Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 112: Lời Nói Thật Lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Huyền Nghị có hơi hiếu kì, thắc mắc về người bạn của Bạch Nhã Băng, anh cất giọng hỏi:

"Chị! Người bạn bên Ý mà chị nói đến chính là người mà chị đã cứu vào hai năm trước đó sao?"

Bạch Nhã Băng gật đầu khẽ nâng mày lên, Dạ Thành Đông nheo mắt quay đầu sang nhìn cô lên tiếng hỏi về cái mà cô gọi là thú cưng kia:"Vậy thú cưng mà cô nói đến là con gì thế?"

Khóe môi Bạch Nhã Băng khẽ cong lên cười nhẹ, đầu lắc nhẹ nhún vai thản nhiên đáp lại:"Chỉ là vài con mèo cỡ lớn thôi rất đáng yêu."

Lục Dĩ Tường tròn mắt nhìn vợ của mình, cô chơi thân với Hạ Tử Quyên là đúng rồi, hai người các cô một khi muốn ra tay thì khó mà sống sót, chết cũng chưa chắc đã toàn thây.

Buổi tối, mọi người tập trung ở Lục gia tổ chức ăn mừng vô cùng vui vẻ, các cô tập trung ở hồ bơi tám chuyện với nhau, Bạch Nhã Băng đứng bên cạnh Hứa Tiểu Niệm vui vẻ hỏi:

"Tiểu Niệm! Cô và A Diễn hẹn hò từ khi nào vậy?"

Hứa Tiểu Niệm lắc đầu phủ nhận đều ấy, cô giải thích:"Không phải như mọi người đã nghĩ đâu tôi và A Diễn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi lúc đó anh ấy chỉ lấy tôi ra làm bia đỡ đạn thôi, tôi đã có người trong lòng rồi."

"Hả? Vậy người trong lòng của cậu là ai thế?" Hoa Châu Châu thích thú tiến đến hỏi, không ngờ Hứa Tiểu Niệm lại có người trong lòng vậy mà cô là bạn thân lại không biết.

Hứa Tiểu Niệm bỗng trở nên nghiêm túc một cách lạ thường, cô quay người đứng trước mặt Bạch Nhã Băng từ từ cất giọng nói:

"Người trong lòng của tôi chính là cô đó Tiểu Băng."

Bạch Nhã Băng, Hoa Châu Châu cùng những người ở đó vừa nghe xong liền đứng hình ngỡ ngàng, trợn mắt nhìn nhau, Clara giật giật khóe môi cảm thấy hơi khó tin:

"Tiểu Niệm! Cô không đùa đó chứ? Cô chỉ là đang đùa thôi đúng không?"

Hứa Tiểu Niệm quăng cho Clara một cặp mắt sắc bén, lạnh nhạt hỏi:"Cô nhìn tôi giống đang đùa lắm sao?"

Hạ Tử Quyên dùng khuỷu tay huỵt nhẹ vào eo của Bạch Nhã Băng cười mỉm khẽ nói:"Tiểu Băng! Cậu đào hoa thật đấy cả nam lẫn nữ đều không qua nổi cậu."

Bạch Nhã Băng vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi bị Hạ Tử Quyên huỵt nhẹ vào eo mới giật mình, cô nở một nụ cười khó coi, gượng gạo nhìn Hứa Tiểu Niệm cô không biết mình nên phản ứng làm sao, nói như thế nào cả? Hứa Tiểu Niệm mỉm cười nắm lấy hai bàn tay của Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm nói với cô:

"Tiểu Băng! Tôi đã thích cô từ rất lâu rồi hình ảnh của cô đã in sâu trong đầu của tôi từ cái lần mà chúng ta bị bắt cóc cô cho tôi một thanh socola. Lần thứ hai là năm tôi mười bốn tuổi tôi bị người khác bắt nạt chính cô đã cứu tôi bảo tôi phải mạnh mẽ lên đừng để người khác bắt nạt mình cũng chính từ lần đó tôi đã bắt đầu thích cô."

Khóe môi Bạch Nhã Băng giật liên tục, mấp máy môi nói:"Tôi...tôi thật sự không ngờ là cô lại nhớ kĩ đến như vậy thậm chí nếu như cô không nói thì tôi cũng chẳng nhớ nữa."

Hứa Tiểu Niệm khẽ bật cười, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn thẳng vào Bạch Nhã Băng nói tiếp:"Tiểu Băng! Cô có biết vì sao tôi lại chọn nghề bác sĩ không? Bởi vì có lần tôi thấy cô vô tình mặc áo blouse tôi tưởng cô cũng chọn nghề bác sĩ chính vì thế tôi liền cố gắng để trở thành một bác sĩ giống cô nhưng thì ra là không phải."

