Cư Tâm Bất Lương

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 1 Tầm Tâm Hệ Liệt
Dịch: QT caca Edit: Nguyệt Nhi Beta: Anh Tử “Nếu có được toàn bộ thế giới, ngươi còn muốn cái gì?”. . . Tình yêu chân thật? Ông hoàng máy tính Vạn Lý Lương đối với đáp án này khẽ cười nhạt. Bở …
Xem Thêm

Chương IX (Thượng)
Mặc cho Phương Chính Anh cự tuyệt, Vạn Lý Lương hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, ôm hắn từ phòng tắm đến trên giường. Y không ngừng đong đưa phần eo, khiến Phương Chính Anh chịu không nổi việc y vỗ về chơi đùa hạ thân mình, lộ ra bộ dáng quyến rũ đến cực điểm, trong lòng y liên tục mắng bản thân mình ngu xuẩn. [anh cũng biết mình ngu nữa hả?!:)))]

Y vì sao lại đem Phương Chính Anh ra ngoài cho những tên hạ lưu kia xem, Phương Chính Anh thuộc về hắn, là người của hắn. Không ai có thể nhìn hắn, chạm vào hắn, chỉ có y là có thể, đây là đặc quyền của riêng mình, y sao lại ngốc đến mức đem hắn đưa ra ngoài?

Y đặt Phương Chính Anh lên giường, loạn động càng thêm kịch liệt, Phương Chính Anh vừa rồi cự tuyệt, bây giờ đã trở thành ý loạn tình mê mà thấp giọng rêи ɾỉ.

Hắn không ngừng gọi tên của y, làm cho đáy lòng Vạn Lý Lương xuất hiện một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ chưa từng có, hạ thân càng bành trướng thêm. Phương Chính Anh liền cảm nhận được sự nhiệt tình đó, dồn dập thở dốc, bộ dáng xinh đẹp của hắn khiến cho y mê muội ngắm nhìn.

Vạn Lý Lương đáp lại hắn, cũng gọi tên của hắn, mỗi một lần kêu to, động tác di chuyển càng thêm kịch liệt và mạnh mẽ.

"Chính Anh ... Chính Anh ... "

Phương Chính Anh bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn cả thể xác và tinh thần, trong mắt tràn đầy nước mắt vì đạt đến cao trào, nhưng cũng chất chứa trong đó nỗi bi ai. Vạn Lý Lương đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy, vì sao hắn còn ở dưới thân y phát ra loại âm thanh rêи ɾỉ vô dụng thế này?

Hôm nay y vì muốn chứng minh một vấn đề gì đó mà đưa hắn đến loại câu lạc bộ hạ lưu kia để người khác chơi đùa, tương lai đợi đến lúc y cảm thấy hắn không còn chút giá trị, sẽ lập tức vứt bỏ hắn. Hắn đã thấy qua y lãnh khốc vô tình như thế nào, tại sao còn muốn ở lại nhà y, để cho y đùa giỡn thân thể mình?

Hắn biết rõ hơn ai hết, không chỉ bởi vì Vạn Lý Lương ép buộc hắn mà còn có nguyên nhân khác.

Tuy vậy, hắn thực không muốn biết câu trả lời, chỉ cần nghĩ đến, hắn có thể sẽ vì sự yếu đuối và đáng thương của bản thân mình mà khóc. Bởi vì hắn yêu y, cho dù y dùng phương thức tàn nhẫn như thế đối đãi hắn, hắn cũng vô pháp phủ nhận tình yêu sâu đậm mà mình dành cho y.

Ngay cả chỉ là thân thể tiếp xúc, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Vạn Lý Lương không thuộc về thư ký của y, cũng không thuộc về những người khác, chỉ thuộc về một mình hắn ...

Hắn ôm chặt cổ Vạn Lý Lương, để y tùy ý đùa giỡn thân thể mình. Ba tháng trôi qua, Vạn Lý Lương sẽ trở thành người mà hắn không thể tiếp xúc, cũng không thể gặp mặt, hắn phải tập quen dần với loại cảm giác này, cảm giác đau khổ từ tận đáy lòng.

