Chương VII
Phương Chính Anh đứng trước quán bar dành cho người đồng tính, do dự một chút mới chậm rãi tiến vào nơi mà từ trước đến giờ hắn chưa từng đặt chân đến.
Ánh đèn mờ ảo không làm dịu đi bầu không khí ấm áp của những cuộc trò chuyện thân mật nơi đây. Hắn lặng lẽ bước vào, chưa bắt chuyện cùng bất cứ ai, chỉ vừa gọi một ly thức uống, đã có người chủ động đến nói chuyện cùng hắn.
Bộ dạng hắn rất đẹp sao? Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình xinh đẹp, có lẽ xem như là đoan chính, thế nhưng hắn không ngờ đến có người là nam lại khen hắn giống như Ngả Địch.
"Ngươi ... thực quyến rũ?"
Nghe lời khen như vậy khiến cho Phương Chính Anh cảm thấy thực buồn cười. Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, bất chợt cảm thấy hình như đã mấy tháng rồi mình chưa từng nở một nụ cười thật sự như vậy.
Bởi vì hắn cười rộ lên khiến cho lúm đồng tiền hiện rõ trên hai má, ánh mắt của người đàn ông đang nói chuyện với hắn bỗng nhiên trở nên chăm chú, người đó hỏi: "Ngươi không có bạn sao?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt chứa đựng vài tia bi ai.
"Ta thất tình".
"Kẻ kia chắc không biết hắn đã đánh mất cái gì."
Người đang nói chuyện có dáng người cao lớn, mặc quần áo hợp thời, trên người hắn tồn tại loại yên vị Vạn Lý Lương tuyệt không có, ngoại hình cũng thua xa Vạn Lý Lương.
"Ta chỉ là muốn uống rượu mà thôi." Đây là sự thật, chỉ trong một thời gian ngắn thể xác và tinh thần của hắn đều trở nên mệt mỏi. Thân thể hắn thực vất vả khi thực hiện hợp đồng, sự thay đổi đột ngột trong quan hệ của hắn cùng Vạn Lý Lương cũng khiến cho tinh thần hắn thống khổ. Hắn thầm nghĩ muốn uống rượu, thả lỏng thể xác và tinh thần chính mình.
"Ta uống cùng ngươi."
Cứ như vậy, Phương Chính Anh mở chai rượu đầu tiên trong cuộc đời mình, khi hắn uống xong, người kia vẫn ngồi bên cạnh hắn. Sau đó bọn họ nói đến chuyện công việc, hắn đem danh thiếp của mình đưa cho y, người nọ kinh ngạc nói.
"Wow, ngươi là chủ nhiệm của công ti lớn, rất giỏi."
Đối phương cũng đưa cho hắn danh thϊếp, trên đó viết những danh hiệu phù phiếm, Phương Chính Anh không nhìn kỹ, còn người đàn ông kia càng dựa vào người hắn gần hơn, thậm chí khoát tay qua thắt lưng hắn. Hắn khẽ đặt chai rượu thứ hai xuống.
Không sao cả, chỉ cần có thể quên được Vạn Lý Lương, chuyện gì cũng đều không sao. Hắn khẽ ngước mặt lên nhìn người đàn ông ăn mặc hợp thời, chỉ thấy khóe môi của y nhếch lên cười tà, giống như đang đợi hắn tự mình uống rượu say, rồi có thể đối hắn muốn làm gì thì làm, thậm chí không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Hắn khẽ cười khổ một chút. Thân thể hắn đối với Vạn Lý Lương không có chút lực hấp dẫn nào, chỉ bởi vì máy tính tính toán ra phải cùng hắn trên giường, y mới bất đắc dĩ cùng hắn phát sinh quan hệ, không thể tưởng được lại có người khác thèm nhỏ dãi thân thể hắn như thế. Điều này làm cho hắn cảm thấy không biết nên vui hay buồn.*
Hắn uống xong chai rượu thứ hai, tửu lượng của hắn nguyên bản là không tốt, hiện tại uống cả hai chai, hắn đã muốn cảm thấy thực không thoải mái. Người đàn ông kia đỡ lấy hắn, bàn tay không kiêng nể gì ở trên người hắn vuốt ve. Ý thức của hắn vẫn rất rõ ràng, cũng biết đối phương đang làm cái gì, nhưng là tất cả đều không sao cả, chỉ cần có thể quên đi hình ảnh của Vạn Lý Lương trong trí nhớ hắn, cho dù là cùng một người xa lạ trên giường, cũng đâu phải là chuyện quan trọng gì?
