Cư Tâm Bất Lương

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 1 Tầm Tâm Hệ Liệt
Dịch: QT caca Edit: Nguyệt Nhi Beta: Anh Tử “Nếu có được toàn bộ thế giới, ngươi còn muốn cái gì?”. . . Tình yêu chân thật? Ông hoàng máy tính Vạn Lý Lương đối với đáp án này khẽ cười nhạt. Bở …
Xem Thêm

Chương VIII
Từ sau ngày đó, phần công việc mà Phương Chính Anh phụ trách bỗng nhiên không hề có bất cứ vấn đề gì nữa, còn hắn cũng dọn vào ở cùng Vạn Lý Lương. Vạn Lý Lương chuẩn bị sẵn mọi thứ, mở tủ quần áo ra, hết thảy đều là quần áo mới, hơn nữa toàn là hàng hiệu. Không những vậy, tất cả đều là kiểu quần áo mà Phương Chính Anh thường mặc, thể hiệṇ rằng y có chú ý đến sở thích của hắn.

Ngay cả giày, Vạn Lý Lương cũng thay hắn chuẩn bị vài đôi, từ đen đến trắng. Hắn không biết y từ đâu biết được kích cỡ của hắn, tất cả đều thật vừa vặn, còn những đôi giày cao gót mà hắn nhìn thấy trước đó đã biến mất không dấu vết.

Ngày đầu tiên Phương Chính Anh chuyển đến nhà Vạn Lý Lương, khi đang ở trong phòng tắm, Vạn Lý Lương đột nhiên cởi sạch quần áo, toàn thân trần trụi đi vào.

Dục vọng của y vô cùng mạnh mẽ, tròng mắt hừng hực dục hỏa, đôi mắt càng đen và sâu hơn bình thường. Bọn họ chưa từng cùng nhau tắm bao giờ, Phương Chính Anh lùi về sau một bước dài, Vạn Lý Lương liền không do dự tiến lên trước một bước dài.

"Ta ... ta đang tắm ..." hắn giải thích thừa thãi.

Giọng nói của Vạn Lý Lương trầm thấp, ánh mắt của y nhìn hắn từ đầu đến chân, dục hỏa trong mắt càng thêm mạnh mẽ. "Ta biết."

"Vậy mời ngươi đi ra ngoài ... "

Vạn Lý Lương tiến lên trước một bước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức da thịt chạm vào nhau, tay y đùa giỡn mái tóc ướt của hắn."Ta cũng muốn tắm rửa, chúng ta cùng nhau tắm."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Phương Chính Anh sắp điên rồi, giống như buổi hòa nhạc lúc trước, y mạnh mẽ bắt hắn về nhà mình, chỉ bất quá hành vi hiện tại của y càng cực đoan hơn, dùng vũ lực quay lại hình ảnh y xâm phạm hắn rồi sử dụng đoạn băng đó ép buộc hắn dọn đến nhà mình.

Y thập phần nghiêm túc hỏi: "Sau ngày hôm đó, ngươi còn đau không?"

Phương Chính Anh xấu hổ, giận dữ quay đầu đi, "Ngươi muốn ta nói thật sao? Cơ thể của ta đã sớm quen với sự xâm nhập của ngươi, cho nên căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì."

Vạn Lý Lương kéo đầu hắn lại, ngón cái nhu lộng môi dưới của hắn. "Sau này nói chuyện nhìn mặt ta, ta không thích ngươi không nhìn đến ta."

Y chạm đến môi dưới, hắn liền cảm giác giống như có một dòng điện chạy qua thân thể, Phương Chính Anh hận bản thân mình tại sao còn đối loại người không tình cảm như Vạn Lý Lương có cảm giác, hắn giãy giụa đẩy y ra.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Lần này muốn kiểm tra vấn đề gì, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ tận tình phối hợp, tận tình đến mức ngươi nguyện ý xóa đi đoạn băng kia."

Vạn Lý Lương kéo tóc của hắn, buộc hắn phải nhìn y. "Lần này vấn đề ta muốn thí nghiệm chính là tìиɧ ɖu͙©, chờ ta đối với ngươi không còn tìиɧ ɖu͙©, ngươi có thể đi."

