Chương V
Cảm giác được có người trở về bên cạnh, ngay khi người kia vừa ngồi xuống, Phương Chính Anh quay đầu sang nhìn, đang muốn nói vài điều thú vị để thả lỏng tâm tình lẫn nhau một chút, lại nhìn thấy một đôi mắt mang màu bóng đêm đang chằm chằm nhìn hắn.
"Ngươi ..." Phương Chính Anh kinh ngạc nói không nên lời.
"Ta bảo cô ta đổi vị trí ngồi với ta, cô ta cao hứng đồng ý rồi."
Nhìn sắc mặt khủng bố hiện tại của Vạn Lý Lương, ai dám ở trước mặt của y nói không? Phương Chính Anh không có lời nào để nói, đành phải im lặng mà chống đỡ, ngược lại Vạn Lý Lương lại tựa hồ như có rất nhiều chuyện muốn nói.
"Kia là bạn gái của ngươi sao?" Vạn Lý Lương hỏi.
"Không phải, là người bạn cùng thích âm nhạc như ta."
Phương Chính Anh trả lời thập phần thành thực, chỉ vì hắn biết nếu như mình nói dối, ngày mai Vạn Lý Lương sẽ phái vài người đem cả tổ tông tám đời của nàng ra điều tra nhất thanh nhị sở.
So với như vậy, không bằng thành thực mà trả lời. Dù sao hắn thời đại học đã từng tỏ tình với Vạn Lý Lương, bọn họ khoảng một tháng trước còn phát sinh quan hệ, Vạn Lý Lương sớm biết được tính hướng của hắn.
"Thì ra là thế." Vạn Lý Lương âm trầm nói.
Bóng đêm một lần nữa bao trùm lấy khán phòng, những chùm đèn hoa mỹ lần lượt tắt, biểu thị phần tiếp theo của buổi diễn sắp bắt đầu. Phương Chính Anh không thể đứng dậy rời đi, bởi vì hành động như vậy đối với Vạn Lý Lương là quá mức thất lễ, đành phải ngồi yên ở đấy, nhưng trong lòng hắn lại hy vọng buổi diễn nhanh nhanh kết thúc, làm cho hắn có thể sớm một chút thoát ly cái loại địa ngục này.
Trong bóng đêm, Vạn Lý Lương cầm tay Phương Chính Anh. Hắn cả kinh, nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Lý Lương, ánh mắt Vạn Lý Lương nhìn thẳng lên sân khấu, căn bản là không có nhìn hắn.
Hắn muốn rút tay ra, Vạn Lý Lương lại nắm thật chặt. Phương Chính Anh càng thêm dùng sức muốn thoát khỏi tay y, thân hình khẽ động đậy một chút, khiến cho người ngồi phía sau bất mãn, hắn cảm thấy xấu hổ, đành phải để Vạn Lý Lương nắm tay mình.
Hắn bất động, tay Vạn Lý Lương cũng tự nhiên giảm bớt lực đạo, cứ như vậy nắm tay hắn, thẳng đến khi kết thúc buổi diễn.
Sau khi buổi diễn kết thúc, y vẫn là nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, Phương Chính Anh không khỏi trợn mắt nhìn y, Vạn Lý Lương trên mặt vẫn không chút biểu tình như cũ. Lúc này cô bạn kia đi đến, Phương Chính Anh e sợ nàng nhìn đến hai người bọn họ tay nắm tay, vội vàng muốn giãy. Vạn Lý Lương mở di động, không biết nói những gì. Y sau khi nói xong, liền lập tức mạnh mẽ lôi kéo Phương Chính Anh hướng lối ra mà đi.
"Ngươi đang làm gì? Vạn Lý Lương! Ta đi cùng bạn, bạn của ta đang đợi ta." Hắn giận dữ nói.
Phương Chính Anh bị y làm cho tức giận đến nỗi toàn thân phát run. Y giống như cường đạo lưu manh kiên quyết kéo hắn đi, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của người khác, lại càng không quan tâm đến sự giận dữ cùng hành động giãy giụa của hắn.