Miễn là có thể làm cho hắn thoát ly khỏi vực sâu tuyệt vọng, như thế nào cũng được, hắn đã muốn chịu không nổi việc cứ nghĩ đến thân thể nóng như lửa của Vạn Lý Lương, nghĩ một cái căn bản không đem hắn làm một hồi sự đích nam nhân*
"Ta nghĩ muốn tìm một khách sạn tốt ... "
Yêu cầu của hắn làm cho người kia sửng sốt một chút, lập tức nói: "Hảo, lấy xe của ta đi."
Bọn họ đi đến một khách sạn rất tốt. Khách sạn này là nơi không ít chính khách** tìm hoan mua vui đến thuê phòng, ở trong này nhìn thấy một vài người nổi tiếng tuyệt không có gì kỳ quái; người kia có thể muốn tạo ấn tượng tốt cho Phương Chính Anh, cũng có thể vì muốn biểu hiện mình là người hào phóng, cho nên mới dẫn hắn đến khách sạn sang trọng và cao cấp như vậy.
Phương Chính Anh bị kẻ kia đỡ nửa người, y cầm chìa khóa, giúp hắn đến thang máy.
Ra khỏi thang máy, người đàn ông kia khẩn cấp ngay tại góc tường cường hôn hắn, y hôn nồng nhiệt còn Phương Chính Anh chỉ cảm thấy ướt dính, có chút khó chịu, nhưng là hắn cố nén cảm giác muốn nôn mửa. Đêm nay có người ở bên cạnh hắn, không có gì là không tốt, dù sao so với việc một mình ở nhà suy nghĩ miên man thì tốt hơn nhiều.
"Ngươi ... không bị lãnh cảm phải không?" Người kia thấp giọng ở bên tai Phương Chính Anh hỏi, có thể vừa rồi hôn nồng nhiệt, y cảm giác được phản ứng lãnh đạm của Phương Chính Anh.
Phương Chính Anh thiếu chút nữa nhếch miệng cười, hắn ở trên giường cùng Vạn Lý Lương nhiệt tình vô cùng, thậm chí chủ động bày ra tư thế phóng đãng, khẩn cấp muốn cùng Vạn Lý Lương kết hợp, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình là người tính tình lãnh cảm.
"Ta uống rượu say, có chút không thoải mái. Chờ lát nữa ta tắm nước nóng một chút, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều."
Bọn họ đang đứng đợi thang máy. Bỗng nhiên vang lên tiếng động, cửa thang máy mở ra, có người từ trong thang máy đi ra. Phương Chính Anh bởi vì đang đứng dựa vào tường, khi ngước mặt lên vừa lúc cùng với người mới ra khỏi thang máy bốn mắt nhìn nhau. Khoảnh khắc đó thân thể hắn bỗng trở nên đông cứng, đơn giản là vì hắn nhìn vào đôi mắt thâm trầm mang màu bóng đêm kia.
"Lý Lương, làm sao vậy?"
Giọng nói ngọt ngào và nũng nịu làm cho ngực Phương Chính Anh đau xót, Vạn Lý Lương cùng thư ký đến nơi đây thuê phòng, khách sạn này là nơi chính thương, người nổi tiếng thích lui tới nhất, Vạn Lý Lương đến nơi này cùng người khác thâu hoan, không có gì không đúng.
Vạn Lý Lương nhìn hắn một cái, sau đó lại liếc nhìn người đàn ông đang đặt tay trên người Phương Chính Anh, đôi mắt y bỗng dưng mở lớn.
