Chương 84: Lâm ❤ Lâm (6): "Ông đây mới là người nhà của trứng cuộn, còn anh, chỉ là người ngoài mà thôi

Một tháng trước, bạn tốt của mẹ Lâm Lang giới thiệu cho cô một chàng trai, tên là Triệu Minh Vũ, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại đại học Đông Phụ.

Triệu Minh Vũ nhắn lại: [Em đã có bạn trai rồi sao?]

Lúc này, thang máy đúng lúc mở ra, Từ nhị không thèm phân bua đã lôi cô vào trong tháng máy trống không, đồng thời nói với Triệu Minh Vũ đang đứng bên ngoài: “Chỗ này không có việc của anh, anh đừng có vào, hai chúng tôi muốn nói chút chuyện riêng, là cái chuyện không thể nói cho người ngoài nghe đó đó.”

Triệu Minh Vũ trông rất thanh lịch, ưu nhã thanh tú, có khí chất thư sinh nồng đậm, hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của Lâm Lang.

Lâm Lang vốn dĩ không muốn tiễn anh ta, nhưng mà mẹ cô lại bắt cô tiễn: “Con tiễn Tiểu Triệu xuống bãi đỗ xe đi.”

Triệu Minh Vũ nhận được tin nhắn này của Lâm Lang, hồi lâu không trả lời lại, Lâm Lang còn tưởng là lần này anh ta biết khó mà lui rồi, nhưng ai ngờ qua một tiếng sau, Triệu Minh Vũ lại nhắn lại: [Xin lỗi em, vừa nãy có chút chuyện không nhìn thấy tin nhắn.]

Sau lần đầu hai người gặp nhau, Lâm Lang có ấn tượng rất tốt với Triệu Minh Vũ, nhưng không phải là loại ấn tượng của tình yêu nam nữ, mà là sự thưởng thức với một người bạn mới quen ưu tú, còn về yêu đương nam nữ, thì nhất thời cô vẫn chưa thể sản sinh ra được cái gì.

Lâm Lang bị chọc cho bật cười, không ngờ Triệu Minh Vũ cũng khá có tính hài hước, ngẫm nghĩ, cô thành thật đáp: [Bản thân tôi cũng không biết rõ là đến bao giờ mới có thể hoàn toàn bỏ được sự yêu thích với anh ấy, cho nên tôi không muốn làm chậm trễ anh, anh ưu tú như vậy, chắc chắn có thể gặp được cô gái tốt hơn.]

Khi về nhà, mẹ hỏi cô có cảm giác thế nào, đáp án của cô là: “Tạm được ạ.”

Bất đắc dĩ, cô đành phải đi tiễn Triệu Minh Vũ, thế nhưng hai người vừa mới ra khỏi đại sảnh tổ chức bữa tiệc, đằng sau đã có người gọi tên cô.

Một câu nói đã vạch rõ giới hạn của anh và Triệu Minh Vũ.

Đối với chuyện đi xem mắt, mấy người trẻ mà đánh giá là tạm được thì có ý là: Đối phương tốt hay xấu đều không liên quan đến con, có thể làm bạn, nhưng phát triển thêm một bước nữa, thì không khả thi lắm, hãy để con làm một bông hồng cô độc.

Thậm chí, Lâm Lang đã nhìn thấy bản thân của sau này, hoặc là, sớm muộn gì cô cũng sẽ thích Triệu Minh Vũ thôi, tiền đề là, không bao giờ gặp phải Từ nhị.

Tuy nhiên trong mắt của nhóm phụ huynh, hai chữ “tạm được” có nghĩa là: có thể có thể, có thể tiếp tục phát triển nữa.

Nhưng mà Lâm Lang vẫn có khúc mắc, cô sợ mình sẽ làm chậm trễ Triệu Minh Vũ: [Làm bạn bè thì vô cùng ok, tôi cảm thấy anh chắc chắn là một người bạn tốt, nhưng tôi thấy, anh vẫn là đừng làm bạn với tôi, con người của tôi không ổn.]

