- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cửa Cung Hoan Hỉ
- Chương 386: Đây không phải là đi chịu chết sao?
Cửa Cung Hoan Hỉ
Chương 386: Đây không phải là đi chịu chết sao?
Trường Diễn thì không cảm thấy quá hứng thú như vậy, từ đầu đến cuối nó cho rằng đẹp mắt nhất vẫn là biểu diễn múa kiếm trong gánh hát ban nãy.
Người kia, làm sao hắn bay lên được?
Giao thừa vô cùng náo nhiệt qua đi.
Mùng một rất bận rộn, tế thiên tế tổ, quần thần đại yến, Mệnh phụ trong ngoài gia yến.
Diệp Tư Nhàn loay hoay như con quay.
Lúc trời còn chưa sáng đã dậy, chống đỡ da đầu đội mũ mão Quý phi lên, chạy vạy từng cung.
May mà Tương phi thuần thục, an bài mọi thứ thỏa đáng, nếu không thì chỉ dựa vào một mình nàng sợ là sẽ loạn thành bột nhão.
Giữa trưa, Mệnh phụ bên ngoài đều đã rời cung, Diệp Tư Nhàn ngồi chủ vị ở Trữ Tú Cung to lớn, mỉm cười nhìn phi tần hậu cung quy củ bên dưới.
''Ròng rã một năm, các ngươi đều đã vất vả''
''Bổn cung cũng không có gì có thể thưởng cho các ngươi, khi nào bình thường lại, bổn cung xin ân điển ở chỗ Hoàng thượng, để các tỷ muội đi hành cung Minh sơn thả lỏng một chút, dưới núi ở đó có một vùng hoa mai nở rất đẹp, hoa dã nghênh xuân ở sườn núi rất phấn khởi''
Chợt nghe được tin tức này, các phi tần không dám nói lời nào.
Trò cười, Quý phi nương nương là quyền uy duy nhất nội cung, địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng mọi người đã sớm được lĩnh giáo, ai dám tùy ý đắc tội.
Vô duyên vô cớ xin ân điển, Quý phi nương nương sẽ không muốn chỉnh lý họ nữa đó chứ?
Lý tiệp dư nhìn Triệu tiệp dư, Triệu tiệp dư nhìn Tương phi, các tiểu phi tần bên dưới cũng đưa mắt nhìn nhau, mọi người không ai dám nói lung tung.
Vẫn là Tương phi khẽ cười đứng lên.
''Ý tốt của nương nương, mọi người còn không mau tạ ơn?''
Thấy Tương phi thoải mái đứng lên tạ ơn, đám người lúc này mới phát hiện là thật, Quý phi nương nương thật sự đang đối tốt với họ mà.
''Đa tạ Quý phi nương nương''
Các phi tần kích động quỳ trên đất tạ ơn, Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.
''Cũng không phải việc ghê gớm gì, các ngươi vào cung nhiều năm cứ vòng vòng trong đất trời nhỏ bé này, quả thực là buồn bực, là bổn cung suy nghĩ không chu toàn''
''Nương nương khiêm tốn, chúng tần thϊếp sao dám đảm đương chứ?'' tất cả mọi người rất lo sợ.
Người chủ nhân này không chọc vào được.
Cảm giác nỗi khổ bị đánh rớt răng chảy máu còn phải nuốt vào không nói được, thật sự quá dày vò, giáo huấn trước đó quả thực khắc vào xương tủy.
Cũng may, chỉ cần họ ngoan ngoãn, Quý phi nương nương sẽ không còn lời nào để nói với họ.
Hôm nay thưởng vài thớt vải, ngày mai thưởng chút thuốc bổ, ngày kia lại tăng thêm chút phần lệ.
Có người thích thêu thùa, quý phi sẽ còn đặc biệt cho người đi tìm chỉ thêu và hoa văn.
Có người thích thi từ tiểu thuyết, Quý phi nương nương cũng sẽ đặc biệt đưa tới, đều là sách lưu hành nhất đương thời.
Loáng thoáng, các nàng như tổng kết ra kinh nghiệm, đó chính là: Chỉ cần các ngươi không vọng tưởng tranh sủng, không làm chuyện xấu, ngoan ngoãn sống, bổn cung tự sẽ để các ngươi sống thoải mái dễ chịu.
Quý phi nương nương đây là đang....đền bù?!
''Có gì mà không đảm đương nổi'' Diệp Tư Nhàn cười vung tay lên.
''Không còn sớm nữa, mọi người cũng mệt mỏi cả ngày, vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi đi'' nói xong nàng cung Viên Nguyệt Xảo Yến rời đi.
''Cung tiễn Quý phi nương nương'' cung kính hành lễ, các phi tần cũng lần lượt thối lui.
Mùng hai, các phi tần có gia quyến thì tiếp đãi gia quyến, không có cũng có thể được ban thưởng một khoản.
Nhìn tiểu kim khố của riêng càng ngày càng phong phú, tâm hồn trống rỗng của các nàng ít nhiều cũng được an ủi, không đến mức sinh ra cảm giác lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa.
Diệp Tư Nhàn có gia quyến, sáng sớm nàng đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu thịt, chỉ còn chờ mẫu thân vào cung.
Diệp phu nhân gần giữa trưa mới đến.