Phương Chính Anh nghe xong cả người phát run, hắn chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không phải thật tâm, thế nhưng câu trả lời của Vạn Lý Lương làm cho tim hắn bỗng nhiên lạnh lẽo tới cực điểm.

Y lại dùng hắn để làm thí nghiệm, hơn nữa còn sử dụng loại thủ đoạn đê tiện làm cho hắn không có đường thối lui. "Ta muốn biết, phần công việc ta phụ trách luôn xảy ra vấn đề, là do ngươi giở trò quỷ sao?"

Vạn Lý Lương không thèm quan tâm, khẽ gật đầu, "Đúng vậy, ta muốn ngươi ngoan ngoãn đến bên cạnh ta."

"Ngươi đi chết đi, hỗn trướng."

Phương Chính Anh một đấm đánh vào bụng Vạn Lý Lương, làm cho các ngón tay của hắn rất đau, còn Vạn Lý Lương cũng đau đến mức cúi người ôm bụng, hiển nhiên không hề đoán trước hắn lại đánh mình.

Phương Chính Anh lao ra khỏi phòng tắm, Vạn Lý Lương lập tức đuổi theo. Hắn cầm lấy áo thun mà mình mang đến, sau đó mặc vào quần dài thường mặc ở nhà, ngay khi hắn chuẩn bị chạy khỏi đó, Vạn Lý Lương đã bắt lấy cánh tay hắn kéo đến trước mặt y, hắn phẫn nộ giãy giụa.

"Ngươi cứ truyền đoạn băng kia ra ngoài đi, ta không quan tâm, nói không chừng sau đó ta trở nên nổi tiếng, còn có nhiều người đàn ông thích ta hơn, cho rằng ta thật tốt, như vậy là có thể ... " có thể quên đi ngươi.

"Không cho phép ngươi nói những lời như thế."

Vạn Lý Lương ép buộc, hôn lên môi hắn, thể lực hắn căn bản đánh không lại Vạn Lý Lương, y đưa hắn áp đảo ở trên giường.

"Không cho phép ngươi nói những lời như thế. Ngươi nghĩ đến cha mẹ nuôi cùng mấy đứa em đi, ngươi không sợ sẽ ảnh hưởng đến họ sao? Đến lúc đó có bao nhiêu phóng viên đến nhà của cha mẹ ngươi làm phiền, cho dù phóng viên không đến phỏng vấn, ta cũng sẽ dùng tiền mua chuộc phóng viên đi phỏng vấn, viết bài báo tuyệt đối sẽ khiến cho ngươi thống khổ đến cực điểm."

Hắn che mặt, rốt cục nhận thua."Thí nghiệm tìиɧ ɖu͙© phải làm bao lâu? Mất bao lâu ngươi mới có thể cam tâm thả ta đi?"

Vạn Lý Lương hôn lên mắt hắn, nhẹ nhàng khẽ hôn, y bây giờ mới phát hiện lông mi của Phương Chính Anh vừa dày vừa dài*, giống như một cây quạt nhỏ, chỉ là khi hắn nhắm mắt lại, lông mi có chút ẩm ướt, biểu thị nước mắt làm ướt chúng.

Một cỗ cảm giác nói không nên lời dâng lên trong ngực, Vạn Lý Lương thấp giọng nói: "Ba tháng đi, ba tháng thôi, chỉ cần ngươi phối hợp, rất nhanh, ngươi liền có được tự do, ta cũng sẽ tiêu hủy đoạn băng kia."

Phương Chính Anh mở mắt, hắn chậm rãi ngồi dậy, cởi quần áo của mình, sau khi cởϊ qυầи xuống, hắn nằm trước người Vạn Lý Lương.

"Ngươi đã nói, ba tháng."

"Ân, ba tháng."

Vạn Lý Lương rốt cuộc khó có thể nhẫn nại, vừa rồi y đã nghĩ muốn vào trong thân thể Phương Chính Anh, y tựa như thanh niên mới lớn, bỗng nhiên thích làm loại chuyện này, hơn nữa người dưới thân là Phương Chính Anh, làm cho dục vọng của y càng thêm khó có thể khống chế.