"Ta đã gọi tài xế đưa cô ta về nhà." Vạn Lý Lương lạnh lùng nói.
Y kéo Phương Chính Anh ra khỏi hội trường. Bên ngoài một trận gió lạnh thổi tới, bởi vì ở nơi đông người cãi nhau thật sự quá mức khó coi, huống chi Vạn Lý Lương lại là người nổi tiếng, Phương Chính Anh không muốn ngày mai nhìn thấy hình mình cùng y đăng trên báo, bởi vậy đành phải mặt mày xanh mét bị hắn kéo đi.
Vạn Lý Lương gọi một chiếc tắc xi, mở cửa, đem Phương Chính Anh đẩy mạnh vào, tự mình cũng ngồi lên xe. Y nói với lái xe địa chỉ nhà của mình.
Xe dừng lại ở cửa trước. Sau khi hai người xuống xe, Vạn Lý Lương liền trực tiếp kéo Phương Chính Anh đến cửa nhà y, y mở cửa ra, đem Phương Chính Anh đẩy mạnh vào phòng khách nhà hắn.
Hiện tại hai người rốt cục có không gian riêng tư, không cần để ý tới ánh mắt người ngoài, Phương Chính Anh xoa hai tay bị hắn trảo đau, cánh tay hắn còn lưu lại hồng ngân, đó là kết quả việc Vạn Lý Lương dùng sức trảo hắn.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vạn Lý Lương!"
Y mạnh mẽ kéo hắn đến nhà y, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tuy rằng hắn vốn không hiểu suy nghĩ của Vạn Lý Lương, nhưng y hiện tại lại làm như vậy, chính là làm cho hiềm khích giữa hai người càng sâu sắc hơn.
"Ta cũng không biết."
Vạn Lý Lương trả lời rất đơn giản. Nhưng là biểu tình trên mặt hắn như trước không thay đổi, vẫn là bộ dáng lãnh khốc như trước kia, làm cho Phương Chính Anh sắp giận điên lên, đây là trả lời cái quái gì, người bình thường nghe xong, không ai là không tức giận.
"Cái gì gọi là ngươi cũng không biết!"
Vạn Lý Lương lạnh lùng nói: "Ngươi chưa tốt nghiệp đại học sao? Ngay cả câu nói đơn giản như vậy cũng nghe không hiểu, không biết nghĩa là không biết."
Phương Chính Anh tức giận cực kì, y mỗi lần nói chuyện, nhất định phải khiến cho người ta phẫn nộ đến nỗi muốn lấy đao chém chết y như vậy sao?
Hắn nhịn không được giận dữ hét: "Ta đã tốt nghiệp đại học, nhưng là không giống ngươi học hành tài giỏi, đi nước ngoài du học. Nếu ngươi cảm thấy bằng cấp của ta quá thấp, ngươi có thể nói thẳng ra, không cần châm chọc ta như vậy."
Vạn Lý Lương tiến lên trước một bước, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn. Ánh mắt của y cũng không chứa ý khinh bỉ, vẫn là ánh mắt lạnh lùng trước sau không thay đổi.
"Ta không có châm chọc ngươi. Hết thảy đều là chính ngươi tự mình suy diễn ý tứ của ta, học lực bằng cấp như thế nào, căn bản không phải trọng điểm mà ta đây nói đến."
Y bước đến phía trước một bước dài, làm cho khoảng cách hai người trở nên rất gần. Phương Chính Anh giận điên lên, hắn không nghĩ cùng y tiếp tục nói chuyện. Nói chuyện cùng Vạn Lý Lương, không phải khiến hắn tức giận đến nỗi chết bất đắc kỳ tử, cũng sẽ bị y chọc giận, không nhịn được mà đánh y. Dù sao mặc kệ là như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không nói lại Vạn Lý Lương, rõ ràng cũng không cần phải tốn võ mồm với y.
