Chương IV
"Ngô .... ân a .... a .... "
Phương Chính Anh thật sự không khống chế được bản thân, phát ra những tiếng rêи ɾỉ phi thường mất mặt. Nhất là khi Vạn Lý Lương đưa ngón tay tham tiến động huyệt nhỏ phía sau, cả thân thế hắn tưởng chừng như co rút lại, kɧoáı ©ảʍ làm cho thắt lưng tê dại. Mỗi tuần hắn đều trực tiếp đến nhà Vạn Lý Lương báo cáo, cùng Vạn Lý Lương thân mật.
Mỗi một lần kết hợp đều khiến cho hắn càng ngày càng trầm mê vào quan hệ cùng Vạn Lý Lương. Hơn nữa từ sau chuyện xảy ra lần trước, mỗi ngày Vạn Lý Lương đều gọi điện thoại cho hắn, bất quá đa số thời gian đều là hắn nói chuyện, Vạn Lý Lương chỉ nghe mà thôi. Hắn vốn biết rõ Vạn Lý Lương thập phần ít nói, có thể nói chuyện thân mật cùng với y như vậy, đã khiến cho hắn thực thỏa mãn.
Lưng và trán hắn ướt đẫm mồ hôi, hai chân đã muốn tự động mở ra, vòng qua lưng Vạn Lý Lương, thắt lưng khẽ động, làm cho ngón tay Vạn Lý Lương tiến nhập càng sâu hơn nữa. Thể xác và trái tim hắn đều đã sớm dành riêng cho Vạn Lý Lương, ngoại trừ Vạn Lý Lương, không còn bất cứ kẻ nào có thể làm cho hắn yêu thầm như vậy, khiến cho hắn ở trước mặt y bày ra tư thế dâʍ đãиɠ như thế này.
"Xin ngươi, Lý Lương, đủ rồi ... ô ... "
Hắn anh anh khóc, kɧoáı ©ảʍ làm cho nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, toàn thân hắn run lên, huyệt khẩu không ngừng co rút lại; hắn muốn không phải là ngón tay của Vạn Lý Lương, mà là nhiệt vật* của y mỗi một lần gặp mặt đều xuyên thấu cơ thể hắn. *nhiệt vật = vật nóng, cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì ;;)
Vạn Lý Lương hôn môi hắn, ngón tay trêu đùa đầu ngực khiến cho Phương Chính Anh không chịu được ngửa đầu thở dốc. Vạn Lý Lương giống như đã biết được cách làm như thế nào sẽ khiến thân thể hắn mẫn cảm đến mức tê dại, y bừa bãi đùa giỡn với thân thể hắn, không vội vàng cho hắn thỏa mãn.
"Lý Lương .... "
Phương Chính Anh nhịn không được bắt đầu khóc, Vạn Lý Lương cũng nhíu mày, hô hấp biến thô, y mở hai chân hắn ra, đem cự vật* đâm mạnh vào, y khẽ động thắt lưng, nước mắt của hắn liền chảy ra; Vạn Lý Lương lập tức hôn lên mắt hắn, liếʍ đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. *cự vật = vật lớn :">
"Ta yêu ngươi, Lý Lương, ta yêu ngươi ..."
Một câu nói kia vẫn luôn tồn tại trong tim hắn, có lẽ bởi vì tự ti nên dù cho hắn cùng một chỗ với Vạn Lý Lương nhiều lần như vậy, thậm chí là nói chuyện điện thoại cùng y, vốn là giấc mộng của hắn, cũng không dám đem câu bày tỏ tình yêu này nói ra.
Hắn thật lòng yêu Vạn Lý Lương, cho dù trong lòng luôn có giọng nói của ai đó nói rằng hắn không xứng với Vạn Lý Lương, mỉa maihắn hạ thấp bản thân để một người đàn ông tùy ý đùa giỡn thân thể, cũng không thể ngăn cản tình yêu hắn dành cho y ngày một lớn dần lên.
"A ... a, Lý Lương ... Lý Lương ... "
Vạn Lý Lương ở trong cơ thể hắn chuyển động phi thường nhanh, làm cho hắn hoa mắt, hắn ôm chặt bả vai Vạn Lý Lương, đầu ngẩng về phía sau, tùy ý để y ở trên người mình để lại ấn ký. Một trận bạch quang ở trong đầu lóe sáng, hắn nhất thời mất đi tri giác.