Vạn Lý Lương thức dậy, nguyên bản sáng nay có hai cuộc họp quan trọng, vì vậy y gọi điện thoại nói thư ký hủy bỏ. Bởi vì cô thư ký trước kia cứ dây dưa khiến y cảm thấy không kiên nhẫn nên y đã sớm thay đổi người khác; thư ký hiện tại tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn phù hợp yêu cầu của y, đối với những công việc y giao cho đều có thể xử lý thực hoàn hảo.

Thư ký nhận được lệnh hủy bỏ cuộc họp của y, do dự một chút, trong lòng lập tức nghĩ đến thái độ cuồng công việc của y, trừ phi y bị bệnh, còn không hẳn là tuyệt đối không thể hủy bỏ cuộc họp như thế này.

Hắn sốt ruột hỏi: [Tổng tài, thân thể của ngươi không thoải mái sao?]

Y nhoẻn miệng cười, bây giờ bất luận là thân thể hay tâm tình của y đều rất tốt, trước nay y chưa từng cảm thấy tốt đến như vậy.

"Ta khỏe, chỉ là không đến công ty thôi."

Đại khái là tiếng cười của y quá mức hi hữu khiến cho thư ký kinh ngạc, chưa kịp trả lời thì Vạn Lý Lương đã nhanh chóng cúp điện thoại. Đơn giản vì y thích ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Phương Chính Anh hơn là cùng người khác nói chuyện.

Phương Chính Anh trần trụi ngủ trong vòng tay y, bởi vì đêm hôm qua hắn thực sự rất mệt mỏi, trên cổ hắn chằn chịt dấu hôn của y, khiến cho y không tự chủ được để cho cảm giác thỏa mãn tràn ngập lòng mình. Vạn Lý Lương nhẹ nhàng vuốt ve bảo bối của mình, đúng vậy, Phương Chính Anh chính là bảo bối của y, y rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt điểm này.

Y phải làm cho Phương Chính Anh yêu mình giống như trước kia, sau đó y sẽ dành cho hắn toàn bộ thế giới, bởi vì hắn là bảo bối của mình, cho nên y mới có thể nghĩ đến hắn cả ngày, thậm chí còn sử dụng những thủ đoạn ác liệt để ép buộc hắn ở bên cạnh mình.

Y trước kia không hiểu được, hiện tại bỗng nhiên mọi chuyện đều trở nên thật rõ ràng, lúc trước tâm tình của y thường dễ dàng phiền muộn, tất cả đều bởi vì y không nhìn ra sự thật này.

Phương Chính Anh thức dậy, mí mắt khẽ động, môi Vạn Lý Lương lập tức hạ xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.

"Sáng rồi, ngươi muốn ăn điểm tâm không?"

Phương Chính Anh lập tức đẩy y ra, bước xuống giường. Vạn Lý Lương chấn động, hoàn toàn không ngờ đến hắn lại xa lánh y như đang tránh loài ác cầm mãnh thú. [ác thú ~]

Phương Chính Anh khó khăn chậm rãi đứng dậy, đêm qua phóng túng quá độ làm cho không chỉ thắt lưng và mông hắn đau đớn, toàn thân cũng đau nhức không thôi, nhưng hắn vẫn cực lực gắng gượng.

"Ta muốn đi làm."

"Đêm hôm qua quá mệt mỏi, ngươi nghỉ ngơi chút đi!"

Phương Chính Anh nhìn y tựa như y chính là một người xa lạ, thậm chí là kẻ thù của hắn; trong lòng Vạn Lý Lương bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả lúc trước y ép buộc hắn để quay lại đoạn băng kia, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn y như vậy, ngoại trừ tối hôm qua ... tối hôm qua ở trên sân khấu, hắn chính là nhìn y thế này.

"Ta có thể ở một mình không?"