Y đẩy ra hai chân hắn, nhu lộng một lát, liền tiến vào trong cơ thể Phương Chính Anh, cảm giác thoải mái đến cực điểm, làm cho Vạn Lý Lương ngửa đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ, bên trong Phương Chính Anh rất nhỏ, hơn nữa gắt gao bao lấy y, làm cho sau lưng y giống như có một dòng điện lưu. Y hôn lên môi Phương Chính Anh, nhưng Phương Chính Anh không giống như trước kia hôn trả lại y, bất quá này không trọng yếu, quan trọng là ... bên trong hắn vừa mềm vừa nóng, làm cho y cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vạn Lý Lương giống như loại đàn ông tác cầu vô độ, cơ hồ mỗi một đêm đều quấn quít lấy Phương Chính Anh. Phương Chính Anh chưa từng cự tuyệt y lần nào, hắn luôn tự động cởϊ qυầи áo nằm trên giường chờ đợi, chính là phần lớn thời gian, hắn đều quay đầu không nhìn y, nếu y đem mặt của hắn quay lại, hắn sẽ nhìn trần nhà. Mặc kệ y cắn liếm đầu ngực hắn như thế nào hay là mút hạ thân hắn, Phương Chính Anh đều không có phản ứng gì.

Mà ngay cả những tiếng cầu xin, rêи ɾỉ của hắn đều ít hơn nhiều so với trước kia. Bởi vậy sau mỗi lần Vạn Lý Lương cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, tâm tình y ngược lại càng thêm phiền muộn.

Phương Chính Anh thập phần nghe lời, gọi hắn, hắn sẽ trả lời, muốn hắn phục vụ, hắn sẽ chủ động quỳ xuống, há mồm ngậm lấy bộ phận nam tính của y, nhưng là từng ngày trôi qua, tình dục phát tiết loại này càng làm cho tâm tình của y trở nên xấu hơn.

Vạn Lý Lương nói với hắn: "Lại đây."

Phương Chính Anh nhu thuận đi tới, chỉ cần Vạn Lý Lương tiến vào phòng gọi hắn, hắn sẽ lập tức cởϊ qυầи áo nằm ở trên giường, Vạn Lý Lương biết rất rõ ràng tất cả đều là làm theo ý muốn của mình, nhưng tâm tình của y lại càng ngày càng buồn bực hơn, có thể nào y cần đổi loại kí©h thí©ɧ mới sao?

"Mặc quần áo vào, ta mang ngươi đi đến nơi khác."

Phương Chính Anh không nói gì. Trước kia khi nói chuyện điện thoại, hắn luôn vui vẻ cùng y tâm tình trò chuyện. Hiện tại Phương Chính Anh trở nên phi thường trầm mặc, hắn ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, Vạn Lý Lương lập tức dẫn hắn đi đến một câu lạc bộ bí mật.

Câu lạc bộ này là Vạn Lý Lương mới tham gia, hơn nữa bởi vì Phương Chính Anh khiến cho tâm tình của y phiền muộn, y mới có thể tham gia loại câu lạc bộ mà trước kia y không thèm để tâm đến, vừa tiến vào trong, sắc mặt Phương Chính Anh nháy mắt trở nên trắng xanh.

Vách tường trong câu lạc bộ treo rất nhiều công cụ SM ["đồ chơi" =)))) , có nam nữ bồi bàn ăn mặc hở hang đi tới đi lui, một số người đàn ông diện mạo thập phần ghê tởm lúc hắn vừa vào cửa thì ánh mắt liền nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn cởi sạch quần áo của hắn ra.

"Hiện tại ta nghiên cứu chính là tình dục, cho nên mang ngươi đến nơi này, ngươi đi theo nhân viên phục vụ đi, hôm nay hình như có chủ đề đặc biệt."

Đôi môi Phương Chính Anh nhợt nhạt, mấp máy muốn mở miệng, Vạn Lý Lương không kiên nhẫn nói: "Đi a."

