Lĩnh Nam Vương phủ Tưởng gia, dựa vào công lao chống cướp biển nhiều đời trấn thủ Lĩnh Nam, chiếm cứ một phương ở Lĩnh Nam hơn trăm năm, từng có Công chúa, từng cưới Quận chúa, mẫu thân của Vương gia Tưởng Thế Vân đời này còn là cô cô của tiên đế.
Dựa theo bối phận, Triệu Nguyên Cấp cũng phải xưng ông ta một tiếng ''biểu thúc''
Thế gia công lao chói lọi như vậy, mặc cho nhiệm kỳ Đế vương nào lúc lâm triều đều phải nể mặt vài phần, tiên đế ngu ngốc hoang đường cũng chưa từng nghĩ tới muốn rung chuyển cái cây to này.
Nhưng đến lượt Cảnh Thuận Hoàng đế Triệu Nguyên cấp này...Tưởng Thế Vân lần đầu tiên cảm nhận được sự uy hϊếp.
Đầu tiên là kết cục Tống gia nhà tan cửa nát, kế tiếp là binh quyền của hắn ở Lĩnh Nam dần dần bị tước đoạt, cứ theo đà này, Tưởng gia ông ta chẳng phải là khó thoát đường chết sao?
Ông ta đương nhiên không muốn chết, Tưởng gia ở Lĩnh Nam đã cường thịnh trăm năm, ở nơi này làm nông, buôn bán cá, dệt, muối, sát, ông ta đều nắm hết trong tay, dân chúng địa phương chỉ biết Lĩnh Nam Vương, không biết Cảnh Thuận Đế, ông ta cũng xem như vua một cõi.
Nhưng bây giờ, tiểu tử Cảnh Thuận Hoàng đế kia đăng cơ chỉ mới ba năm, thế mà đã bắt đầu âm thầm suy yếu đi thế lực của ông ta, sao ông ta có thể ngồi chờ chết?!
Tưởng Thế Vân đè nén cơn giận nâng bút viết một lá thư, sai người đưa đến kinh thành càng nhanh càng tốt.
Phong thư này đi hết mười ngày đường, mới từ trong tay tiểu thái giám không đáng chú ý của Ngự thiện phòng đưa đến cho Ngọc phi.
Lúc đó Ngọc phi xuân phong đắc ý đang mở tiệc bên hồ Thái Dịch, mời các phi tần thân thiết trong cung đi hóng mát ngắm hoa.
Ăn thức ăn ngon Ngự thiện, gió hồ thổi lành lạnh, nghe tiếng nịnh nọt bên tai, Ngọc phi thấy mình đã phong sinh thủy khởi.
Nhưng nàng nhân lúc thay y phục lơ đãng mở phong thư ra xem, xuân phong đắc ý trên mặt đột nhiên lạnh xuống.
''Nương nương, người sao vậy?''
''Không có gì'' Ngọc phi cất bức thư vào ống tay áo, chỉnh sửa lại y phục lần nữa rồi trở lại yến tiệc.
Mặc dù nàng ta vẫn hăng hái rạng rỡ, nhưng chúng mỹ nhân tinh mắt vẫn phát hiện Ngọc phi nương nương thỉnh thoảng lại ngây người, giống như có tâm sự.
Yến hội vội vàng kết thúc.
Buổi chiều, Triệu Nguyên Cấp giải quyết xong quốc sự, như thường lệ tiến vào chính điện Yêu Nguyệt Cung.
Hắn nằm trên ghế mây mát lạnh thoải mái dễ chịu, nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho ngón tay ngọc ngà thon dài của Ngọc phi giúp hắn xoa huyệt thái dương.
''Tay nghề của ái phi đúng là khéo léo, yến hội hôm nay có vui không?''
''Ừm'' Ngọc phi dịu dàng gật đầu.