Vạn Lý Lương cảm thấy suy sụp, bởi vì Phương Chính Anh vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn hắn, y muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng đều không nói nên lời, bởi vì tình huống này hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của y, hơn nữa hắn còn dùng loại ánh mắt khinh thường để nhìn y khiến cho y thập phần phẫn nộ.

"Tùy ngươi!"

Y ra khỏi phòng, cầm lấy máy tính của mình bắt đầu tính toán tất cả; y tin tưởng vào máy tính của y, bởi vì máy tính làm cho Phương Chính Anh yêu y, nếu là hắn hiện tại không còn yêu mình, y cũng có thể tính ra cách để hắn lần thứ hai yêu y, cho dù xác suất thành công tính được không cao, y cũng sẽ nâng cao khả năng thành công lên.

Sau đó, Vạn Lý Lương thường xuyên dẫn Phương Chính Anh đi thưởng thức mỹ thực, bởi vì y biết Phương Chính Anh rất thích thức ăn ngon. Nhưng hiện tại Phương Chính Anh chỉ cần ăn cơm cùng với y, sức ăn của hắn liền trở nên giống như gà con mổ thóc, mặc kệ đi đến nhà hàng tốt như thế nào, Phương Chính Anh đều chỉ ăn một chút.

Mỗi bữa cơm đều là như thế này, khiến cho Vạn Lý Lương cảm thấy được mình căn bản là uổng phí tâm tư, làm việc vô ích, khiến cho hắn tức giận đến mức nhịn không được đập bàn, phẫn nộ mắng: "Ngươi ở cùng một chỗ với ta liền ăn không vô phải không?"

Phương Chính Anh không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất. "Sau tuần này... gần ... sắp hết ba tháng."

Hắn bây giờ nói chuyện sẽ không nhìn vào mắt y, giọng nói lại hữu khí vô lực. [yếu ớt]

Lời hắn nói làm cho Vạn Lý Lương tức giận đến mức trực tiếp kéo hắn về nhà, vừa mới đem hắn đến trên giường, hắn liền ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, so với lúc trước còn muốn nhu thuận hơn, nhưng như vậy lại khiến cho cảm giác bất an trong lòng Vạn Lý Lương càng ngày càng nặng nề.

Y không có tâm trạng làʍ t̠ìиɦ, đóng sầm cánh cửa bước ra ngoài. Trở lại phòng mình, hắn không ngừng đưa tư liệu của Phương Chính Anh vào trong máy tính, nhưng hết lần này đến lần khác đều tính ra những kết luận vô dụng.

Mấy ngày kế tiếp, y theo hướng dẫn của máy tính, tặng hoa tươi, tặng kim cương, tặng tất cả những thứ y có thể nghĩ đến cho Phương Chính Anh; nhưng đến ngày chủ nhật, Phương Chính Anh vẫn bắt đầu dọn dẹp hành lý, sau đó đem những vật phẩm có giá trị, tất cả đều đặt ở trong tủ, nghĩa là hắn sẽ không mang chúng đi.

Còn những đóa hoa tươi y tặng, đều đã sớm héo tàn trong thùng rác, này nghĩa là các loại phương pháp có thể khiến Phương Chính Anh yêu y hoàn toàn vô hiệu với hắn.

Là sai lầm của y, y không nên đưa hắn đến cái câu lạc bộ kia, nhưng chuyện xảy ra cũng đã trở thành quá khứ rồi, Phương Chính Anh còn muốn ghi hận bao lâu? [*chọi dép* không xin lỗi mà còn ý kiến ý cò giề =="]

Vạn Lý Lương nghĩ đến sự thật là hắn sắp rời xa mình, khiến cho y nhanh chóng phát cuồng. Y đá văng cửa phòng của Phương Chính Anh ra, thấy hắn đang dọn dẹp quần áo, lửa giận liền dâng lên, cảm thấy phi thường chướng mắt, mở miệng lập tức mắng to, tất cả cảm giác khó chịu trong suốt thời gian qua đều không kềm chế nữa.