Cho nên sau khi nghe được đáp án của Lâm Lang, mẹ cô lập tức mừng rỡ nói: “Nếu đã thấy được thì nói chuyện với người ta nhiều lên, điều kiện mọi mặt của thằng bé đó đều rất ổn.”

Thái độ của Từ nhị với cô cũng như vậy, chào hỏi qua loa, rồi quay người rời đi, không chút lưu tình.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Triệu Minh Vũ đột nhiên nhận được cuộc gọi từ công ty, có hạng mục anh ta chủ trì xảy ra vấn đề, kêu anh ta nhanh chóng quay lại.

Từ đó về sau, thái độ của cô với Triệu Minh Vũ không còn lạnh nhạt như trước nữa, cũng đồng ý lời mời hẹn hò của anh ta, cô muốn thông qua cái cách mà mình tiếp nhận Từ nhị để thử đi tiếp nhận Triệu Minh Vũ.

Lâm Lang đáp qua loa: “Con biết rồi biết rồi.” Vừa nói, cô vừa đi về phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa lại.

Là giọng của Tự nhị.

Mặc dù cô có chút thiện cảm với Triệu Minh Vũ, nhưng không muốn phát triển thêm bước nữa với anh ta, bởi trong lòng cô hiểu rõ, bản thân không thể nào thích anh ta.

Sau lần đầu hai người gặp nhau, Lâm Lang có ấn tượng rất tốt với Triệu Minh Vũ, nhưng không phải là loại ấn tượng của tình yêu nam nữ, mà là sự thưởng thức với một người bạn mới quen ưu tú, còn về yêu đương nam nữ, thì nhất thời cô vẫn chưa thể sản sinh ra được cái gì.

Tướng mạo của Triệu Minh Vũ hợp với thẩm mỹ của cô, còn Từ nhị lại hợp với trái tim cô, trong thời gian ngắn, khó mà xoá được tai hoạ này.

Cụ thể hơn là cái biệt danh mất mặt kia của cô: “Trứng Cuộn.”

Tướng mạo của Triệu Minh Vũ hợp với thẩm mỹ của cô, còn Từ nhị lại hợp với trái tim cô, trong thời gian ngắn, khó mà xoá được tai hoạ này.

Cô vốn cho rằng giữa cô và Triệu Minh Vũ chỉ phát triển tại bữa cơm đó mà thôi, nhưng không ngờ Triệu Minh Vũ lại có ấn tượng khá tốt với cô, là loại ấn tượng của tình cảm nam nữ đó, mỗi ngày đều chủ động nhắn tin cho cô, còn hay hẹn cô cùng đi ăn cơm.

Triệu Minh Vũ: [Tôi không yêu cầu em thích tôi, tôi chỉ muốn làm bạn với em, tìm hiểu nhau từ tình bạn.] Sau đó, anh ta lại nhắn thêm: [Em không thể cứ luôn đi trên con ngõ cụt được, em phải giữ cho mình một con đường khác nữa chứ.]

Ban đầu thái độ của Lâm Lang rất lạnh nhạt, thường cả ngày không trả lời tin nhắn của Triệu Minh Vũ, muốn để anh ta biết khó mà lui, song Triệu Minh Vũ vô cùng cố chấp, không hề từ bỏ.

Lâm Lang cũng không biết nên nhắn cái gì, đành đáp một chữ: [Ồ.]

Nội tâm cô có chút lạc lõng, nhưng cũng có vài phần may mắn, may mắn Từ nhị bỏ qua cô, bằng không bao nhiêu công sức sẽ đổ công đổ biển hết.

Triệu Minh Vũ trông rất thanh lịch, ưu nhã thanh tú, có khí chất thư sinh nồng đậm, hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của Lâm Lang.

Lâm Lang có chút bất đắc dĩ, một tuần sau, cô gửi cho Triệu Minh Vũ một cái tin nhắn: [Xin lỗi anh, tôi có người mình thích rồi.]