Phương Chính Anh nguyên bản muốn quay đầu sang chỗ khác, nhưng cuối cùng hắn không trốn tránh, dù sao quan hệ giữa hắn và Vạn Lý Lương cái gì cũng đều không phải, hà tất lại sợ bị y biết được mình ở cùng nam nhân khác.
Hắn nhìn chăm chú vào gương mặt không chút thay đổi của Vạn Lý Lương, nhẹ nhàng mỉm cười, hắn cười đến mức tưởng chừng như trái tim đang vỡ ra từng mảnh, sau đó mới đưa mặt dựa vào bả vai người kia, chủ động nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong phòng đi."
"Ân, đi thôi."
Người kia hiển nhiên chăm chú ngắm nhìn sắc đẹp của hắn, đối nụ cười của hắn mê muội không thôi, căn bản là không thấy Vạn Lý Lương cùng thư ký của y liếc mắt nhìn hắn; người kia ôm lấy cái eo thon nhỏ của hắn, càng không ngừng giở trò.
Vạn Lý Lương đông cứng tại chỗ, thư ký gọi y vài lần y đều không có nghe thấy, chờ đến khi y tỉnh táo lại, thư ký đã muốn không kiên nhẫn mà hờn giận.
Vạn Lý Lương nhìn bọn họ đi đến một căn phòng, mở cửa rồi hai người lập tức biến mất sau cánh cửa. Bọn họ tới nơi này là muốn làm cái gì, ai cũng có thể đoán được, huống chi chính mình cũng là đang mang thư ký tới nơi này làm loại sự tình giống như Phương Chính Anh.
Y tiến lên trước vài bước, thiếu chút nữa khiến thư ký té ngã, tất nhiên y cũng không hề phát hiện chính mình lại xúc động đến mức hành động vội vàng như thế.
Thư ký nhịn không được dịu dàng nói: "Lý Lương, ngươi vội vã như vậy làm gì? Ta thiếu chút nữa thì té ngã."
Vạn Lý Lương quay đầu nhìn nàng, "Ngươi có bật lửa không?"
"Cái gì?"
Giọng nói của Vạn Lý Lương trở nên gắt gỏng: "Ta hỏi ngươi có cái bật lửa hay không ?"
Thư ký hoảng sợ, lắp bắp nói: "Ta không hút thuốc lá, không có a."
"Đi xuống quầy tiếp tân lấy một cái."
Thư ký mặt nhăn mày khẩn, "Nhưng mà ngươi không có hút thuốc lá a."
Vạn Lý Lương không kiên nhẫn gầm nhẹ: "Bảo ngươi đi, ngươi nghe không hiểu sao?"
Thư ký bị dọa đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng, ủy khuất đi lấy cái bật lửa. (tội nghiệp =)))))
Vạn Lý Lương lập tức tiến vào trong phòng, thư ký còn chưa kịp đóng cửa, Vạn Lý Lương đã cuộn tờ giấy thành hình dạng dài, y sử dụng bật lửa đốt tờ giấy. Sau khi tờ giấy cháy, y đứng lên trên ghế, hướng tới thiết vị báo cháy trên trần nhà. Tiếng chuông báo động liền vang lên, một số người hoang mang, rối loạn, hoảng sợ chạy ra khỏi phòng.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ đến gõ cửa. Bất quá Vạn Lý Lương sớm đã dập tắt lửa, đem tro tàn bỏ vào trong bồn cầu, xả nước, tất cả đều không để lại dấu vết gì. Thư ký ở một bên nhìn xem, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, Vạn Lý Lương bình tĩnh mở cửa, giọng nói của y hết sức nghiêm túc, đe dọa nhân viên khách sạn.