"Cổn*, ngươi lập tức cổn cho ta, không cần dọn dẹp quần áo gì hết. Ta đối với ngươi cảm thấy thực phiền chán, ta không hiểu lúc trước ta coi trọng ngươi ở điểm nào, ngươi là loại người âm trầm lại yếu đuối, bộ dạng cũng không phải thật đẹp đẽ. Ta hoài nghi cho dù ngươi ở trên sân khấu biểu diễn, mấy tên đàn ông kia nếu không phải lấy tiền làm việc, căn bản là không có khả năng muốn xâm phạm ngươi."

Tuy rằng tương phản với sự thật, nhưng hiện tại y vô cùng phẫn nộ và tức giận, cái gì cũng đều nói ra được.

Phương Chính Anh tỏ vẻ thờ ơ với sự tức giận của y, cúi đầu thu thập hành lý, hắn không hề phản ứng gì làm cho lửa giận của Vạn Lý Lương càng dâng cao, hắn chính là dùng loại thái độ này đối với y, hắn đến tột cùng xem y là cái gì.

Chẳng lẽ hắn không biết trên đời này có bao nhiêu người muốn nịnh bợ y sao? Hắn lại dùng loại thái độ khinh thường này đối y, suy nghĩ về điều này khiến y tức giận, cầm lấy hành lý của hắn quăng vào góc phòng.

"Ta kêu ngươi cổn, ngươi không nghe thấy sao? Thời đại học ta đã xem thường loại đàn ông yếu đuối**. Ngươi còn dám mở miệng nói ngươi thích ta, yêu ta, cũng không tự nhìn xem bản thân mình là người như thế nào ... "

Phương Chính Anh vẫn ngồi trên thảm, không có ngẩng mặt lên, cho dù Vạn Lý Lương càng mắng càng khó nghe, đầu của hắn vẫn chỉ cúi xuống, đến cuối cùng, vai hắn nhịn không được khẽ rung, mà Vạn Lý Lương cũng đã mắng xong.

Y chưa từng mắng chửi người khác nhiều và lâu như vậy, bình thường y chỉ cần trừng mắt liếc nhìn kẻ khác, cũng đã làm cho người ta sợ hãi, bởi vì y chửi rủa như thế, biểu thị y căn bản đã muốn mất đi lý trí.

"Ta đi. Ta lập tức rời đi."

Đây là hai câu nói cuối cùng của Phương Chính Anh, hắn đứng lên, vừa rồi đôi vai hắn khẽ run là bởi vì hắn tự ép buộc bản thân, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, đôi mắt hắn sưng lên, đỏ hoe.

Vạn Lý Lương nhìn thấy gương mặt hắn liền đông cứng tại chỗ.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, nghĩa là Phương Chính Anh đã rời đi, Vạn Lý Lương trong lòng vô cùng hối hận lập tức đuổi theo, nhưng đã không còn nhìn thấy Phương Chính Anh đâu nữa.

Y trở lại phòng, không có chỗ để trút giận, y đem siêu cấp máy tính từ trước đến nay chính mình quý trọng vạn phần quăng xuống đất. Trút giận xong, y ngồi trên giường dùng sức đánh vào chiếc giường, không cần đến máy tính tính toán, y cũng biết chính mình vừa rồi đã hoàn toàn sai lầm, bảo bối Phương Chính Anh của y không bao giờ trở về bên cạnh y nữa. [*tung bông* Lương: *liếc mắt* ~~> *cúi đầu nhặt bông*]

Những ngày tiếp theo trôi qua bình thường, Vạn Lý Lương càng cố gắng làm việc nhiều hơn so với trước kia, chưa đến nửa đêm tuyệt không trở về nhà, thậm chí y còn mua một số căn hộ cao cấp khác, bên trong chỉ có một cái giường, để khi y thực sự mệt mỏi, về đến liền đi ngủ. Y không muốn trở lại căn phòng mà mình ngủ cùng Phương Chính Anh, nhắc y nhớ bản thân đã làm những chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào.