Hắn bị nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đi, ông chủ câu lạc bộ lập tức tiến lên tiếp đón Vạn Lý Lương: "Vạn tiên sinh, ngươi hôm nay mang đến mặt hàng thật tốt, chờ một chút biểu diễn sẽ bắt đầu, ngươi muốn cho hàng của ngươi biển diễn khi nào?" Hắn ta đối với những người mà khách hàng mang đến đều gọi là hàng hóa.

"Cuối cùng đi, hôm nay chủ đề là cái gì?"

Ông chủ trơ mặt ra lấy lòng nói: "Là tạp giao. [chắc là NP] Mặc dù các khách hàng khác mang đến nhiều món hàng hóa tốt, nhưng cũng không bằng món hàng thanh thuần động lòng người mà vạn tiên sinh mang đến."

Vạn Lý Lương không chú ý nghe hắn ta nói cái gì, những lời nịnh nọt sáo rỗng y đã nghe nhiều đến nỗi nhàm chán.

Y ngồi ở vị trí dành cho khách quý, sân khấu biểu diễn rất gần chỗ y, trên sân khấu toàn là những da^ʍ thanh xấu xa, làm cho y nghe xong cảm thấy thực phiền. Nếu không phải bởi vì y luôn ham muốn cùng Phương Chính Anh làm tình, bản thân lại muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân tại sao, y căn bản không có khả năng tham gia loại câu lạc bộ lãng phí thời gian như thế này.

Người lên sân khấu cuối cùng chính là Phương Chính Anh, hắn mặc một lớp sa mỏng, loại vải này mặc ở trên người đàn ông hẳn là phi thường buồn cười, nhưng lại rất thích hợp với Phương Chính Anh, hắn đeo mặt nạ, một cái mặt nạ tuyệt đẹp mang trên gương mặt trắng nõn của hắn, càng thêm vẻ diễm lệ.

Ông chủ đi đến bên cạnh Vạn Lý Lương nói nhỏ: "Vạn tiên sinh, hàng hóa ngươi mang đến giãy giụa rất lợi hại, cho nên chúng ta buộc phải cho hắn uống thuốc này nọ một chút, loại thuốc kia sẽ không hại đến thân thể, nhưng sẽ làm hắn phối hợp, hy vọng ngươi bỏ qua cho."

"Ân."

Ánh mắt của y đã hoàn toàn bị Phương Chính Anh hấp dẫn, ánh đèn sáng rực chiếu lên người Phương Chính Anh, mấy tên đàn ông vây xung quanh hắn, cố ý xé rách sa mỏng trên người hắn, làm cho tất cả khách hàng ngồi đây đều có thể thấy rõ ràng da thịt hắn có bao nhiêu nhẵn nhụi. Phương Chính Anh ngay từ đầu vẫn là cực lực giãy giụa, nhưng lại bị những người kia mạnh mẽ đè lại, đến nỗi hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Không bao lâu sao, hơi thở của hắn bỗng nhiên trở nên dồn dập, hắn ngẩng đầu lên, làm lộ ra yết hầu, hạ thân màu phấn hồng đáng yêu đứng lên, thoạt nhìn phi thường đáng yêu, có người đàn ông bắt đầu phun ra nuốt vào chỗ kia của hắn, Phương Chính Anh phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.

Hạ thân Vạn Lý Lương lập tức gắng gượng đứng lên, đồng thời cũng phát hiện vài tên đàn ông ngồi gần y bắt đầu dùng tay hướng hạ thân chính mình vỗ về chơi đùa, phát hiện này làm cho y phẫn nộ đứng dậy.

Hai chân Phương Chính Anh bị gập lại, mông toàn bộ đều lộ ra ngoài, làm cho người ta có thể thấy rõ tiểu huyệt màu phấn hồng của hắn, có người đưa ngón tay lọt vào, thân thể Phương Chính Anh căng cứng, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, tên đàn ông đang ở một bên chuẩn bị lăng nhục hắn, tựa hồ chịu không nổi thanh âm của hắn, liền cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng của Phương Chính Anh.

