''Đừng lo, cuộc sống trong cung buồn tẻ, bổn cung đã xin ân điển của Hoàng thượng, qua tết Nguyên Tiêu, vừa vặn băng tuyết tan ra xuân hàn se lạnh''
''Đến lúc đó các ngươi có thể đi hành cung Minh Sơn du ngoạn nửa tháng, giải sầu một chút'' Diệp Tư Nhàn cười nhạt.
Vạn vạn không ngờ ân điển ập xuống nhanh như vậy, Tương phi càng thêm cảm kích.
''Đa tạ Quý phi nương nương, đến lúc đó kính xin Quý phi nương nương đi cùng chúng tần thϊếp''
''Ta thì không đi được''
Diệp Tư Nhàn mệt mỏi vuốt vuốt thái dương.
''Trường Uyên và Trường Diễn còn nhỏ, không hợp đi xa, Cảnh Châu với Cảnh Nghiên lại nghịch ngợm, Di An cũng sắp chuẩn bị gả, trong cung cũng không thể thiếu người'' nàng miễn cưỡng cười cười.
Thực tế nàng không muốn đi là bởi vì năm ngoái Quốc vương Khố Nạp từng dẫn nữ nhân tới hành cung Minh Sơn làm nhục.
Dưới cái nhìn của nàng thì chỗ đó không sạch sẽ nữa, nàng không thích đi.
''Cũng phải'' Tương phi cười xấu hổ.
''Nhưng nếu nương nương không đi, chúng tần thϊếp một mình rời cung đi hưởng thụ, vậy sao mà được''
''Có gì mà ngại, đây là ân điển của Hoàng thượng, nếu các muội muội không đi, năm tiếp theo không có cơ hội như vậy đâu, ta đều tiếc cho các ngươi''
Diệp Tư Nhàn không chút ngại, đồng thời còn chủ động phá vỡ sự ngại ngùng của Tương phi.
Tương phi im lặng.
Ngẫm lại cũng đúng, Quý phi nương nương từ trước đến nay nói cái gì thì là cái đó, nếu là ân điển của Hoàng thượng, mọi người đúng là nên xuất cung giải sầu một chút.
Quay đi quay lại trăm ngàn lần sau đó Tương phi khẽ cười hành lễ.
''Vẫn là Quý phi nương nương quan tâm chúng tần thϊếp, vậy chúng tần thϊếp cung kính không bằng tuân mệnh''
Đưa tiễn Tương phi, Diệp Tư Nhàn tựa qua giường dài lật từng tờ sổ sách.
Bất giác đã qua nửa ngày.
Đèn hoa vừa lên, lúc Viên Nguyệt đến bày bữa tối, mỉm cười lấy đi sổ trong tay nàng.
''Coi chừng mỏi mắt đó''
''Hôm nay có món gì ngon à? Thơm quá đi'' Diệp Tư Nhàn cười đứng dậy.
Trên bàn thiện có tám món hai món canh, đều là nàng thích ăn.
Món mặn có thịt cừu om, cá hấp, cá trích nấu rau cải xôi và đậu hũ, còn có một món heo nướng than hoa, món chính là măng non, rau rừng và vài món bánh, đều là đồ ăn thường ngày thích ăn.
''Cảnh Châu và Cảnh Nghiên đâu? Cả ngày hôm nay làm gì?'' múc một muỗng đậu hũ non, Diệp Tư Nhàn mỉm cười hỏi.
''Công chúa Cảnh Châu xế chiều đã đi Đức An Cung, sớm trở về ngủ rồi, hiếm thấy nghe lời''
''Tiểu Công chúa Cảnh Nghiên đang học chép chữ, tiểu Công chúa quả nhiên khéo tay, ra hình ra dáng, nô tỳ nhìn mà cũng thích''
''Ừm''
Canh cá trích uống rất ngon, Diệp Tư Nhàn nhịn không được uống một chén nhỏ, lại hỏi hỏi hai tiểu nhi tử đang làm gì.
''Tiểu điện hạ Trường Uyên không biết tìm được một quyển Kinh Thi từ đâu ra, đã đọc được ba bốn câu, Trường Diễn điện hạ...vẫn như cũ, thích múa đao múa kiếm''
''Ta biết rồi''
Diệp Tư Nhàn khẽ gật đầu.
Sang năm, bọn nhỏ lớn thêm một tuổi, Cảnh Châu đã là đại cô nương bảy tuổi, Cảnh Nghiên cũng năm tuổi, Trường Uyên và Trường Diễn cũng tròn ba tuổi.
Công chúa thì không cần nói, chí ít Hoàng tử là thời điểm vỡ lòng.
''Chúng đều dần lớn lên rồi, những ngày này trong cung nhiều người, lui tới không để ý tới chúng, thế mà không đứa nào khóc nháo, sống vẫn rất quen nếp''
Không biết vì sao, trong lòng Diệp Tư Nhàn thấy mất mát.
Không biết là hài tử không thể rời khỏi mình, hay là mình không thể rời bỏ hài tử.
''Nương nương nên vui mới phải''
Viên Nguyên cẩn thận chia thức ăn cho Diệp Tư Nhàn, rau cải xôi, đậu hũ non, sườn lợn, vừa ngon mềm vừa tươi, đủ thấy các Trù nữ bỏ nhiều công sức.
''Đúng rồi Viên Nguyệt, chuyện kia...nghe ngóng sao rồi?''
Diệp Tư Nhàn bỗng nhìn về phía nàng, giọng nói cố hết sức đè thấp.