Nhưng là sống những ngày như vậy khiến y cảm thấy phi thường khó khăn, cho dù trước kia y đầu tư thất bại cũng sẽ không cảm thấy hối hận, hiện giờ cái loại cảm giác này mỗi ngày đều tồn tại trong lòng y, làm cho y hàng đêm đều không ngủ được.

Y muốn Phương Chính Anh quay trở về bên mình, chính là y không biết nên làm như thế nào mới tốt. Y chưa từng cảm thấy tâm phiền ý loạn như vậy, cũng không sử dụng máy tính tính toán nữa, bởi vì máy tính tính ra căn bản là không hề chính xác.

Đến lúc không chịu đựng được nữa, y đành phải tìm đến kẻ thù trước kia của y, là người dựa vào cái miệng mà sống – "Khiếm thị" [Người mù]

"Khiếm thị" có cái tên rất đẹp, gọi là Phi Sầu***, hắn được sinh ra trong một gia tộc có khả năng tâm linh, vừa sinh ra đã không có thị lực, nhưng cho dù đưa hắn đến kiểm tra ở những bệnh viện tốt nhất, kết quả đều là cấu tạo đôi mắt của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì, theo lý thuyết tuyệt không có khả năng bị mù.

Nhưng là theo truyền thuyết của gia tộc đó, linh lực càng mạnh thì càng dễ bị mất đi chức năng của các bộ phận cơ thể, cho nên dù bị mất đi thị lực, hắn lại được cả gia tộc công nhận.

Không quan tâm đến chi phí rất cao, có rất nhiều người nổi tiếng cũng như những nhân vật quan trọng của quốc gia nào đó đều xếp hàng muốn gặp mặt hắn, nếu Phi Sầu nói một câu nặng lời, liền có thể dẫn đến thay đổi lớn trong một đất nước, thậm chí là chiến tranh.

Bất luận là những quốc gia chủ trương hòa bình và công lý, hoặc tự xưng là lãnh đạo của phần tử khủng bố, tất cả đều không dám đắc tội Phi Sầu, chỉ có Vạn Lý Lương mỗi lần nhìn đến hắn đều cảm thấy phi thường tức giận.

Y phải làm việc vô cùng vất vả và chăm chỉ mới có thể leo lên vị trí hiện tại, nhưng là Phi Sầu chỉ cần mở miệng tùy tiện nói vài câu, liền có quyền thế ngang bằng y, đương nhiên khiến y cảm thấy thực khó chịu.

Vạn Lý Lương đến gia tộc của Phi Sầu, y may mắn là bạn bè của Phi Sầu, ít nhất không cần phải hẹn trước, bằng không chỉ sợ đợi đến hai năm sau còn chưa thấy được mặt hắn.

Phi Sầu nằm ở trên giường, bộ dáng ốm yếu, nghe nói mỗi sáng hắn đều mang vẻ mặt như vậy, bên ngoài có người đồn đại rằng bởi vì ban đêm có rất nhiều oan hồn nói chuyện với hắn cho nên trên mặt hắn mới mang đầy tử khí, nhưng Vạn Lý Lương không thèm tin loại chuyện ma quỷ thế này.

"Ngồi, Vạn Lý Lương."

Vạn Lý Lương trực tiếp đem chuyện của mình cùng Phương Chính Anh kể giản lược một lần. Nếu y không nhìn lầm, khóe miệng Phi Sầu tựa hồ giật giật, giống như đang nhịn cười, Vạn Lý Lương cố gắng kềm chế cơn tức giận, tự nhắc nhở bản thân bây giờ chuyện với Phương Chính Anh mới là quan trọng nhất, không thể tùy tiện tức giận, cho nên y mới có thể không sinh khí mà nói xong tất cả.

"Vạn Lý Lương, không phải ta muốn chế giễu gì nhưng ngươi không phải rất ngây thơ, mà là rất ngu ngốc, mới khiến cho tình hình trở thành tiến không được lùi cũng chẳng xong."