Cô đã xoá Từ nhị khỏi danh sách bạn bè rồi, cũng chặn anh rồi, tự mình cắt đứt tất cả phương thức liên hệ với anh, chỉ để khống chế tình cảm của mình đối với anh.

Lâm Lang: [Anh ấy không phải bạn trai tôi, anh ấy không thích tôi.] Lời này là sự thật, nhưng lúc gõ mấy chữ này, trong lòng cô vẫn không nhịn được mà có chút khó chịu.

Triệu Minh Vũ nhắn lại: [Em đã có bạn trai rồi sao?]

Triệu Minh Vũ: [Không thể bởi vì lo lắng có kết quả không tốt mà từ chối bắt đầu, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè để dần tìm hiểu về nhau.]

Lâm Lang: [Anh ấy không phải bạn trai tôi, anh ấy không thích tôi.] Lời này là sự thật, nhưng lúc gõ mấy chữ này, trong lòng cô vẫn không nhịn được mà có chút khó chịu.

Lâm Lang phát hiện, Triệu Minh Vũ và Từ Lâm Ngôn hoàn toàn là hai loại người, Từ nhị là một tên khốn nạn, còn Triệu Minh Vũ là thần tiên, thái độ đối với tình cảm của hai người họ cũng hoàn toàn khác nhau.

Cô đã xoá Từ nhị khỏi danh sách bạn bè rồi, cũng chặn anh rồi, tự mình cắt đứt tất cả phương thức liên hệ với anh, chỉ để khống chế tình cảm của mình đối với anh.

Thực tế chứng minh, cái cách đập nồi dìm thuyền này rất thành công, cô đã không liên hệ với Từ nhị hai tháng rồi, cũng không gặp mặt anh, nó giống như một cục tẩy thần kỳ, tẩy Từ nhị ra khỏi cuộc sống của cô, hơn nữa còn tẩy cực kỳ sạch sẽ, ngay cả một vết tích mờ không lưu lại.

Trước khi tiệc trăm ngày của cháu trai nhỏ bắt đầu, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để gặp Từ nhị, nên lúc gật đầu chào hỏi Từ nhị, cô không tâm hoảng ý loạn, trái tim cũng không cuồn cuộn dâng trào.

Từ nhị chính mà “thuốc độc”, cô giải độc thành công rồi, theo lý mà nói thì phải vui mới đúng, nhưng trên thực tế lại không vui một chút nào, hoàn toàn không có cảm giác bỏ được gánh nặng như trong tưởng tượng.

Đúng rồi, đối với cô, Từ nhị là một con ngõ cụt, cô không thể cứ luôn đâm đầu vào một còn đường cụt không chút hy vọng, cô cần phải tìm một con đường khác.

Lâm Lang hoang mang nhìn tin nhắn này, trong lòng bỗng rối rắm vạn phần.

Trong lòng cô hiểu, cô có thể giải độc thành công, không phải bởi vì cô có bao nhiêu kiên cường, có bao nhiêu ý chí kiên định, mà là do Từ nhị không đến tìm cô nữa.

Thành công của cô không phải do bản thân cô, mà công lao thuộc về Từ nhị.

Một tháng trước, bạn tốt của mẹ Lâm Lang giới thiệu cho cô một chàng trai, tên là Triệu Minh Vũ, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại đại học Đông Phụ.

Cô từng ôm vài phần ảo tưởng với Từ nhị, ảo tưởng anh cũng có chút chút thích cô, nhưng thực tế chứng minh, anh không thích cô một chút nào cả.

Dịch: Chip

So sánh với Từ nhị, Triệu Minh Vũ càng làm cho người khác có cảm giác đáng để dựa vào.

Đến tuổi lấy chồng, mà gả cho Triệu Minh Vũ cũng là một lựa chọn không tệ.

Nếu thực sự thích một người, thì sao có thể mấy tháng trời không đến tìm cô chứ? Chỉ bởi vì không thích mà thôi.