"Thiết bị báo động cháy bị hỏng, lập tức gọi chuyên gia đến kiểm tra tầng trệt của khách sạn, đưa những người đang ở đấy ra ngoài, nếu không ta sẽ kiện các ngươi ra tòa, nói khách sạn các ngươi thiếu trang thiết bị, làm cho quyền lợi của ta bị hao tổn, thậm chí có thể gây nguy hiểm đến sự an toàn của ta, giá trị con người ta bao nhiêu, các ngươi sẽ phải bồi thường gấp mười lần." (vừa ăn cướp vừa la làng nè trời ==")
Nhân viên khách sạn bị lời nói nghiêm túc của y làm cho kinh hách, không dám trả lời, lại thấy y chính là Vạn Lý Lương a, giá trị con người ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn đô la Mĩ.
Vạn Lý Lương bước ra cửa, Phương Chính Anh cũng đồng thời ra khỏi phòng, Vạn Lý Lương nhìn chăm chú áo khoác của khách sạn trên người hắn, đôi mắt đen thâm sâu của y không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
Phương Chính Anh quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Vạn Lý Lương, hắn không có dũng khí nhìn y, chỉ sợ một khi nhìn sẽ làm hắn ngã vào vực thẳm sâu hơn.
Ngày hôm sau, Phương Chính Anh đến công ty, Ngả Địch vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn.
"Chủ nhiệm, có chuyện lớn rồi. Công trình hợp tác cùng công ty của Vạn Lý Lương bỗng nhiên đã xảy ra sai lầm nghiêm trọng, Vạn Lý Lương phi thường tức giận, đã gọi điện thoại đến văn phòng tổng giám đốc tức giận mắng. Tổng giám đốc nói ngươi lập tức đến công ty bọn họ nhìn xem chuyện gì đã xảy ra."
Phương Chính Anh không thể tin được, nghiệm thu đã hai tháng, nếu có vấn đề, hai tháng trước đã xảy ra vấn đề, căn bản không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn sẽ phát sinh vấn đề."Hảo, ta lập tức đi."
Hắn rất nhanh chạy đến công ty Vạn Lý Lương, những người cùng hắn hợp tác sắc mặt xanh mét, nếu không phải thường hợp tác rất tốt, chỉ sợ giờ phút này lời thô tục cỡ nào cũng đều mắng ra được.
"Này là chuyện gì đây, khi thực hiện khẩn trương quá nên sai sót sao? Hơn nữa mọi người đều bị trúng độc ..."
"Tường phòng cháy của công ty các ngươi có vấn đề sao?"
Người phụ trách của công ty Vạn Lý Lương đang cùng Phương Chính Anh bàn bạc, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Chính Anh.
"Nếu là tường phòng cháy của công ty chúng ta có vấn đề, theo lý thuyết là toàn bộ công ty tất cả đều trúng độc, nhưng là chỉ có phần mà các ngươi phụ trách mới xảy ra vấn đề. Vạn tổng tài phi thường tức giận, hắn muốn ngươi lập tức báo cáo với hắn, trong hợp đồng có nói ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm, ngươi đem tất cả vấn đề xử lý cho tốt đi."
Phương Chính Anh gọi điện thoại bảo nhân viên kỹ thuật lập tức đến ngay. Hắn yêu cầu gặp Vạn Lý Lương, thư ký giống như cũ lấy lý do y đang họp, không cho hắn gặp Vạn Lý Lương.
Bởi vì bây giờ là bộ phận mà mình phụ trách làm lỗi, Phương Chính Anh chỉ có thể yên lặng chờ đợi đến lúc Vạn Lý Lương rảnh rỗi để gặp hắn.
Đợi cả ngày, Vạn Lý Lương mới từ trong phòng làm việc bước ra, y lạnh lùng nhìn về phía hắn."Ta không có thời gian, lúc ăn cơm nói đi."
Không, hắn không nghĩ lại cùng Vạn Lý Lương ăn cơm, càng không nghĩ muốn tái diễn tình cảnh khi đó. Hắn khó khăn, gian khổ mở miệng, chỉ mong có thể chạy thoát thân, nhanh chóng thoát khỏi Vạn Lý Lương.
"Sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngươi, Vạn tổng tài, hiện tại còn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao. Chính là ta cam đoan nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân, để các ngươi làm việc thuận lợi... "
"Cam đoan cái gì?" Vạn Lý Lương lạnh lùng nói: "Đúng vậy, kẻ nào trước đây cam đoan với ta rằng sẽ không có vấn đề gì, ký kết hợp đồng. Nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi cùng người đàn ông khác tìm hoan mua vui, vì cái gì không dành một ít thời gian cùng tinh thần để làm công việc của ngươi. Ngươi làm việc mà không chịu trách nhiệm như vậy, ta thực không thể tin được lúc trước ta tại sao lại tin tưởng ngươi, sớm biết rằng nên chịu bồi thường tổn thất còn hơn phải chịu loại này tai bay vạ gió."***
Y nói thật nặng lời làm cho Phương Chính Anh bị xúc phạm sâu sắc, hắn cắn chặc răng trả lời: "Đó là thời gian riêng của ta, ngươi không cần phê bình cuộc sống riêng tư của ta như vậy."
"Vạn tổng tài ... "
Vạn Lý Lương nhìn đồng hồ, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái. "Ngươi đã làm chậm trễ thời gian năm phút đồng hồ của ta, ngươi muốn báo cáo, có thể, đi ăn cơm cùng ta."
"Không, ta còn phải ở lại đây kiểm soát mọi chuyện." Hắn tuyệt đối không muốn tái thân mật ngồi cùng bàn với y.
Trong đôi mắt Vạn Lý Lương cơ hồ toát ra lửa giận u ám, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Phương Chính Anh, ngươi nghĩ rằng ta đối với ngươi có hứng thú sao? Nếu không phải bởi vì máy tính tính ra ngươi là ứng cử viên tốt nhất để lựa chọn, ta căn bản là không có khả năng sẽ ở bên cạnh loại người như ngươi, ít lãng phí thời gian của ta đi."
Đôi môi Phương Chính Anh run rẩy, y không cần phải nói khó nghe đến như vậy, nhưng đây là cá tính thẳng thắng của Vạn Lý Lương, hắn không cự tuyệt nữa, chịu nhục nhã cúi đầu."Hảo, ta đi ăn cơm cùng ngươi."
Lần này Vạn Lý Lương an bài nhà hàng không thua gì những nhà hàng trước kia bọn họ từng đến, thức ăn đều là các món sang trọng, ngon miệng, nhưng Phương Chính Anh không hề ăn uống, hắn gắp vài đũa liền ăn không vô nữa.
Vạn Lý Lương biết hắn từ trước đến nay ăn uống rất khỏe[tham ăn], cũng hiểu được hắn thích thưởng thức mỹ thực, nhưng hôm nay hắn lại ăn ít như vậy, y nhịn không được cười lạnh."Như thế nào? Ở cùng một chỗ với ta ăn không vô, cùng một chỗ với người đàn ông khác mới nuốt trôi sao?"
"Thỉnh ngươi không cần nhắc lại chuyện riêng của ta. Bởi vì phát sinh chuyện bất ngờ như vậy nên cả ngày hôm nay ta phi thường lo lắng, cho nên mới không đói bụng, Vạn tổng tài, chính ngươi ăn đi."
Vạn Lý Lương nghe hắn trả lời xong, phẫn nộ quăng đũa, đứng lên chỉ trích hắn.
"Nhìn mặt ngươi, ai còn có thế nuốt trôi?! Dù sao ngày nào ngươi chưa giải quyết được vấn đề, ngày đó phải đến gặp ta báo cáo. Đừng tưởng rằng ngươi từ chức sẽ xong việc, lấy thế lực của ta, ta sẽ làm cho ngươi thanh danh tang tẫn****, hoàn toàn không tìm được việc làm, đến lúc đó ta xem ngươi giải thích với cha mẹ nuôi của ngươi như thế nào."
"Ta sẽ tìm ra vấn đề ở chỗ nào."
Phương Chính Anh cắn chặt răng thề, Vạn Lý Lương có tai như điếc tiêu sái ra khỏi nhà hàng. Phương Chính Anh đi đến nhà vệ sinh, trốn vào một phòng trong đó, đối mặt với tình huống hắn không hề mong muốn, hơn nữa Vạn Lý Lương đối hắn không hề lưu tình nhục mạ, làm cho hắn rốt cuộc không chịu nổi trốn trong WC che mặt khóc rống.