Lúc Phương Chính Anh tỉnh táo lại, Vạn Lý Lương trần trụi ngồi bên cạnh hắn, trong tay của y đang cầm cái máy tính nhỏ mà ý thường xuyên mang theo.
Phương Chính Anh tựa đầu vào vai Vạn Lý Lương, không hiểu có phải vì Vạn Lý Lương đối hắn quá tốt, hay là tình cảm giữa hắn và Vạn Lý Lương tiến triển quá nhanh mà tần suất hắn nằm mơ thấy ác mộng nhiều hơn trước, mỗi lần nằm mơ thấy ác mộng là tình cảnh Vạn Lý Lương cự tuyệt hắn thời đại học sẽ làm cho hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi tỉnh lại.
Mỗi một lần thấy ác mộng luôn làm cho cả người hắn lạnh như băng, hận không thể chạy đến nhà Vạn Lý Lương cùng y một đêm, làm cho hai người da thịt kịch liệt, thân mật động chạm, khiến hắn quên đi cảm giác thống khổ trong mộng, cho hắn biết ác mộng thời đại học sẽ không bao giờ lập lại nữa, bởi vì hiện tại hắn cùng Vạn Lý Lương yêu nhau thật sâu đậm.
"Ta yêu ngươi, Lý Lương ...." hắn phi thường nhỏ giọng thầm thì bên tai y.
Vạn Lý Lương không có nhìn hắn, ánh mắt của y nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Phương Chính Anh nhìn gương mặt Vạn Lý Lương, biểu tình trên mặt y rất lãnh đạm, tựa như những lời này căn bản là không hề quan trọng, hoặc là những lời này vốn nằm trong dự kiến của y, hoàn toàn không đáng ngạc nhiên.
"Ta nói ta yêu ngươi, ngươi nghe thấy không? Lý Lương ... "
Một loại sợ hãi không rõ lý do làm cho thanh âm của Phương Chính Anh trở nên cao vυ"t. Vạn Lý Lương rốt cuộc cũng quay đầu nhìn hắn, y bình tĩnh nói: "Ta nghe thấy được, ngủ đi, ngươi hẳn là mệt muốn chết rồi."
"Kia ngươi đối với ta ... đối ta có cảm giác gì ?"
Hắn cố ý nhấn mạnh đáp án quan trọng mà hắn thực muốn biết. Thái độ lãnh đạm của Vạn Lý Lương làm cho hắn cảm thấy rất sợ hãi, hắn biết Vạn Lý Lương chỉ kết giao cùng hắn, bọn họ trong lúc đó không có người thứ ba, nhưng là vì cái gì Vạn Lý Lương lại có vẻ bình tĩnh như vậy, dường như căn bản là y không hề nghe thấy hắn vừa nói gì.
Phương Chính Anh ngồi dậy, Vạn Lý Lương thu hồi tiểu máy tính, bỗng nhiên nói lảng sang chuyện không liên quan; "Bắt đầu tuần sau, ngươi không cần phải đến báo cáo với ta nữa. Việc chứng minh xác suất tính toán của máy tính đã hoàn thành."
"Kia ... kia ..." hắn không biết mình nên hỏi cái gì. Vì sao Vạn Lý Lương chưa trả lời câu hỏi về tình cảm giữa hai người bọn họ, mà câu nói sau cùng của y, hắn nghe hoàn toàn không hiểu được.
Vạn Lý Lương khẽ hôn nhẹ lên trán hắn, "Ngủ đi, ngươi mệt muốn chết rồi. Hơn nữa sáng mai ta có một cuộc họp rất sớm, ta cũng muốn ngủ."
Đêm nay, Phương Chính Anh lại nằm mơ thấy ác mộng trong quá khứ. Khi tỉnh lại hắn thấy cả người mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, Vạn Lý Lương đang ngủ bên cạnh hắn, hắn thập phần kinh hoảng, nép mình vào trong ngực Vạn Lý Lương.
Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Vạn Lý Lương là người thẳng thắn thành thật. Nếu y đối với hắn không có tình cảm gì, căn bản sẽ không ở cùng một chỗ với hắn. Ác mộng kia đã trở thành quá khứ, tương lai của hắn cùng Vạn Lý Lương sẽ thật tươi sáng và hạnh phúc.
Phải là như vậy, chính là như vậy, hắn gắt gao ôm cánh tay Vạn Lý Lương, một giây cũng không dám buông ra.
Kể từ ngày hôm đó, Phương Chính Anh không có gặp lại Vạn Lý Lương. Vạn Lý Lương cũng không gọi điện thoại cho hắn mỗi ngày nữa. Hắn thử gọi cho y nhưng lại không có ai trả lời, chỉ có những thanh âm trống rỗng vang lên, làm cho hắn hoảng sợ không thôi.
Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lấy thân phận đối tác của công ty gọi điện thoại đến tìm Vạn Lý Lương, không phải là Vạn Lý Lương đang họp, cũng là giọng nói ngọt ngào của thư ký nói cho hắn biết Vạn Lý Lương đã xuất ngoại.
Hắn cảm thấy được chính mình sắp điên rồi. Suốt hai tháng, hắn chưa một lần nhìn thấy Vạn Lý Lương. Lần duy nhất hắn nhìn thấy Vạn Lý Lương chính là ở trên mục tin tức của một tờ báo lá cải. Nội dung viết cái gì hắn không còn nhớ nữa, hắn chỉ biết ảnh chụp đăng trên báo chính là Vạn Lý Lương cùng với thư ký xinh đẹp của y cùng nhau đi du lịch.
Phương Chính Anh cầm tờ báo thất thần trở về nhà. Hắn không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết nước mắt vẫn cứ chảy mãi, không có cách nào có thể dừng lại; hắn ngồi yên ở nhà, dựa vào vách tường lạnh lẽo, suy nghĩ lý do tại sao Vạn Lý Lương lại đối xử với hắn như vậy.
Một lúc lâu sau, hắn cầm lấy tờ báo ấy ra khỏi nhà. Hắn đi đến căn hộ riêng của Vạn Lý Lương, không biết đợi bao lâu, rốt cuộc cũng đợi được đến khi xe của Vạn Lý Lương trở về, hắn tựa vào cửa kính xe để Vạn Lý Lương nhìn thấy hắn.
Tài xế dừng xe lại. Vạn Lý Lương kéo cửa kính xe xuống, đôi mắt của y trở nên lạnh lùng như cũ. "Ngươi đang làm gì? Phương Chính Anh."
Gặp lại Vạn Lý Lương, làm cho hắn cơ hồ muốn sụp đổ, mở miệng nói bằng thanh âm run rẩy, hắn run run đưa tờ báo cho y. Tấm hình trên báo chụp rất rõ ràng.
"Nói cho ta biết vì cái gì, chỉ cần nói cho ta biết lý do tại sao là được rồi."
Vạn Lý Lương trầm mặc một hồi, sau một lúc lâu y mới xuống xe.
"Lên lầu rồi nói sau."
Hai người dùng thang máy tư nhân đi lên lầu. Vạn Lý Lương mở cửa cho hắn vào. Hắn bước vào phòng, lại ngạc nhiên phát hiện một số đôi giày cao gót của phụ nữ ở nơi để giày, điều này có nghĩa là thường có phụ nữ qua đêm ở đây.
Tay hắn đang cầm tờ báo lại trở nên run rẩy, hắn bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo, hơn nữa hiểu được rằng hắn không nên đến nơi này tự rước lấy nhục, mặc kệ đáp án là gì, chắn chắn rằng không phải là câu trả lời hắn muốn biết.
Vạn Lý Lương đã muốn biểu đạt rõ ràng, không phải sao? Y không liên lạc cùng hắn, thậm chí còn bảo hắn không cần đến đây báo cáo, hắn tìm y rất nhiều lần nhưng không lần nào tìm được, ngay cả trên báo cũng đã đăng hình cùng tin tức rồi, hắn lấy cái gì cùng cô thư ký kia tranh giành vị trí người yêu của Vạn Lý Lương, hắn căn bản là không xứng.
"Ta ... ta phải đi."