Kẻ kia vừa hôn, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thì ra Phương Chính Anh cắn hắn ta, làm cho lưỡi hắn ta chảy máu. Kẻ đó giơ bàn tay to lên, xuất phát từ phản xạ tát Phương Chính Anh một cái. Mặt nạ của Phương Chính Anh rơi xuống trên mặt đất, gương mặt hắn đối diện Vạn Lý Lương, đôi mắt của hắn chứa đầy nước mắt, tràn ngập hận ý trừng mắt nhìn Vạn Lý Lương.

Vạn Lý Lương cho tới bây giờ chưa từng bị nhìn như vậy, giống như trong mắt Phương Chính Anh, Vạn Lý Lương y chính là người hắn xem thường nhất, Vạn Lý Lương đột nhiên khó có thể nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

Y nhớ rõ lúc trước Phương Chính Anh nhìn y không phải bằng loại ánh mắt này, thậm chí lần đầu tiên bọn họ cùng nhau trên giường, ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn đến nửa người dưới của y, làm cho y đối với sự ngượng ngùng của hắn cảm thấy thực buồn cười.

Ánh mắt trước kia của hắn làm cho y có một loại cảm giác, giống như y có thể ôm hắn chính là giấc mộng đẹp hắn cả đời chưa từng dám mơ đến, y nhìn thấy trong ánh mắt của hắn tràn ngập ái mộ, tựa như Vạn Lý Lương y chính là thái dương rực rỡ chiếu sáng trên bầu trời cao, còn hắn Phương Chính Anh chỉ là hạt cát nhỏ bé từ dưới mặt đất nhìn lên.

"Dừng ... dừng lại!"

Y không biết mình hét lên cái gì, chỉ là y bỗng nhiên nhảy lên sân khấu, đem Phương Chính Anh ôm chặt, y cảm giác toàn thân Phương Chính Anh phát run, hắn run rẩy đến như vậy, làm cho y hiểu được ở trên sân khấu, trong lòng Phương Chính Anh sợ hãi như thế nào.

"Vạn tiên sinh, ngươi làm như vậy không được, là ngươi chủ động cung cấp hàng hóa ... "

"Có vấn đề gì đến hỏi luật sư của ta."

Y giận dữ quát một tiếng, ông chủ không dám nói nữa, vội vã trấn an các khách hàng của mình.

Vạn Lý Lương lấy một cái khăn tắm lớn quấn quanh người Phương Chính Anh, lập tức ôm Phương Chính Anh rời đi. Đến tận lúc lên xe, Phương Chính Anh vẫn run rẩy, run rẩy đến nỗi khiến cho y nghĩ hắn sẽ không dừng lại.

Vạn Lý Lương ngồi vào ghế lái xe, tay khẽ chạm vào da thịt hắn, da thịt Phương Chính Anh thực lạnh lẽo, hơn nữa có chút xanh xao, y nhịn không được hỏi: "Ngươi có khỏe không?"

Phương Chính Anh không trả lời, hắn vẫn phát run, Vạn Lý Lương đành phải lái xe về nhà trước đã.

Về đến nhà, Phương Chính Anh lập tức lao vào phòng tắm, mở vòi nước tắm rửa thân thể, nhưng là hắn vẫn không ngừng run rẩy.

Tiếng động nôn mửa làm cho Vạn Lý Lương rốt cuộc chịu đựng không nổi, y xông vào lúc hắn đang tắm vòi sen, chỉ thấy Phương Chính Anh ngồi ở dưới vòi hoa sen để cho nước nóng chảy xuống thân thể hắn, mà cả người hắn vẫn run rẩy phi thường lợi hại.

Phương Chính Anh nâng lên gương mặt ướt đẫm nhìn Vạn Lý Lương, hận ý trong mắt làm cho Vạn Lý Lương khó có thể thừa nhận, y không biết việc này lại mang đến thương tổn lớn như vậy đối với Phương Chính Anh. Từ trước đến nay, bên cạnh y có rất nhiều người đều nguyện ý vì y làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu được trao đổi một chút lợi ích, có người thậm chí không ngại dùng thân thể của chính mình.