Triệu Minh Vũ nhận được tin nhắn này của Lâm Lang, hồi lâu không trả lời lại, Lâm Lang còn tưởng là lần này anh ta biết khó mà lui rồi, nhưng ai ngờ qua một tiếng sau, Triệu Minh Vũ lại nhắn lại: [Xin lỗi em, vừa nãy có chút chuyện không nhìn thấy tin nhắn.]

Lâm Lang cũng không biết nên nhắn cái gì, đành đáp một chữ: [Ồ.]

Hồi lâu sau, cô nhắn lại cho Triệu Minh Vũ: [Được, vậy bắt đầu từ bạn bè đi.]

Triệu Minh Vũ không trả lời dòng tin nhắn “em có người mình thích rồi” của Lâm Lang, nhưng cũng không có lòng tò mò nặng để đi hỏi thăm nhiều nơi, mà là nhắn: [Nếu em và người ấy vẫn chưa đến với nhau, vậy tôi theo đuổi em cũng coi như là danh chính ngôn thuận, không phải là người thứ ba xen chân vào.]

Logic của người học giỏi thiệt là đỉnh, Lâm Lang không cãi nổi.

Lâm Lang bị chọc cho bật cười, không ngờ Triệu Minh Vũ cũng khá có tính hài hước, ngẫm nghĩ, cô thành thật đáp: [Bản thân tôi cũng không biết rõ là đến bao giờ mới có thể hoàn toàn bỏ được sự yêu thích với anh ấy, cho nên tôi không muốn làm chậm trễ anh, anh ưu tú như vậy, chắc chắn có thể gặp được cô gái tốt hơn.]

Cho nên sau khi nghe được đáp án của Lâm Lang, mẹ cô lập tức mừng rỡ nói: “Nếu đã thấy được thì nói chuyện với người ta nhiều lên, điều kiện mọi mặt của thằng bé đó đều rất ổn.”

Triệu Minh Vũ: [Tôi ưu tú như vậy, tại sao không thể theo đuổi cô gái mình thích?]

Tuy nhiên Từ Lâm Ngôn ở phía sau đã đuổi đến nơi, một tay nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt nôn nóng nhìn cô, sốt ruột bất an nói: “Mau đi với anh, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Logic của người học giỏi thiệt là đỉnh, Lâm Lang không cãi nổi.

Triệu Minh Vũ: [Không thể bởi vì lo lắng có kết quả không tốt mà từ chối bắt đầu, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè để dần tìm hiểu về nhau.]

Cô cũng càng tán thưởng Triệu Minh Vũ hơn, giống như tán thưởng một thanh niên tài tuấn vậy, dù trong thời gian ngắn cô sẽ không thích Triệu Minh Vũ được, nhưng cô cũng không kháng cự việc làm bạn của anh ta.

Lâm Lang phát hiện, Triệu Minh Vũ và Từ Lâm Ngôn hoàn toàn là hai loại người, Từ nhị là một tên khốn nạn, còn Triệu Minh Vũ là thần tiên, thái độ đối với tình cảm của hai người họ cũng hoàn toàn khác nhau.

Thực tế chứng minh, cái cách đập nồi dìm thuyền này rất thành công, cô đã không liên hệ với Từ nhị hai tháng rồi, cũng không gặp mặt anh, nó giống như một cục tẩy thần kỳ, tẩy Từ nhị ra khỏi cuộc sống của cô, hơn nữa còn tẩy cực kỳ sạch sẽ, ngay cả một vết tích mờ không lưu lại.

Từ nhị là đùa giỡn chơi bời, Triệu Minh Vũ là nghiêm túc lạc quan.

Ông đây mới là người nhà của Trứng Cuộn, còn anh, chỉ là người ngoài mà thôi.

Vào hôm tiệc trăm ngày, cô còn dẫn theo Triệu Minh Vũ đến, nói cụ thể hơn thì là mẹ cô bắt cô dẫn Triệu Minh Vũ đến.

So sánh với Từ nhị, Triệu Minh Vũ càng làm cho người khác có cảm giác đáng để dựa vào.