Phương Chính Anh lắc lắc đầu, khẽ xoay người, hắn phải rời khỏi nơi này, những chuyện xảy ra cùng Vạn Lý Lương chính là một ảo mộng, bản thân hắn đã quá ngây thơ rồi.
Năm ngón tay Vạn Lý Lương nhanh nhẹn siết chặt cánh tay hắn, "Ngồi đi, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng."
Phương Chính Anh không hiểu được cái gì gọi là lời giải thích thỏa đáng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Vạn Lý Lương.
Ánh mắt Vạn Lý Lương không nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta cùng bạn bè đánh cược, ta đánh cược rằng siêu cấp máy tính của ta không gì là không thể tính ra được, ngay cả tình yêu cũng không ngoại lệ. Ta lấy bản thân mình làm thí nghiệm, hơn nữa sử dụng máy tính của ta để loại bỏ vài người, bởi vì thời đại học ngươi từng tỏ tình với ta, cho nên máy tính tính ra ngươi là người có khả năng sẽ yêu ta lớn nhất."
Phương Chính Anh mấp máy môi, lại không biết mình muốn nói cái gì. Những gì y vừa nói vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hắn có thể nói cái gì đây? Hắn không hề nghĩ đến khi hắn gặp Vạn Lý Lương, chính là lúc thí nghiệm của Vạn Lý Lương bắt đầu.
Vạn Lý Lương một lần nữa bình tĩnh, vững vàng nói tiếp: "Đồng thời máy tính tính ra, cho dù chia tay, ngươi cũng không có khả năng sẽ tranh cãi ầm ĩ, thậm chí sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của ta, bởi vì cá tính của ngươi hướng nội, hơn nữa ngươi là con nuôi, sẽ không hy vọng bản thân mang đến phiền toái cho cha mẹ nuôi của ngươi, cho nên ngươi là ứng cử viên tốt nhất để ta chọn làm thí nghiệm chứng minh."
"Cho nên ... ngươi giả vờ cùng ta yêu đương?" Giọng nói của Phương Chính Anh đã muốn run rẩy đến nỗi không thành tiếng. Đáp án này quá mức tổn thương, khiến cho hắn giống như đang ở trong hầm băng, lạnh đến nỗi cả người phát run.
Ánh mắt Vạn Lý Lương nhìn thẳng hắn, "Đúng vậy, thật xin lỗi khi lợi dụng ngươi, nhưng để chứng minh một vấn đề mà chỉ có một thí nghiệm là hoàn toàn không chính xác, thí nghiệm thứ hai của ta chính là thư ký... "
Sau đó hắn không biết y nói tiếp cái gì, Phương Chính Anh hoàn toàn không nghe được, hắn nhìn về phía ghế sa lông, chính mình từng ở đây đem lần đầu tiên dâng cho Vạn Lý Lương, sau đó ở phòng khách, hay là trong phòng ngủ, cùng Vạn Lý Lương phóng đãng triền miên.
Hết thảy đối Vạn Lý Lương mà nói chỉ là thí nghiệm để chứng minh vấn đề của y, nhưng mà với hắn chính là phải cần rất nhiều dũng khí mới có thể làm được như vậy. Hắn hít vào thật sâu, đầu đau đến mức tựa như muốn vỡ thành hai mảnh, hắn vô pháp có thể lắng nghe nữa, đó cũng không phải là câu trả lời mà hắn muốn, đáp án mà hắn muốn nghe chỉ là một câu "Ta yêu ngươi" của Vạn Lý Lương.
Thời điểm hắn nói ra tình cảm của mình cũng có nghĩa là quan hệ của hắn cùng Vạn Lý Lương liền chấm dứt.
"Ta... ta phải đi .... "
Hắn không biết mình ngoại trừ những lời này còn có thể nói cái gì khác.
"Phương Chính Anh, ta biết ngươi vẫn gửi tiền về nhà. Em trai, em gái của ngươi muốn ra nước ngoài du học, cha mẹ nuôi của ngươi bất đắc dĩ hướng ngươi xin tiền, ta đã giúp ngươi xử lý tốt chuyện này, xem như là ta bồi thường cho ngươi."
Phương Chính Anh ngẩng đầu lên, hắn nhìn gương mặt của người mà mình yêu, không hiểu lý do tại sao một người có thể ngu ngốc đến tận hai lần, tỏ tình với cùng một người, cũng vì cùng một người mà thất tình, là hắn quá mức ngu xuẩn, yêu đến mức mù quáng.