Y không biết chuyện này hội đối hắn tạo thành thương tổn, thật sự không biết.

"Vì cái gì ngươi phải đối với ta như vậy, ta rốt cuộc làm sai cái gì?"

Phương Chính Anh cú́i đầu xuống, để mặt ở giữa hai chân mình, giọng nói rất nhỏ bị tiếng nước chảy quá lớn át đi, khiến cho Vạn Lý Lương cơ hồ nghe không được câu hỏi của hắn.

Vạn Lý Lương chưa từng hoảng hốt như vậy, đây là lần đầu tiên y biết cái gì gọi là tâm hoảng ý loạn, lúc này Phương Chính Anh bỗng nhiên đứng lên bổ nhào vào người y, đánh lên thân thể y thật mạnh.

"Tại sao phải đối với ta như vậy, tại sao?"

Hắn khàn cả giọng hét lên, mỗi một câu chất vấn đều làm cho tim Vạn Lý Lương đau nhói.

"Trong mắt ngươi ta không phải con người, chỉ là một món hàng, cho nên ngươi đem ta cung cấp ra ngoài, để một đống đàn ông xúc phạm, vũ nhục ta, làm cho một đám đàn ông khác ở bên cạnh hưởng thụ quá trình ta bị vũ nhục, ngươi tại sao lại biếи ŧɦái như vậy???"

Hắn vẫn quát to, Vạn Lý Lương lần đầu tiên có cảm giác tội lỗi và đau lòng. Y ôm chặt lấy thân thể hắn, y không nghĩ đến chính mình hội tổn thương Phương Chính Anh sâu sắc như vậy, y chỉ là thực phiền não. Y bị Phương Chính Anh khiến cho giống như loại thanh thiếu niên động dục, mỗi ngày thầm nghĩ muốn ôm Phương Chính Anh, y vẫn là một người cuồng công việc, cũng luôn luôn nhiệt tình làm việc, nhưng là y hiện tại căn bản không có biện pháp đem tâm tư đặt ở công việc như trước.

Y chưa bao giờ trở nên như vậy, càng tìm không được nguyên nhân khiến chính mình biến thành thế này, Phương Chính Anh ngoan ngoãn dọn đến nhà y, mỗi một lần ôm hắn, cảm giác càng thêm trống rỗng, dường như thiếu cái gì đó, y chỉ là thử dùng các loại phương pháp khác nhau để tìm ra đáp án mà thôi.

"Bình tĩnh lại, bình tĩnh ... "

"Ta không cần bình tĩnh, ta hận ngươi, ta hận ngươi ... ta cả đời này chưa từng hận bất cứ ai, nhưng ta biết ta nhất định sẽ hận ngươi, hận đến chết." Phương Chính Anh hét to.

Vạn Lý Lương gắt gao ôm chặt hắn, y bỗng nhiên hối hận chính mình vì sao phải mang Phương Chính Anh đi đến cái câu lạc bộ kia, vì cái gì lại đem hắn đưa đến nơi như thế, hơn nữa khiến cho hắn phải nhận lấy loại vũ nhục nếu là con người đều không thể chịu đựng được .

"Ta mang ngươi đi ngủ, lúc thức dậy, ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều."

Y không biết nên an ủi Phương Chính Anh như thế nào, ngữ khí của y thập phần sợ hãi, đây là cảm giác cả đời này y chưa từng có, càng không phải là cá tính của y, nhưng ít nhất cũng thể hiện Vạn Lý Lương hối hận nhiều như thế nào.

Phương Chính Anh dùng sức đẩy y ra, "Ta không cần ngươi ôm ta, buông ra, buông ... "

Thân thể hai người ma sát làm cho hạ thân Phương Chính Anh lần thứ hai đứng lên, Vạn Lý Lương mơ hồ nhớ đến ông chủ câu lạc bộ đề cập đến đã cho Phương Chính Anh uống cái gì, nhưng y không có chú ý nghe kĩ.