Viên Nguyệt sững sờ, vô thức quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận không có ai nàng tiến đến bên tai chủ tử.
''Đã dọn đi rồi''
''Thật sao?'' mắt Diệp Tư Nhàn sáng lên.
''Tất nhiên là thật, nô tỳ không lộ ra sơ hở, tìm vài người đi nghe ngóng tin tức, đều nói gian viện tử kia người đã đi nhà cũng trống, chẳng biết là đi đâu''
''Vậy là được rồi, vậy là được rồi'' nụ cười của Diệp Tư Nhàn càng xán lạn hơn.
''Nhân sinh mới, thật tốt nhé''
Sau khi mừng thay cho nàng ấy, nội tâm Diệp Tư Nhàn vẫn mơ hồ có chút bát quái nhỏ.
Không biết nàng có đi tìm Tống Thừa Hựu không.
Lễ bộ ăn tết rất bận rộn, Tống đại nhân thân là cánh tay của triều đình, bên cạnh không ai chăm sóc là không được.
Nhưng lời này Diệp Tư Nhàn cũng không dám nói, dù là đối với Viên Nguyệt cũng không dám.
Nhưng dù sao Viên Nguyệt đi theo nàng lâu như vậy, một ít tính toán này trong lòng chủ tử vẫn rất rõ ràng, nàng cúi đầu hạ giọng hỏi.
''Muốn nô tỳ tiếp tục nghe ngóng không?''
''Khụ, nói bậy bạ gì đó?'' Diệp Tư Nhàn ra vẻ đứng đắn.
''Ta đã sớm nói từ nay không quen biết nữa, cho dù gặp nhau ta cũng sẽ không nhận'' Diệp Tư Nhàn nhàn nhạt.
''Vậy...nương nương thân là Quý phi, quan tâm chuyện hậu trạch của trọng thần triều đình cũng là chuyện đương nhiên mà'' Viên Nguyệt ranh mãnh trêu chọc.
''Nha đầu chết tiệt kia, nói thêm câu nữa xem ta có xé miệng ngươi ra không'' Diệp Tư Nhàn trừng nàng một chút.
Nhưng đây không phải là lườm, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Mau đi nghe ngóng, lập tức đi, ta muốn nghe bát quái.
...
Cảnh Thuận năm thứ mười lăm, tết Nguyên Tiêu.
Trong cung vẫn náo nhiệt như trước đây, ngay cả Mệnh phụ bên ngoài nhập cung thăm viếng cũng nhiều hơn những năm qua.
Diệp Tư Nhàn rốt cuộc ý thức được, những Tiến sĩ trẻ mà Đế vương vất vả một tay đề bạt lên, đều đã thành trọng thần đắc lực.
Trên có thể chăm lo quản lý vinh quang cửa nhà, dưới có thể vợ con hưởng đặc quyền vinh hoa phú quý.
Còn Đế vương trẻ tuổi nóng tính đang ngồi bên cạnh mình đây, cũng đã sâu không lường được, nhất cử nhất động đều thâm ý sâu sắc, không ai dám làm trái.
Bận rộn cả ngày, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc rảnh rỗi.
Vừa trở về Trữ Tú Cung cởi triều phục nặng nề thì đã thấy Phùng An Hoài vội vàng chạy tới.
''Quý phi nương nương, Hoàng thượng muốn người thay y phục, nói muốn xuất cung một chuyến.''
''Xuất cung?''
Đang định hỏi, Phùng An Hoài vội vàng cáo lui rời đi, dáng vẻ như ai rượt hắn vậy.
Diệp Tư Nhàn không hiểu, nhưng vẫn cấp tốc đổi y phục, cái giờ này mà xuất cung đương nhiên là cải trang.
Nghĩ nghĩ, nàng để Viên Nguyệt giúp chọn một bộ váy màu ngó sen, bên ngoài là áo choàng màu xanh biển lụa thô thật dày, nhìn như phu nhân gia đình giàu có.
Vừa mặc xong, Triệu Nguyên Cấp sải bước vào cửa, ngay cả hớp trà cũng không thèm uống, kéo nàng lao ra cửa.
''Đi, trẫm đưa nàng tới một nơi''
''Ấy ấy ấy chậm một chút''
Trâm châu trên búi tóc lắc loạn, leng keng rung động, Diệp Tư Nhàn chạy thở không ra hơi.
''Đi đâu vậy Hoàng thượng?''
''Tới rồi nàng sẽ biết''
Triệu Nguyên Cấp chậm dần bước chân, bàn tay ấm nóng bao lấy bàn tay dịu dàng, hai người sóng vai biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Đêm đó, có người trông thấy một người trẻ tuổi thân mặc áo choàng đen, trong ngực ôm lấy một vị phu nhân xinh đẹp, cùng nhau cưỡi ngựa xông ra khỏi thiên môn Hoàng cung, biến mất trong nhân gian khói lửa phồn hoa nhất.
...
Gió đêm gào thét xẹt qua bên tai, Diệp Tư Nhàn từ từ mắt hai mắt cả buổi không dám mở ra.
''Cái đó, thϊếp muốn hỏi một chút, người đây là sắp bay lên rồi à?''
Nàng sợ gần chết, liều mạng cuộn mình trong ngực hắn, không dám mở mắt không dám nhìn, nội tâm không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt.
Vạn vạn không ngờ đã là mẹ của bốn đứa trẻ rồi, còn có thể trải nghiệm kí©h thí©ɧ của tiểu thư nhà giàu nửa đêm bỏ trốn vụиɠ ŧяộʍ đi gặp tình lang như trong tiểu thuyết.