"Bởi vì ta sẽ không tranh cãi, sẽ không ồn ào, cho nên ta là ứng cử viên tốt nhất để chọn lựa?"
Vạn Lý Lương tuy không biểu thị tình cảm gì nhưng cũng biết Phương Chính Anh chịu đả kích rất mạnh, y chần chờ một chút mới trả lời: "Đúng vậy, máy tính tính ra kết quả là như thế. Bởi vì cha ruột của ngươi chết sớm, mẹ thì tái giá, ngươi từ nhỏ ở với cha mẹ nuôi luôn thập phần nhu thuận. Theo như biểu hiện từ nhỏ đến lớn của ngươi, ngươi có thói quen phong bế chính mình, cho nên ngươi sẽ không nói cho người khác biết ngươi là đồng tính luyến ái, càng sẽ không liên lụy đến danh tiếng của ta."
Nước mắt của Phương Chính Anh tràn ra hốc mắt. Đây là đánh giá của Vạn Lý Lương đối với hắn, không có tình yêu, chỉ là phân tích tính cách của hắn. Triền miên quan hệ trên giường, y cũng có thể cùng thư ký làm, hoặc là cùng với bất kì người nào đó mà máy tính tính ra, không phải bởi vì hắn là người đặc biệt trong lòng y, mà là bởi vì hắn chính là ứng cử viên tốt nhất trong mắt Vạn Lý Lương để làm thí nghiệm chứng minh vấn đề của y.
"Ta hiểu được, ta thật sự phải về nhà ... "
Hắn không muốn khóc trước mặt Vạn Lý Lương. Trong mắt y hắn không phải là Phương Chính Anh, không phải là một người đem cả trái tim yêu Vạn Lý Lương say đắm, chỉ là một thí nghiệm chứng minh, chỉ là một xác suất mà máy tính tính ra.
"Ta hận ngươi, Vạn Lý Lương, ta hận ngươi khiến cho ta yêu ngươi sâu đậm đến thế."
Ngay khi rời đi, Phương Chính Anh không thể tiếp tục chịu đựng đả kích được nữa, khàn khàn hét ra tiếng, thanh âm của hắn chỉ có sự tuyệt vọng vô hạn, hối hận chính mình tại sao lại yêu loại người như vậy, lại không hề phát hiện y đối với mình tất cả đều là hư tình giả ý.
Sau khi về đến nhà, Phương Chính Anh nhận được điện thoại từ em trai, em gái, nghe được giọng nói vui mừng của mấy đứa em. Nguyên nhân là bởi vì Vạn Lý Lương tài trợ cho một dự án, bọn họ đã báo cáo về kết quả của dự án này, có thể được công ty của Vạn Lý Lương giúp đỡ học phí, để cho bọn họ được đi du học ở nước ngoài, cho nên bọn họ gọi điện thoại báo tin vui cho hắn .
Hắn không biết mình nói cái gì với mấy đứa em, đa số đều là những câu chúc mừng, nhưng là khi vừa cúp điện thoại, hắn lập tức chạy vội đến nhà vệ sinh, ôm bồn cầu ói suốt một đêm.
Ngày thứ hai, Phương Chính Anh mang vẻ mặt tiều tụy đi làm, lại nhận được lệnh ngừng hợp tác. Công ty của Vạn Lý Lương đơn phương muốn ngừng hợp tác cùng công ty hắn, lòng người hoảng sợ, căn bản là không biết tại sao sau một đêm lại biến thiên.(thay đổi)
Công ty của Vạn Lý Lương đơn phương hủy bỏ hợp đồng, y hào phóng trả tiền bồi thường thiệt hại.
Phương Chính Anh lập tức gọi điện thoại đến văn phòng Vạn Lý Lương, thư ký nghe điện thoại, trả lời bằng giọng nũng nịu: [Hắn đang họp, nếu ngươi có chuyện gì muốn nói, ta có thể chuyển lời cho.]