Buổi chiều gió mát phất phơ, xuyên qua song cửa sổ khắc hoa văn thổi vào gian phòng, áo bào lụa mềm màu xanh đậm của Triệu Nguyên Cấp bị thổi lên một góc, lộ ra thân eo cường tráng, cơ bắp căng tràn màu mật ong trên người hắn khiến người ta không thể rời mắt.
''Hoàng thượng''
''Không còn sớm nữa, để thần thϊếp hầu hạ người đi ngủ''
Bàn tay mềm mại của nàng ta chậm rãi mơn trớn cổ áo của hắn, đến mức vạt áo lập tức bung ra.
''Trẫm, hôm nay mệt''
Triệu Nguyên Cấp đột nhiên giữ lấy tay của nàng ta, nhắm chặt mắt che đi sự lạnh lẽo, cực lực nén xuống mất kiên nhẫn.
Từ lúc có Nhàn Nhàn bên cạnh, hắn đối với đám nữ nhân này ngay cả thỉnh thoảng gặp mặt nói chuyện cũng không muốn, Nhàn Nhàn nói cỏ thơm chân trời cũng không sánh bằng nàng, thì chính là không sánh bằng.
''Nhưng Hoàng thượng, vết thương của thần thϊếp đã đỡ hơn rồi, có thể hầu hạ người...'' mỹ nhân thẹn thùng rủ mắt thật sâu.
''Mấy ngày nay triều chính có nhiều việc, trong lòng trẫm rất phiền muộn, mấy ngày nữa hẳn nói sau'' Triệu Nguyên Cấp ý chí sắt đá cắt lời nàng.
Ngọc phi quả nhiên không dám muốn nữa, cúi đầu dịu dàng ngoan ngoãn đứng hầu một bên, đôi mắt như nước xinh đẹp tràn đầy vẻ mất mác.
Triệu Nguyên Cấp đứng lên kéo lấy eo của nàng ta: ''Lúc nãy là trẫm nặng lời, ái phi đừng để trong lòng, mấy ngày nay trong lòng trẫm thật sự rất phiền'' lời này là thật.
Từ chối thẳng như vậy cũng không phải là cách, cho dù dỗ được Ngọc phi cũng khó lừa được lão hồ ly Tưởng Thế Vân kia, nhưng hắn thấy rất ác cảm không muốn đυ.ng tới nàng ta.
...
Cả đêm không xảy ra chuyện gì, hôm sau Triệu Nguyên Cấp thượng triều sớm như thường lệ, Ngọc phi hầu hạ Hoàng thượng thay y phục, cung tiễn ngự giá rời đi.
Chờ đến khi thân ảnh kia khuất bóng, nàng mới xoay người, trong đôi mắt dịu dàng ngoan ngoãn đổi thanh cay độc.
''Bá phụ nói đúng, lâu như vậy không thị tẩm, thật sự là hắn đang đề phòng ta''
''Ta quá ngu ngốc, suýt chút đã bị những lời đường mật của hắn lừa, chẳng trách bá phụ kiêng kị như vậy, Cảnh Thuận Hoàng đế quả nhiên khó đối phó''
''Cũng chưa chắc'' Thúy Yên bẩm báo từng tin tức tìm hiểu được: ''Tin báo từ Chiêu Dương Cung, nói mấy ngày nay Hoàng thượng đúng là thường xuyên nổi giận, hình như là vì triều chính, có khi là Hoàng thượng nói thật?''
''Để ta suy nghĩ một chút...''
Ngọc phi lười biếng tựa vào ghế mây mát lạnh, chậm rãi ung dung đong đưa cây quạt, như có điều suy nghĩ.
Trước khi tiến cung bá phụ đã căn dặn, nếu có thể làm lung lay trái tim Hoàng đế, sớm ngày sinh hạ Hoàng tử mang theo huyết mạch của Tưởng gia là có thể đoạt được thiên hạ mà không cần tốn một binh lính nào.
