa Tứ nhìn chăm chăm người phụ nữ ngồi xổm bên chân mình, bàn tay nhỏ bé không an phận kia đã kéo lấy quần anh, gân xanh trên trán không ngừng nhảy nhót.

Câu hỏi này của Trương Phàm, bảo anh trả lời thế nào đây?

“Đội trưởng Hứa, kỳ thật tôi rất thích mẫu người như bác sĩ Đường, anh với cô ấy là thanh mai trúc mã, chắc hẳn anh rất hiểu cô ấy nhỉ.”

Hứa Tứ có hiểu Đường Nguyện không, điều đó là tất nhiên.

“Có điều tôi cũng rất tò mò, dù sao một người con gái tốt như bác sĩ Đường, có phải anh cũng thích đúng không?"

Thanh mai trúc mã, hai người cùng lớn lên bên nhau, tình cảm phải sâu đậm cỡ nào.

"Nếu đội trưởng Hứa cũng thích bác sĩ Đường, tôi sẽ không theo đuổi cô ấy nữa."

Hứa Tứ cắn răng, vấn đề này anh không biết phải trả lời như thế nào.

"Đội trưởng Hứa, rốt cuộc anh có thích bác sĩ Đường không, hay là người anh thích là Hà Tuệ?"

Một bên là Trương Phàm đang chất vấn, một bên là ánh mắt nóng bỏng đang nhằm thẳng vào bụng dưới của anh.

Hứa Tứ đầu váng mắt hoa, anh lấy tay chống lên cửa phòng, chậm rãi mở miệng.

“Tôi không thích Hà Tuệ.”