Hắn hét to vào điện thoại, kêu la như thế căn bản không phải là cá tính trước nay của hắn. Vạn Lý Lương chà đạp tình cảm của hắn, hiện tại ngay cả công việc của hắn cũng muốn hủy diệt, y rốt cuộc đem hắn trở thành cái gì?
Dùng những đồng tiền dơ bẩn giúp đỡ những đứa em của hắn coi như là bồi thường, y có biết hay không hắn cần rất nhiều dũng khí mới có thể cùng y lên giường, hắn yêu y nhiều đến thế nào, mới cam tâm tình nguyện mỗi lần gặp mặt đều đến nhà y để cho một người đàn ông ôm mình.
Không, y không biết, bởi vì Vạn Lý Lương căn bản là không có tình cảm, là chính hắn ngu xuẩn, mới có thể yêu thương loại người không hề có tình cảm như thế.
"Ta biết hắn, ta là Phương Chính Anh, bảo hắn lập tức nghe." Thanh âm của hắn giống như đang hét lên.
Thư ký có thể là bị hắn dọa, lập tức đi thông báo cho Vạn Lý Lương.
Không bao lâu sau, Vạn Lý Lương tiếp nhận điện thoại, Phương Chính Anh giận dữ nói: "Vì cái gì phải đình chỉ hợp tác?"
Vạn Lý Lương nói năng có khí phách, nhưng là không hề có ý hối hận. [Ngươi không có khả năng sẽ làm tốt, quan hệ của chúng ta đã như vậy, ngươi nhất định sẽ thất bại, cho dù ngươi có thể thành công, lấy nhân tính mà nói, ngươi cũng có thể sẽ cố ý làm khó dễ ta mà thất bại, uổng phí thời gian cùng tài nguyên của công ty chúng ta, cho nên ta đã sớm nhận thức hợp đồng này sẽ bị lỗ, ta không muốn lãng phí thời gian của ta.]
Y nói chuyện quỷ dị làm cho Phương Chính Anh tức đến mức cả mặt đỏ bừng, nếu có thể ném điện thoại, hắn nhất định sẽ ném nó ra ngoài, nhưng là hắn không có khả năng ném điện thoại ở trong văn phòng, hắn chỉ có thể phẫn nộ cơ hồ muốn đập bàn.
Vạn Lý Lương lại đem hắn trở thành kẻ tiểu nhân lấy việc công trả thù riêng, đem hắn trở thành loại người mặc kệ toàn đội gồm những người làm việc chăm chỉ dưới quyền hắn suốt mấy tháng nay, đơn giản chỉ vì hỉ giận nhất thời của y sẽ phá hư hợp đồng này?
"Ta sẽ làm tốt, mặc kệ quan hệ giữa ta với ngươi như thế nào, ta đều sẽ làm thật tốt, mặc dù ta hận ngươi, hận đến muốn gϊếŧ chết ngươi, nhưng là ta sẽ không làm như vậy, bởi vì đây là công việc của ta, mà ta từ trước đến nay luôn luôn làm tốt công việc của mình."
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, nghĩa là Vạn Lý Lương căn bản là không có thay đổi suy nghĩ của y, Phương Chính Anh nhịn không được rống to: "Ta không phải loại người mà ngươi tưởng tượng, ôm siêu cấp máy tính của ngươi đi chết đi."
Giọng nói của Vạn Lý Lương rốt cuộc từ đầu dây kia truyền đến: [Được rồi, ta cho ngươi thời gian hai tháng, nếu đến lúc đó không hoàn thành, ngươi phải nhận hết tất cả trách nhiệm, phải đảm bảo điều này, hợp đồng mới có thể tiếp tục.]
Vạn Lý Lương rút ngắn thời gian để hoàn thành xuống còn hai tháng, điều này đối với toàn đội của Phương Chính Anh tạo thành áp lực rất lớn, nhưng Phương Chính Anh vẫn là cắn răng nói: "Nếu không hoàn thành tốt, ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm, ta sẽ đem cam kết lập tức fax đến cho ngươi."
Kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày Phương Chính Anh đều tăng ca, trong khoảng thời gian Vạn Lý Lương muốn nghiệm thu, tất cả đều giải quyết một cách hoàn hảo. Hắn nhận lấy giấy nghiệm thu từ trong tay Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương giương mắt nhìn hắn, thanh âm của y cơ hồ nhỏ đến nỗi không nghe thấy được, nhưng trong ngữ khí của hắn chứa đựng sự tôn trọng khó có thể tin được.