Triệu Minh Vũ: [Tôi ưu tú như vậy, tại sao không thể theo đuổi cô gái mình thích?]

Nhưng mà Lâm Lang vẫn có khúc mắc, cô sợ mình sẽ làm chậm trễ Triệu Minh Vũ: [Làm bạn bè thì vô cùng ok, tôi cảm thấy anh chắc chắn là một người bạn tốt, nhưng tôi thấy, anh vẫn là đừng làm bạn với tôi, con người của tôi không ổn.]

Sau khi tin này được gửi đi, cô mới phát hiện, bây giờ cách nói chuyện và thái độ làm việc của cô, càng ngày càng “Từ nhị” rồi.

Triệu Minh Vũ: [Ngay cả thử em cũng không thử thì sao biết được chúng ta có làm bạn được không?]

Lần này Lâm Lang nhắn lại càng thẳng thừng hơn: [Vì tôi không thể nào thích anh được, anh từ bỏ đi.]

Lần này Lâm Lang nhắn lại càng thẳng thừng hơn: [Vì tôi không thể nào thích anh được, anh từ bỏ đi.]

Sau khi tin này được gửi đi, cô mới phát hiện, bây giờ cách nói chuyện và thái độ làm việc của cô, càng ngày càng “Từ nhị” rồi.

Triệu Minh Vũ: [Tôi không yêu cầu em thích tôi, tôi chỉ muốn làm bạn với em, tìm hiểu nhau từ tình bạn.] Sau đó, anh ta lại nhắn thêm: [Em không thể cứ luôn đi trên con ngõ cụt được, em phải giữ cho mình một con đường khác nữa chứ.]

Từ nhị chính mà “thuốc độc”, cô giải độc thành công rồi, theo lý mà nói thì phải vui mới đúng, nhưng trên thực tế lại không vui một chút nào, hoàn toàn không có cảm giác bỏ được gánh nặng như trong tưởng tượng.

Lâm Lang hoang mang nhìn tin nhắn này, trong lòng bỗng rối rắm vạn phần.

Đúng rồi, đối với cô, Từ nhị là một con ngõ cụt, cô không thể cứ luôn đâm đầu vào một còn đường cụt không chút hy vọng, cô cần phải tìm một con đường khác.

Hồi lâu sau, cô nhắn lại cho Triệu Minh Vũ: [Được, vậy bắt đầu từ bạn bè đi.]

Từ đó về sau, thái độ của cô với Triệu Minh Vũ không còn lạnh nhạt như trước nữa, cũng đồng ý lời mời hẹn hò của anh ta, cô muốn thông qua cái cách mà mình tiếp nhận Từ nhị để thử đi tiếp nhận Triệu Minh Vũ.

Tiếp xúc hơn nửa tháng, cô càng ngày càng cảm thấy Triệu Minh Vũ là một người đàn ông xuất sắc, ưu nhã, chăm chỉ, lịch thiệp, thông tuệ.

Cô cũng càng tán thưởng Triệu Minh Vũ hơn, giống như tán thưởng một thanh niên tài tuấn vậy, dù trong thời gian ngắn cô sẽ không thích Triệu Minh Vũ được, nhưng cô cũng không kháng cự việc làm bạn của anh ta.

Đến tuổi lấy chồng, mà gả cho Triệu Minh Vũ cũng là một lựa chọn không tệ.

Thậm chí, Lâm Lang đã nhìn thấy bản thân của sau này, hoặc là, sớm muộn gì cô cũng sẽ thích Triệu Minh Vũ thôi, tiền đề là, không bao giờ gặp phải Từ nhị.

Trước khi tiệc trăm ngày của cháu trai nhỏ bắt đầu, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để gặp Từ nhị, nên lúc gật đầu chào hỏi Từ nhị, cô không tâm hoảng ý loạn, trái tim cũng không cuồn cuộn dâng trào.

Thái độ của Từ nhị với cô cũng như vậy, chào hỏi qua loa, rồi quay người rời đi, không chút lưu tình.