Dù có khóc cũng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều thay đổi cách thực hiện, nhưng là mỗi ngày đều có lỗi sai, kỹ thuật viên dưới quyền Phương Chính Anh giống như đang làm việc theo kiểu mất bò mới lo làm chuồng, hoàn toàn không biết rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, cuối cùng đề nghị chỉ có thể thực hiện lại lần nữa, nhưng công ty không có khả năng đáp ứng.
Phương Chính Anh đành phải mỗi ngày đến công ty Vạn Lý Lương báo cáo, người phụ trách cùng hắn thảo luận càng về sau sắc mặt càng u ám, mà ngay cả hắn cũng không nhìn ra đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì, vì cái gì lại trở thành như vậy.
Cứ như vậy, Phương Chính Anh mỗi ngày đều phải cùng Vạn Lý Lương ăn cơm, hắn nếu là tới chậm một chút, Vạn Lý Lương liền bạo khiêu như sấm*****, chỉ trích không lưu tình, làm cho hắn cảm thấy thể xác và tinh thần thật mệt mỏi.
Hôm nay, bọn họ đến một nhà hàng Nhật, Vạn Lý Lương sớm đặt trước chỗ ngồi tốt, bên trong bàn ghế rất ít, khách hàng cũng không nhiều, chắc là nơi áp dụng chế độ dành riêng cho hội viên, ngay cả gian phòng hắn ngồi cùng Vạn Lý Lương cũng thập phần bí mật và yên tĩnh.
Các món ăn được đưa lên, thập phần ngon miệng, Vạn Lý Lương trầm mặc không nói tùy tiện ăn, mà Phương Chính Anh cũng là thể xác và tinh thần mệt mỏi nói không ra lời. Hắn hoàn toàn không tìm được vấn đề là ở chỗ nào, chỉ biết phần mà mình phụ trách mỗi ngày đều có người bị nhiễm độc, nhưng lại không biết được là nhiễm độc gì. Hơn nữa việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến những bí mật của công ty Vạn Lý Lương, ánh mắt chỉ trích của mọi người đã muốn làm cho hắn không chịu được nữa.
"Lại đây, Phương Chính Anh." Vạn Lý Lương rốt cuộc mở miệng, cũng là gọi tên của hắn.
Phương Chính Anh khẽ giật mình, đứng lên, hắn nhỏ giọng hỏi: "Có vấn đề gì sao, Vạn tổng tài?"
Vạn Lý Lương không trả lời câu hỏi của hắn, "Lại đây là được rồi."
Phương Chính Anh khó hiểu nhìn Vạn Lý Lương từ từ đứng lên. Lúc hắn đi đến gần Vạn Lý Lương, y lại giơ tay mở cánh cửa giấy phía sau hắn ra. Hắn vẫn nghĩ đó chỉ là vật trang trí, cho nên không chú ý xem, giờ phút này hắn mới phát hiện phía sau cánh cửa có một căn phòng không nhỏ. Trong căn phòng đó có một tấm nệm lớn, mà trên tấm nệm có để sẵn chăn bông, gối đầu, dùng cho việc nghỉ ngơi, hoặc là để làm "chuyện đó".
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương lại không nói hai lời mạnh mẽ kéo hắn vào bên trong cánh cửa.
Tim của hắn đập thật nhanh và mạnh, giọng nói khàn khàn kinh hoảng, căn bản nghe không ra giọng nói của mình, bởi vì thanh âm của hắn đã trở nên hoảng sợ, nghe giống như tiếng thét chói tai.
Vạn Lý Lương xé mở áo hắn, hôn lên cổ, y dùng ưu thế của thân thể mình đè hắn nằm trên chăn bông, lập tức quay đầu mở cái gì đó.