Bạch Nhã Băng chau mày nhớ lại cô nhớ rồi lúc Hạ Tử Quyên học cô đã từng mượn áo blouse của Hạ Tử Quyên để mặc vào không ngờ Hứa Tiểu Niệm lại vô tình nhìn thấy. Hoa Châu Châu tiến đến gần Hứa Tiểu Niệm lên tiếng hỏi:

"Tiểu Niệm! Có phải cậu vì chị Tiểu Băng nên mới thích đua xe không?"

Hứa Tiểu Niệm khẽ gật đầu, cô gục mặt xuống một giọt nước mắt trên khóe mắt của cô đã rơi xuống, cô hít sâu một hơi ngẩng đầu lên:

"Bây giờ tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng khi nói ra hết những chuyện mà mình giấu bấy lâu nay, thấy cô và Lục Dĩ Tường hạnh phúc tôi rất vui. Cuối cùng tôi cũng đã có thể buông bỏ tình cảm này rồi, chúc cô và Lục Dĩ Tường mãi mãi hạnh phúc."

Bạch Nhã Băng mỉm cười bước đến ôm Hứa Tiểu Niệm:"Tôi cũng chúc cô sớm tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình."

Buổi tiệc kết thúc, mọi người đã về gần hết chỉ còn lại Hạ Tử Quyên và Dạ Thành Đông trước khi rời khỏi Hạ Tử Quyên cười cười nói với Lục Dĩ Tường:

"Dĩ Tường! Anh có biết bấy lâu nay anh có một tình địch đáng gờm mà anh không biết không? Rất may cho anh là người đó đã buông tay rồi đấy."

Nói dứt câu, Hạ Tử Quyên cùng Dạ Thành Đông quay về Dạ viên, Lục Dĩ Tường ngơ ngác không hiểu ý của Hạ Tử Quyên nói Lục Trân Trân vỗ vai của anh khẽ nói:

"Lúc nãy chị Tiểu Niệm đã tỏ tình với chị dâu đó."

"Cái gì? Tỏ tình?" Lục Dĩ Tường trợn mắt giật mình kinh ngạc, anh đã từng hoài nghi chuyện này nhưng cứ nghĩ chắc là do bản thân suy nghĩ nhiều thật không ngờ đó lại là thật còn tỏ tình với vợ của anh nữa chứ.

Lục Trân Trân bật cười vỗ vỗ vai của anh:"Anh yên tâm đi chị Tiểu Niệm nói là chị ấy đã buông bỏ tình cảm rồi anh không cần lo là chị ấy sẽ cướp vợ của mình nữa."

"Cướp cái gì mà cướp, vợ của anh dễ bị cướp như vậy sao? Với lại anh tuyệt đối tin tưởng Tiểu Băng hơn nữa Hứa Tiểu Niệm là nữ làm sao có thể chứ?" Lục Dĩ Tường tự tin, ánh mắt kiên định, tin tưởng Bạch Nhã Băng tuyệt đối.

Lục Dĩ Tường nhéo hai má của Lục Trân Trân cất giọng nói:"Em đừng có ở đó lo chuyện của anh nữa hãy lo chuyện của bản thân mình đi."

Lục Trân Trân đẩy tay của anh ra xoa xoa mặt của mình, bĩu môi đáp lại:"Mẹ đã nói là mẹ đã có cách giúp em rồi nhưng mẹ vẫn chưa nói đó là cách gì."

Lục Dĩ Tường thật không ngờ rằng mẹ của anh lại có thể nghĩ ra nhiều kế như vậy, từ nhỏ đến lớn anh chỉ thấy mẹ mình là một người phụ nữ điềm đạm, dịu dàng không biết bày kế gì anh quả là vẫn chưa hiểu hết mẹ của mình.

Dương gia

"A Diễn! Lần này con đi Đức khoảng bao lâu thì con quay về?" Dương Quân Sơn cau mày nghiêm túc hỏi Dương Diễn, thấy dáng vẻ u sầu này của con trai mình thì ông không biết khi nào anh mới quay về.

Dương Diễn vừa trở về Dương gia thì đã ngồi xuống nói với ba và bà của mình chuyện mình muốn đi Đức, nghe Dương Quân Sơn hỏi thế anh khẽ lắc đầu trả lời:

"Con cũng không biết, con sang đó để lập nghiệp khi nào thành công con sẽ quay về."

Bà không hề muốn anh đi một chút nào nhưng thấy anh đã thật sự trưởng thành không còn ăn chơi lêu lỏng nữa bà đành đồng ý:"Thôi được rồi, nếu cháu đã thật sự quyết định như vậy rồi thì cháu cứ đi đi nhưng nhớ phải thường xuyên gọi điện về cho bà đó."

Dương Diễn mỉm cười gật gật đầu:"Vâng, cháu biết rồi cháu cảm ơn bà."

Chỉ khi anh rời khỏi nơi này tập trung lập nghiệp thì anh mới có thể quên được mối tình đơn phương của mình, anh chỉ mong Hứa Tiểu Niệm sẽ gặp được một người đàn ông tốt yêu thương, chăm sóc cho cô thật chu đáo như vậy là anh đã vui đã mãn nguyện rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »