Nói đến người đẹp, vẻ mặt Diệp Tư Quân cực khác.
Triệu Nguyên Cấp suy nghĩ một chút là biết xảy ra chuyện gì, lập tức cười nói.
''Thực sự không được thì tìm cớ bán đi đi, cho dù khanh thật sự muốn nạp thϊếp, cũng tuyệt đối không thể nhận thứ dư thừa mà Quốc vương Khố Nạp chơi xong để lại''
Lúc trước Ca Na phục thị Quốc vương một tấc cũng không rời, hàng trăm cặp mắt đều nhìn thấy.
Lúc này lại đảm nhiệm làm tỳ nữ cho Vân Châu, đi câu dẫn Diệp Tư Quân.
Loại chuyện này Khố Nạp cũng làm được.
''Làm gì dễ dàng như Hoàng thượng nói vậy?'' Diệp Tư Quân cười khổ, u oán trừng Đế vương một chút.
''Bán đi sẽ còn liên tục không ngừng đưa tới người khác, Hoàng thượng cảm thấy mấy người mới tới sẽ sạch sẽ sao?''
''Nói cũng đúng''
Triệu Nguyên Cấp hiểu rõ gật đầu.
''Vất vả cho ái khanh, về sau giúp trẫm làm việc, còn phải ứng phó gian tế địch quốc''
Trò cười, Vương vị là lấy không à? Mỹ nhân cưới phí công hay sao?
Chính là mỏ muối, hắn cũng ban thưởng rất nhiều vàng bạc xuống, không phải thật sự là lấy không.
Chèn ép đối phương quá mức ngộ nhỡ bị cắn ngược lại một phát cũng phiền phức, chi bằng của đi thay người.
''Nếu Hoàng thượng thật sự cảm thấy vi thần có thể đảm nhiệm, kính xin Hoàng thượng cho vi thần thời gian ba tháng, đợi vi thần xử lý xong chuyện trong phủ lại tới lĩnh mệnh'' Diệp Tư Quân cung kính.
''Không được, một tháng thôi'' Triệu Nguyên Cấp lạnh nhạt.
Diệp Tư Quân: ''...''
Cái này làm gì có lý lẽ, sao còn bắt ép một người vào chỗ chết vậy?
Ngày đó, Diệp Tư Quân đen mặt rời khỏi Ngự thư phòng, còn tâm tình của Triệu Nguyên Cấp thì cũng tương tự.
Đất lở rốt cuộc thay đổi trong nước sông, lưỡi búa sáng loáng cũng có đất dụng võ.
Rất tốt!
...
Ngày đó hồi phủ, Diệp Tư Quân đến tiền viện như thường lệ.
Trung Vương phủ thật ra không tính là quá lớn, nhưng được cái là ở khu vực tốt, tinh xảo.
Xung quanh đều là đại trạch của vọng tộc, chốn phồn hoa.
Trong phủ có núi nhân tạo, đình đài lầu các rất vắng vẻ, bên trong gian nhà rất yên tĩnh.
Nếu có phu nhân của thư hương môn quản lý, nhất định sẽ là nơi ở trời quang trăng sáng, phong cảnh tươi đẹp.
Tuyệt đối sẽ không như bây giờ, nói dễ nghe là cảnh tượng điền viên, nói khó nghe là vùng đồng ruộng.
''Gia, người về rồi''
Vòng qua luống rau trước cửa Thư phòng, Ngũ Đấu chạy ra đón, mang trên mặt vẻ giận dữ.
''Sao vậy?'' Diệp Tư Quân sải bước tới Thư phòng.
''Không phải là người bên cạnh Công chúa sao, nhiều ngày vậy rồi mà một chút tiến bộ cũng không có, kẻ nào cũng muốn mò vào Thư phòng của gia, bị Lục Tiền ngăn lại''
''Hai chúng nô tài chết sống gì cũng khuyên không nổi, đành cho người trói lại, chờ gia về xử lý''
''Là ai?'' Diệp Tư Quân híp híp mắt.
Thư phòng là nơi quan trọng chính vụ, mặc dù trước kia chức quan của y không lớn, nhưng bên trong có chút sách tư liệu, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ vào tay một tỳ nữ ngoại bang.
Huống chi, rõ rành rành, đối phương chính là gian tế.
''Cái người tên Ca Trân bên cạnh Công chúa ấy''
Suy nghĩ một chút, Diệp Tư Quân vung tay lên: ''Đánh ba mươi gậy, đuổi đến chuồng ngựa đi cho ngựa ăn''
''Dạ!''
Ngũ Đấu chạy nhanh như chớp.
Hai ngày sau, trong chuồng ngựa Trung Vương phủ, có thêm một tỳ nữ vết thương chồng chất nhưng thân tàn chí kiên.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Quân ra tay tàn nhẫn.
Đêm đó, Diệp Tư Quân bước vào chính viện của Công chúa.
Từ lúc thành hôn, Vân Châu không biết là thần kinh căng thẳng đột nhiên thư giãn hay là hoàn cảnh đột nhiên thay đổi nàng không thích ứng được, tóm lại, gầy yếu bệnh nặng một trận.
Sốt cao bốn ngày ba đêm, thuốc nước, cao dược, thuốc viên, nhân sâm nhục quế không biết đã uống vào bao nhiêu rồi nữa.
Rốt cuộc dưỡng một hai tháng, thân thể mới dần chuyển biến tốt đẹp, ngay cả sắc mặt tái nhợt đều có vài tia ửng đỏ hơn so với trước đó.
Đứng trước mặt Vân Châu, nhìn kỹ càng khắp vẻ mặt của nàng, sau khi xác định hôm nay trắng mập hơn chút, Diệp Tư Quân cưỡi khẽ.
''Vậy còn tạm được, cứ như vậy mà dưỡng đi''
''Phu quân đừng lo, thϊếp sẽ nhanh chóng khỏe lại, thϊếp phải...'' đôi mắt Vân Châu thản nhiên.
''Hai tháng nay, vẫn luôn ăn rau quả của bà mẫu, thϊếp thích vô cùng, ở Khố Nạp, chưa bao giờ nếm qua thức ăn mỹ vị như vậy''
*mẹ chồng
Nàng cười chân thành, trái tim cứng rắn của Diệp Tư Quân lại mềm xuống.
''Cũng không phải thứ tốt gì, nếu nàng thích, lát nữa có thể giúp mẫu thân cùng nấu''
''Được!''
Vân Châu cười vô cùng ngoan ngoãn.
''Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi, ta đi qua xem mẫu thân một chút''
Không đợi Vân Châu mở miệng giữ lại, Diệp Tư Quân đã sải bước rời đi.
Không sai, thành hôn hai tháng, từ đêm tân hôn đó hai người ngủ cùng một gian phòng bên ngoài, họ vẫn luôn ở riêng trong nội viện và ngoại viện.
Mặc kệ nội tâm đau lòng cỡ nào, thích nữ tử này đến cỡ nào.
Trong lòng vẫn có một lớp ngăn cách thật dày, sự phòng bị xây thật cao, hai người khách khí, nhưng cũng khó thân cận.
Giống như ngày thường, đi xem Vân Châu xong, Diệp Tư Quân đi vào viện của mẫu thân.
Hai phụ mẫu từ trước đến nay thoải mái, lúc này đã dùng bữa tối.
Trên bàn tròn bằng tre đơn giản chỉ bày mấy món rau xào điền viên, rau xanh đậu hũ, cà với đậu giác, hai bát cháo, một đĩa dưa muối, chỉ có một ít thức ăn mặn chính là đĩa thịt băm trứng gà.
Cơm canh thế này, chỉ sợ còn kém hơn nhà bình thường bên ngoài.
''Phụ thân mẫu thân'' Diệp Tư Quân hành lễ.
''Quân nhi tới rồi à?'' Diệp phu nhân cởi mở cười.
''Mau tới đây, thêm một bát cháo, thêm đôi đũa nữa'' bà kêu nô bộc.
''Đây chính là thức ăn tươi mới nhất, vừa mới hái xuống còn dính cả hạt sương đó, trứng gà này cũng là lấy hôm nay'' vẻ mặt Diệp phu nhân tự hào.
Bát đũa được bưng lên, Diệp Tư Quân rột rột uống bát cháo loãng, ăn vài miếng thức ăn.
Kể lại ý chỉ trong cung lúc sáng, cuối cùng nói.
''Về sau nhi tử sợ là lại phải bận rộn, trong phủ còn phải dựa vào cha mẹ''
''Này!'' Diệp phu nhân vung tay lên.
''Chăm sóc cho nhi tức phụ thì còn được, chứ đám tiểu yêu tinh kia thì ta mặc kệ, nhi tử à, con cũng đừng làm khó mẫu thân, nương cũng chưa từng gặp qua chiến trận này bao giờ đâu''
Tính tình Diệp phu nhân nhanh lẹ, nói thẳng.
''Con nói một chút xem, không thể tùy tiện đánh, không thể tùy tiện mắng, cũng không thể đuổi ra ngoài, còn biện pháp nào mà bắt được bọn họ đây?''
Xông thẳng vào Thư phòng là trọng tội, có thể đánh.
Nhưng câu dẫn chủ nhân hình như....cũng không phải đại tội gì.
Nếu trọng phạt sẽ không đứng vững chân, nhẹ thì ầm ĩ một trận, nặng thì liên quan tới quan hệ hai nước.
''Huống chi sau lưng Công chúa là toàn bộ Khố Nạp quốc, nó còn có Hoàng hậu, còn có mẫu thân với đệ đệ''
''Đúng là một Bồ Tát lưu ly, chỉ có thể tạo điều kiện cho đám tiểu yêu tinh này''
Diệp phu nhân hết sức bất mãn.
Diệp gia nghèo khó cả đời, thêm nữa là thân thể không được tốt, bình thường lúc hai mẹ con đàm luận chủ đề dạng này, y đều lựa chọn giả vờ câm điếc.
''Mẫu thân nói đúng''
''Người chỉ cần chăm sóc Vân Châu là được rồi, đừng để nàng ấy chịu ủy khuất''
''Tất nhiên rồi'' Diệp phu nhân cuối cùng cam đoan.
Nực cười, bà cũng đâu dám không chăm sóc.
Nhi tử thông gia với Công chúa dị quốc, nếu như Công chúa mới gả tới có hai tháng đã xảy ra chuyện, chỉ sợ Diệp gia cũng không cần sống nữa.
Đang nói chuyện, một bữa cơm qua loa kết thúc.
Diệp Tư Quân đứng dậy muốn rời khỏi, đột nhiên bị Diệp phu nhân gọi lại.
''Nhi tử!''
''Cái đó...''
''Dù sao cũng là thành thân rồi, con thật sự không có ý định động phòng với Công chúa sao?''
Hai nước thông gia cũng không thể chậm trễ ôm tôn tử không phải sao?
Khóe miệng Diệp Tư Quân giật một cái, ho nhẹ hai tiếng.
''Cái này đợi thêm chút nữa, thân thể Vân Châu còn chưa khôi phục''