Sau khi làm lão Vương phi, bà hết sức không thích ứng cuộc sống 'xa hoa lãng phí'
Cố gắng nửa năm, bà vẫn quyết định không làm khó chính mình, thả hết cả đàn cả lũ người hầu đi, chỉ để lại vài thô thủ đại cước thường dùng có thể làm việc.
Lần này vào cung bà hoàn toàn đơn giản như trước đây, trên búi tóc hoa râm chỉ đeo vài cây trâm mã não.
''Nương sao giờ mới tới, lúc này đã gần trưa rồi'' Diệp Tư Nhàn ôm cánh tay mẫu thân.
''Còn không phải tên bất hiếu nghịch tử ca ca của con sao'' Diệp phu nhân tức giận đến ngực chập chùng.
''Nó...nó thế mà....!''
''Thế nào nương? Người từ từ nói'' Diệp Tư Nhàn giật nảy mình, vội vàng an ủi mẫu thân, giúp bà thuận khí.
''Ca ca của con không biết nhận được tin tức ở đâu, nói cái gì mà...mấy cái thôn ở biên thùy tây nam gặp án gϊếŧ người, nó làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, phải thỉnh chỉ qua đó tra án'' sắc mặt Diệp phu nhân hoảng sợ.
Trong ấn tượng của bà, biên thùy tây nam gần như là nơi phạm nhân lưu vong, là vùng đất hoang chưa khai hóa.
''Nghe nói khắp nơi ở đó đều là sơn lâm không thấy bờ, dã thú ẩn hiện, rắn độc chuột kiến, còn có chướng khí gì đó, con nói đây không phải là đi chịu chết sao?''
Diệp phu nhân càng nói càng kích động, vẫn là Diệp Tư Nhàn chậm rãi thuận khí giúp bà mới dần bình thường lại.
''Nương, nào có khoa trương như người nói, đó cũng là nơi của Đại Cảnh triều chúng ta, cũng có dân chúng''
''Cả nhà Đại tướng quân Hoàng Tĩnh đều đóng giữ biên cương, người ta không phải vẫn ổn sao, ca ca của con vốn cũng là Đại tướng quân, nếu Hoàng thượng điều động, huynh ấy cũng muốn đi trấn thủ một phương, chẳng lẽ còn có thể kén cá chọn canh?''
Diệp Tư Nhàn an ủi từng câu, sắc mặt Diệp phu nhân cuối cùng dễ coi hơn chút.
''Nhưng cũng không thể...''
Đạo lý đều hiểu, nhưng làm mẫu thân chung quy là không yên lòng.
''Nương, ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì, người đừng quá lo lắng''
''Đều là nơi có bách tính, có núi có nước có thành trấn, làm gì là đất hoang, người nghĩ nhiều quá rồi''
Diệp Tư Nhàn có xem qua địa vật chí, biên thùy tây nam hơi nghèo một chút, khí hậu lại dễ chịu, bốn mùa trường xuân có hoa có nước.
Ngoại trừ hơi nhiều sơn lâm, cái khác cũng không quá khác biệt, đương nhiên, phồn hoa là không có.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng thả lại trong bụng, Diệp phu nhân nắm tay nữ nhi.
''Haiz, hai phu thê ca ca con, thực sự không khiến người ta bớt lo''
Một canh giờ sau, Diệp phu nhân miêu tả kỹ càng quan hệ giữa nhi tử và nhi tức cứng nhắc đến cỡ nào.
''Rõ ràng là phu thê chính thức, một đứa ở tiền viện, một đứa ở hậu viện, mười ngày nửa tháng không đi cùng một chỗ, năm nào ta mới có thể có tôn tử để ẵm đây''
''Gần đây còn tốt một chút, bốn năm ngày ca ca con đi một lần, trước đó thì không ra hình thù gì, Nhàn nhi, con có rảnh cũng nói ca ca con một chút đi''
Nói liên miên lải nhải hơn nửa ngày, Diệp Tư Nhàn vừa châm trà cho bà, vừa giúp bà thuận khí.
Lúc uống xong bát nước trà thứ năm, Diệp phu nhân rốt cuộc nói xong một bụng, bà kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ nhi.
''Sao vậy? Con không thấy kỳ quái sao?''
Diệp Tư Nhàn lắc đầu: ''Kỳ quái, cũng không kỳ quái''
''Ca ca dù sao cũng là cưới Công chúa ngoại bang, Phò mã gia này cũng không phải dễ làm, quá thân cận, người ngoài sẽ hoài nghi ca ca con có phải là làm phản hay không, quá không thân cận, lại khiến người ta cảm thấy ca ca không có tình người''
''Một xa một gần như vậy, có chừng có mực cũng không tiện nắm bắt'' Diệp Tư Nhàn ung dung nói.
Diệp phu nhân lập tức dựng thẳng lông mày.
''Cái gì? Làm phản? Sao có thể, ca ca con sao lại làm phản?''
''Đúng vậy đó''
Diệp Tư Nhàn cười hì hì vuốt nếp uốn trên y phục mẫu thân.
''Cho nên, chuyện này không phải người có thể quản được, trong lòng ca ca tự có chủ ý''
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cửa Cung Hoan Hỉ
- Chương 386: Đây không phải là đi chịu chết sao?