Phương Chính Anh toàn thân phát run, nhìn thiết bị mà y vừa ấn nút mở, bởi vì có một cái V8 [máy quay phim] tối tân đối diện hắn, ống kính đã bắt đầu quay chụp, Vạn Lý Lương muốn làm cái gì đã quá rõ ràng.
Phương Chính Anh dùng sức giãy giụa, Vạn Lý Lương đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ. Y lấy ra còng tay khóa tay hắn lại, mở hai chân hắn ra rồi kéo quần của hắn xuống, Phương Chính Anh khóc la thảm thiết, Vạn Lý Lương căn bản là có tai như điếc.
Y nâng lên hai chân hắn, nhanh chóng xỏ xuyên qua cơ thể hắn, Phương Chính Anh đau đến mức nắm chặt chăn bông dưới thân, thắt lưng Vạn Lý Lương di chuyển phi thường nhanh. Phát tiết qua đi, y mở khóa còng tay, Phương Chính Anh tựa như con búp bê đáng thương bị cường lực xé rách nằm trên chăn bông, mông hắn không ngừng chảy ra chất dịch mà Vạn Lý Lương lưu lại.
"Máy tính của ta đã lưu lại tất cả hình ảnh vừa rồi, ta sẽ cắt hình ảnh của ta ra, nhưng sẽ làm cho nhìn rõ khuôn mặt của ngươi."
Phương Chính Anh nói không ra lời, giọng nói của Vạn Lý Lương lạnh như băng, nghe không ra chút ấm áp hay lo lắng gì.
"Chỉ cần ta phát hiện ngươi với người đàn ông khác cùng một chỗ, ta sẽ lập tức phát ra đoạn băng vừa quay được. Còn có, ta muốn ngươi dọn đến nhà ta, quần áo và vân vân, ta sẽ thay ngươi chuẩn bị tốt, ngươi chỉ cần nghe lời ta đến đó là tốt rồi."
Khóe môi Phương Chính Anh vì vừa rồi giãy giụa mà cắn bị thương, hắn quay đầu nhìn Vạn Lý Lương, khóe môi chảy máu, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tràn ngập tuyệt vọng."Này là thí nghiệm chứng minh vấn đề gì? Thí nghiệm khi nào thì ta sẽ phát điên sao?"
Vạn Lý Lương không trả lời, nước mắt Phương Chính Anh lăn dài trên má, hắn không biết mình đã vì Vạn Lý Lương chảy bao nhiêu nước mắt, tuyệt vọng có, vui mừng cũng có, còn có giờ phút này là nước mắt nản lòng thoái chí.
"Mặc quần áo vào đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đoạn băng vừa rồi vĩnh viễn cũng sẽ không truyền ra ngoài, ta có thể cam đoan với ngươi."
Phương Chính Anh không nhúc nhích, tựa như đã chết, Vạn Lý Lương tiến lên ôm lấy hắn, thay hắn mặc quần áo, không thấy sự bạo lực giống như cường bạo hắn vừa nãy.
Ánh mắt Phương Chính Anh trở nên tĩnh mịch, Vạn Lý Lương ôm hắn trong vòng tay của mình, Phương Chính Anh lại không cảm giác được sự ấm áp cùng vui sướиɠ lúc trước trong lòng ngực Vạn Lý Lương, hắn chỉ cảm thấy lạnh, hơn nữa là lạnh vào trong xương cốt, len lỏi tận trong tim.
Thời đại học bị Vạn Lý Lương cự tuyệt không phải là ác mộng, bây giờ mới là lúc cơn ác mộng thực sự bắt đầu.
_________________________________________________________________
*nguyên văn trong QT là "thụ sủng nhược kinh" : được người khác yêu mến lại vừa mừng vừa lo.
** chính khách: chính trị gia, nhưng ta thích để như trên hơn *chỉ chỉ*
*** tai bay vạ gió: tai họa (thiên tai) bất ngờ.
**** thanh danh tang tẫn: [đại loại là] danh tiếng bị hủy hoại.
***** bạo khiêu như sấm: sự giận dữ như sấm sét (đoán bừa)