Vạn Lý Lương nhất thời phát hỏa, tâm tình của y đã xấu lắm rồi, hắn còn ở đó mà mỉa mai y, y cũng không phải đến nơi này để tiêu khiển. [giải trí]

Y nhịn không được đập bàn, cả giận nói: "Ta không phải đến nơi này để nghe ngươi châm chọc khıêυ khí©h, ta đến là để xin lời khuyên của ngươi."

Phi Sầu cũng biết rõ cá tính của y, đắc tội chỉ sợ sẽ có ngày bị phiền toái lớn, tuy rằng hắn không hề sợ, chính là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cười nói: "Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi biết phải làm như thế nào."

"Không, ta không muốn đến gần ngươi, bộ dạng ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhìn ngươi khiến ta muốn ói."

Ngay cả là một người mù cũng nên biết mình nên ăn mặc như thế nào đi! Rõ ràng là nam, cách ăn mặc lại giống như một thiếu nữ thời phong kiến, y chỉ nhìn cũng đã thấy muốn ói. Đầu óc hắn có vấn đề a, trên đời có người nào là nam lại ăn mặc như vậy.

"Được rồi, ngươi đừng tới đây, ngươi liền nói "ta yêu ngươi" với Phương Chính Anh, mặc kệ hắn nói cái gì, ngươi chỉ cần trả lời "ta yêu ngươi" là được rồi." Hắn miễn cưỡng vươn tay, "Nói xong, phí cố vấn năm nghìn vạn [O.o,, bởi vì ngươi là bạn của ta, cho nên giảm giá, thu ngươi bốn ngàn chín trăm vạn." [=="]

Vạn Lý Lương nghe xong kết luận quái dị của hắn, sau đó nghe chi phí, y thiếu chút nữa đã đá hắn từ trên giường xuống dưới đất nằm [:)))] . "Ngươi là tên lường gạt, ta đến tìm ngươi là ta có vấn đề, nhưng ngươi dùng loại phương pháp ngu xuẩn này mơ tưởng gạt tiền của ta, ta tuyệt đối sẽ không trả tiền."

Vạn Lý Lương quay đầu bước đi, Phi Sầu ở phía sau la to: "Nếu thành công, ta sẽ thu tiền gấp đôi."

"Thành công mới là lạ."

Vạn Lý Lương quay đầu lại tức giận mắng, lập tức rời đi, tìm đến Phi Sầu là tính toán sai lầm lớn nhất trong đời y, cho dù không hề biết nên làm như thế nào, y cũng không nên ngốc đến mức đi tìm hắn ta.

Vạn Lý Lương vẫn sống cuộc sống đi sớm về trễ, nhưng những ngày bận rộn trôi qua càng làm y cảm thấy trống rỗng hơn trước. Y cố ý gọi người phụ trách cùng Phương Chính Anh bàn bạc công việc gọi Phương Chính Anh đến công ty gặp mặt, nhưng Phương Chính Anh chưa từng đến, chỉ phái một nhân viên cấp dưới đến thay, nếu không có vấn đề gì lớn, đều để cho người kia xử lý.

Tuy rằng Vạn Lý Lương có thể làm cho phần công việc mà hắn phụ trách xảy ra vấn đề lần nữa, giống như cách lúc trước y ép buộc Phương Chính Anh đến công ty, nhưng cuối cùng y lại không làm như vậy, bởi vì y không muốn khiến cho ác cảm của Phương Chính Anh đối với mình tăng lên.

Từng ngày trôi qua, loại tra tấn bất tận này khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, y căn bản không phải là loại người ngồi một chỗ chờ chết, hơn nữa vừa nghĩ tới Phương Chính Anh có thể sẽ cùng kẻ khác kết giao, thậm chí nằm trên giường của người khác, y càng khó khống chế tâm tình của mình.

_________________________________________________________________

*Cổn = cút, để "cút" thì nghe muốn đạp vào mặt anh Lương quá nên để "cổn" ah~

** trong QT là "ẻo lả" =="

*** nguyên bản là 不愁 QT dịch là "không lo", theo Vân tỷ tra từ điển thì edit thành Phi Sầu.

Thêm Bình Luận