Nếu thực sự thích một người, thì sao có thể mấy tháng trời không đến tìm cô chứ? Chỉ bởi vì không thích mà thôi.

Nội tâm cô có chút lạc lõng, nhưng cũng có vài phần may mắn, may mắn Từ nhị bỏ qua cô, bằng không bao nhiêu công sức sẽ đổ công đổ biển hết.

Lâm Lang ngơ ngác, thậm chí bị lây cảm xúc bàng hoàng hoảng hốt của Từ nhị, cô cũng hoảng hốt theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vào hôm tiệc trăm ngày, cô còn dẫn theo Triệu Minh Vũ đến, nói cụ thể hơn thì là mẹ cô bắt cô dẫn Triệu Minh Vũ đến.

Mẹ cô còn tưởng là hai người bọn cô đang yêu đương rồi, cứ như nhân cơ hội này để Triệu Minh Vũ ra mắt họ hàng thân thích.

Ban đầu thái độ của Lâm Lang rất lạnh nhạt, thường cả ngày không trả lời tin nhắn của Triệu Minh Vũ, muốn để anh ta biết khó mà lui, song Triệu Minh Vũ vô cùng cố chấp, không hề từ bỏ.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Triệu Minh Vũ đột nhiên nhận được cuộc gọi từ công ty, có hạng mục anh ta chủ trì xảy ra vấn đề, kêu anh ta nhanh chóng quay lại.

Lâm Lang vốn dĩ không muốn tiễn anh ta, nhưng mà mẹ cô lại bắt cô tiễn: “Con tiễn Tiểu Triệu xuống bãi đỗ xe đi.”

Bất đắc dĩ, cô đành phải đi tiễn Triệu Minh Vũ, thế nhưng hai người vừa mới ra khỏi đại sảnh tổ chức bữa tiệc, đằng sau đã có người gọi tên cô.

Cụ thể hơn là cái biệt danh mất mặt kia của cô: “Trứng Cuộn.”

Là giọng của Tự nhị.

Triệu Minh Vũ không trả lời dòng tin nhắn “em có người mình thích rồi” của Lâm Lang, nhưng cũng không có lòng tò mò nặng để đi hỏi thăm nhiều nơi, mà là nhắn: [Nếu em và người ấy vẫn chưa đến với nhau, vậy tôi theo đuổi em cũng coi như là danh chính ngôn thuận, không phải là người thứ ba xen chân vào.]

Toàn thân cô cứng ngắc, có chút kích động, lại có chút căng thẳng, Lý trí không chế cô, cô liều mạng nỗ lực mới không quay đầu, gấp gáp nhìn bảng hiện số đang không ngừng nhảy số trên cửa vào thang máy, cầu mong thang máy mau mau đến.

Tuy nhiên Từ Lâm Ngôn ở phía sau đã đuổi đến nơi, một tay nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt nôn nóng nhìn cô, sốt ruột bất an nói: “Mau đi với anh, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lâm Lang ngơ ngác, thậm chí bị lây cảm xúc bàng hoàng hoảng hốt của Từ nhị, cô cũng hoảng hốt theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong lòng cô hiểu, cô có thể giải độc thành công, không phải bởi vì cô có bao nhiêu kiên cường, có bao nhiêu ý chí kiên định, mà là do Từ nhị không đến tìm cô nữa.

Lúc này, thang máy đúng lúc mở ra, Từ nhị không thèm phân bua đã lôi cô vào trong tháng máy trống không, đồng thời nói với Triệu Minh Vũ đang đứng bên ngoài: “Chỗ này không có việc của anh, anh đừng có vào, hai chúng tôi muốn nói chút chuyện riêng, là cái chuyện không thể nói cho người ngoài nghe đó đó.”

Từ nhị là đùa giỡn chơi bời, Triệu Minh Vũ là nghiêm túc lạc quan.

Một câu nói đã vạch rõ giới hạn của anh và Triệu Minh Vũ.

Ông đây mới là người nhà của Trứng Cuộn, còn anh, chỉ là người ngoài mà thôi.