"Ngươi thực rất giỏi."
Phương Chính Anh thu hồi giấy nghiệm thu, không có tỏ vẻ gì, nhưng là hai tay của hắn gắt gao nắm lấy giấy nghiệm, đến khi ra khỏi văn phòng của Vạn Lý Lương, hắn mới để cho nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẫm nước của mình.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng mất đi Vạn Lý Lương, làm cho hắn cảm thấy rất cô đơn, cô đơn đến nỗi hắn chịu không nổi, nhất là những đêm dài tĩnh mịch, hắn cảm thấy thân thể trở nên lạnh lẽo, hảo hy vọng có một ai đó có thể ôm hắn, an ủi hắn.
Phương Chính Anh đi ngang qua phòng của thư ký, nhìn thấy trên ngón tay của nàng có một chiếc nhẫn kim cương lớn, hắn biết lấy tiền lương ít ỏi của thư ký, căn bản không có khả năng mua được vật phẩm giá trị như vậy, người tặng cho nàng là ai đã là chuyện rõ ràng đến mức ai cũng hiểu được.
Nguyên lai thống khổ thật sự có thể phá hủy linh hồn của con người, trong vòng hai tháng vì để hoàn thành công việc đúng thời hạn, hắn làm việc từ sáng đến tối, cũng bởi vì bận rộn như thế, làm cho hắn mệt đến nỗi căn bản không có thời gian nghĩ đến sự tuyệt vọng cùng đau khổ mà Vạn Lý Lương gây ra.
Bây giờ tất cả đã hoàn thành, thời gian làm việc của hắn trở lại như cũ.
Mỗi ngày sau giờ làm việc, hắn chỉ biết ngây ngốc, căn bản là không biết nên làm như thế nào mới có thể ngừng sự tuyệt vọng cũng như lấp đầy sự trống rỗng trong lòng hắn.
Nhất là thân thể hắn, sớm đã hình thành thói quen kịch liệt cùng thân mật Vạn Lý Lương, mỗi một cái ôm làm cho hắn sa vào vực sâu cùng Vạn Lý Lương quan hệ.
Hắn ở trước mặt Vạn Lý Lương không hề che dấu điều gì, đem tất cả những gì mình có dâng hiến cho Vạn Lý Lương. Nhưng là hắn chưa từng thật sự có được Vạn Lý Lương, trong mắt y hắn chỉ là một xác suất mà máy tính tính ra, một ứng cử viên tốt để chọn làm thí nghiệm, nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy bi ai và tuyệt vọng, thậm chí thống khổ đến mức muốn chết đi.
Nửa đêm, thân nhiệt hắn tăng nhanh, tay hắn vô thức dời đến hạ thân của chính mình. Lúc trước Vạn Lý Lương âu yếm hắn như thế nào, hắn vẫn luôn khắc sâu trong lòng, thân thể hắn sớm bị Vạn Lý Lương dạy cho biết được tất cả chi tiết thân mật giữa nam với nam, thậm chí còn thập phần hưởng thụ.
Mà Vạn Lý Lương thường nhu lộng điểm mẫn cảm của hắn, sau đó khi hắn không thể chịu đựng được mới hôn lên môi hắn, ngăn cản thanh âm khóc lóc, cầu xin của hắn.
Phần eo hắn khẽ động, du͙© vọиɠ nơi hạ thân rất nóng, nhất là huyệt động phía sau muốn nhiệt vật của Vạn Lý Lương thâm nhập vào, kịch liệt ma sát, làm cho hắn thất thần thét chói tai.
Hắn đột nhiên rút tay lại, những giọt nước mắt lăn dài trên má, hắn trầm mê quá sâu, không bao giờ có thể thoát ra khỏi vực sâu này, thân thể hắn đã muốn bị Vạn Lý Lương huấn luyện đến mức chỉ có thể cùng nam nhân.
Sau đêm đó, Phương Chính Anh đối với bản thân mình thật sự tuyệt vọng, hắn biết mình không bao giờ có thể trở lại như lúc trước, không đau khổ, không muộn phiền...
_________________________________________________________________