Nhưng nếu Cảnh Thuận Hoàng đế vẫn làm theo ý mình, muốn nhổ tận gốc Lĩnh Nam Vương phủ Tưởng gia, vậy cũng đừng trách Tưởng gia không khách khí, danh binh thiết tướng, công thương sĩ tộc trong tay Tưởng gia rất nhiều, dù là đánh liều đôi bên cùng thiệt hại cũng tuyệt đối không thể để Hoàng đế tiểu tử được như ý.
Ngọc phi nhắm mắt lại nắm chặt hai tay, người nhà nàng đều là người của Tưởng gia, ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể mềm lòng.
...
Triệu Nguyên Cấp đúng là phiền lòng, cũng không phải là vì triều chính, mà là Phùng An Hoài làm việc không lanh lẹ.
Nhiều ngày vậy rồi, hắn cũng không tin là tìm đồ lại khó như vậy, một chút tin tức cũng không có, tên ngu xuẩn này càng ngày càng không dùng được nữa!
Sau khi hạ triều, Triệu Nguyên Cấp phê duyệt xong tấu chương ở trong phòng đi tới đi lui, chén trà dâng lên bị hắn đập hết mấy cái.
Nhưng vào lúc này, Phùng An Hoài hưng phấn lảo đảo chạy vào: ''Hoàng thượng, xong rồi!''
''Ngươi chắc chứ?'' Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc uy hϊếp hắn: ''Không làm được việc trẫm lấy cái đầu của ngươi''
''Hoàng thượng yên tâm, nô tàu vẫn còn muốn giữ lại cái đầu này thêm mấy năm, đây là huyền dược từ Tây Vực đưa tới, nói là luyện từ nấm độc trong núi sâu, có thể sinh ra ảo giác, uống một viên liền sẽ tâm tưởng sự thành, nô tài cho người thử năm sáu lần, xong rồi!''
Phùng An Hoài thề đây là điều kỳ quái nhất mà hắn từng làm trong đời, trước kia Hoàng thượng chưa từng để con cờ hậu cung để vào mắt, nhu tình mật ý dễ như trở bàn tay, lợi dụng xong nói bỏ là bỏ, không chút lưu tình.
Hoàng thượng bây giờ, ngay cả lợi dụng quân cờ hậu cung cũng khó khăn như vậy, Hoàng thượng thật sự là thay đổi.
''Được, tới Nội vụ phủ lĩnh thưởng đi!'' Triệu Nguyên Cấp long nhan cực kỳ vui vẻ.
...
Buổi chiều, hắn lần nữa tới Yêu Nguyệt Cung, lần này rốt cục hắn không tránh né nữa, mà long nhan hết sức vui vẻ cùng Ngọc phi uống rượu ngắm trăng, thậm chí đích thân gắp thức ăn rót rượu cho Ngọc phi, cực kỳ quan tâm chăm sóc.
''Hoàng thượng''
Uống xong rượu ngon Ngọc phi nhanh chóng hai mắt mê ly, gò má nàng ta đỏ bừng nhìn Đế vương anh tuấn tiêu sái, tim đập như muốn nhảy khỏi lòng ngực.
''Ái phi say rồi.'' Triệu Nguyên Cấp ôm lấy mỹ nhân đi vào nội điện.
Mắt say lờ đờ trong mông lung, Hoàng thượng dịu dàng như lúc sáng, 'hắn' động tình hôn lên hai má của nàng, ngay cả hơi thở cũng ôn nhu như vậy, Ngọc phi kìm lòng không được càng lún càng sâu, trong nội điện đêm hè mát mẻ xuân quang vô hạn, lưu luyến triền miên...
Nhưng Triệu Nguyên Cấp đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn về phái nữ nhân trước mắt đang chìm trong thế giới mà nàng ta tưởng tượng ra không thể nào thoát khỏi.
Hắn nửa phần tình ý cũng không có, ngược lại trong lòng vô cùng chán ghét.
Trước kia chưa từng thấy thứ gì buồn nôn, thế mà bây giờ lại khó mà chịu đựng như vậy.