Hạ thân Phương Chính Anh sưng nóng, lúc này Vạn Lý Lương mới phát hiện, Phương Chính Anh sở dĩ phát run, thậm chí không ngừng xả nước, không phải bởi vì hắn lạnh, mà là bởi vì thân thể hắn rất cần phát tiết.

Phương Chính Anh biết tình trạng của mình bị Vạn Lý Lương phát hiện, hắn đẩy Vạn Lý Lương ra, Vạn Lý Lương lại kéo hắn ôm chặt trong lòng mình như cũ.

Giọng Phương Chính Anh trộn lẫn cùng tiếng khóc, hô to: "Đừng chạm vào ta, không cho phép ngươi gặp mặt ta ... "

"Hãy để cho ta giúp ngươi, Chính Anh, để cho ta giúp ngươi ... "

"Không cần, chết cũng không cần ... "

Phương Chính Anh vẫn cố gắng đẩy y ra, nhưng Vạn Lý Lương không chịu buông tay, y trực tiếp đưa tay xuống dưới, tiếp xúc với bộ phận nam tính của Phương Chính Anh. Y dồn dập vuốt ve, lập tức hôn lên môi hắn, Phương Chính Anh khẽ mở miệng, đầu lưỡi y liền tiến vào trong môi hắn, một lần nữa hôn sâu.

"Ngô ... ân ... " Phương Chính Anh nhịn không được phát ra âm thanh quyến rũ.

Nghe được những thanh âm đã lâu không nghe đến làm cho trong lòng Vạn Lý Lương một trận kinh hỉ, tựa hồ chỉ có lúc đầu khi Phương Chính Anh thừa nhận yêu hắn, thời điểm hai người ân ái, hắn mới có thể phát ra thanh âm như thế này, hiện tại hắn tuyệt đối không phát ra thanh âm kiều mị như vậy.

Y rốt cuộc biết được vì sao bây giờ sau mỗi lần y cùng Phương Chính Anh làʍ t̠ìиɦ, luôn cảm thấy phẫn nộ cùng trống rỗng, bởi vì biểu hiện của Phương Chính Anh không giống với trước đó, hiện tại đây mới là hắn lúc trước.

Nghe được mị thanh như thế, hạ thân Vạn Lý Lương liền xúc động đứng lên, hận không thể lập tức xỏ xuyên qua cơ thể hắn, Phương Chính Anh chống cự phi thường lợi hại, nếu không phải dược hiệu phát tác rất mạnh, có lẽ Phương Chính Anh sẽ không cho phép y chạm vào hắn.

Ngón tay của y tiến vào trong cơ thể Phương Chính Anh, thắt lưng Phương Chính Anh liền run rẩy, nếu không phải hắn đang dựa vào người y, chỉ sợ đã sớm té ngã trên mặt đất.

Y chỉ dùng ngón tay mà thôi, hắn liền khóc lóc và thở dốc. Bộ dáng thật sự phi thường đáng yêu, khiến cho Vạn Lý Lương không thể chịu đựng được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn. Y rút ngón tay ra, nhanh chóng tiến vào bên trong hắn, liên tục lần này đến lần khác tiến vào thật sâu làm cho Phương Chính Anh kích động, lớn tiếng phát ra những thanh âm yêu kiều, trên khuôn mặt hiện ra sắc hồng quyến rũ động lòng người.

Hắn không ngừng rêи ɾỉ, ôm chặt lấy cổ Vạn Lý Lương, chân vòng qua thắt lưng y, liên tục chủ động di chuyển thắt lưng, khiến cho Vạn Lý Lương tựa hồ không thể thở nổi, trước kia hắn chính là nhiệt tình như vậy.

"Không ... không cần ... không cần."

Hắn vẫn khóc nói không cần, nhưng thân thể lại phi thường kịch liệt, mặc dù miệng thì không ngừng cự tuyệt nhưng lại không thể khống chế được kɧoáı ©ảʍ dâng lên trong cơ thể mà phát ra những thanh âm kiều mị.

_________________________________________________________________

*nguyên văn là "lại nùng lại mật", ta đoán bừa như trên *chỉ chỉ*

Thêm Bình Luận