Phương Chính Anh xoay người định ly khai, Vạn Lý Lương lại từ phía sau ôm lấy hắn, làm cho Phương Chính Anh toàn thân run lên. Hắn không hiểu tại sao y lại làm như thế, khiến cho hắn hoàn toàn thất thần.
Thừa dịp hắn thất thần, Vạn Lý Lương đưa đầu tới gần hắn, hôn lên cổ hắn, làm cho hắn toàn thân run rẩy. Nhất thời phát hiện phản ứng của thân thể mình, làm cho hắn càng muốn dùng lực đẩy y ra. Hắn không muốn sa vào loại cảm giác hư vô này, hắn đối Vạn Lý Lương đã không còn hy vọng, không bao giờ ... muốn cùng y có quan hệ gì nữa.
Hơi thở cực nóng của Vạn Lý Lương ở bên tai Phương Chính Anh nói, thanh âm đặc biệt trầm thấp của y giống như thôi miên hắn, làm cho hắn cả người dâng lên một trận nhiệt lưu, bên tai càng vang lên vô số cảnh báo.
"Nếu máy tính tính ra ta trong khoảng thời gian này không nên làʍ t̠ìиɦ với ngươi, nhưng ta hiện tại phi thường muốn làm. Vậy ngươi cảm thấy được ta rốt cuộc có nên làm hay không?"
Phương Chính Anh không nghĩ sẽ cùng y dây dưa. Một đêm kia hắn đã chịu đủ rồi, hắn không muốn chịu đựng cảm giác đau khổ như thời đại học nữa, lại càng không muốn ngày qua ngày khiến cho mình tiếp tục chìm trong ác mộng.
"Đương nhiên không nên, tránh ra, tránh ra ... "
Hai tay của hắn cử động loạn xạ, Vạn Lý Lương từ phía sau gắt gao bắt lấy. Thân thể hai người kịch liệt đụng chạm với nhau, bộ phận nam tính đã có phản ứng, lại còn ma sát với mông của Phương Chính Anh. Phương Chính Anh nhận ra, nhất thời mặt đỏ tai hồng, càng cố gắng dùng sức đẩy y ra. Vạn Lý Lương lại xoay mặt của hắn lại, không để ý sự chống cự của Phương Chính Anh, cưỡng hôn hắn.
"Vạn Lý Lương ... buông ... buông ra ..."
Đầu lưỡi y không kiêng nể gì ở trong miệng hắn loạn động. Mùi vị của cả hai trộn lẫn với nhau, làm cho Phương Chính Anh toàn thân run rẩy. Không được, hắn rõ ràng đã từng tự nói với mình, không bao giờ cùng Vạn Lý Lương có quan hệ gì nữa.
Hắn dùng lực đánh lên vai y. Vạn Lý Lương ngược lại chuyển qua thân thể hắn, nhanh chóng khai mở áo hắn , điên cuồng cắи ʍút̼ môi hắn, hoàn toàn không để ý đến sự kháng cự của hắn, hoặc là hắn kháng cự càng làm cho y muốn chinh phục hơn.
Kɧoáı ©ảʍ! Không thể nói truyền khắp toàn thân, Phương Chính Anh tuy rằng muốn cự tuyệt, nhưng Vạn Lý Lương căn bản không để cho hắn có cơ hội cự tuyệt. Y tựa như muốn chiếm lấy thân thể và tâm hồn hắn, hút lấy mật dịch ngọt ngào trong miệng hắn, mà thân thể hắn không biết từ lúc nào đã tê liệt, không còn khí lực, căn bản là không hề thể hiện ý muốn cự tuyệt.
Hắn bị y hôn đến mức tựa hồ không thở nổi, đến khi môi y rời đi, hắn mãnh liệt hít thở không khí. Sau đó, Vạn Lý Lương lại nghiêng người ôm ngang người hắn, hắn kinh hách kêu lên một tiếng. Loại ôm ấp này thật sự rất mất mặt, tin rằng không có một người đàn ông sẽ bị một người đàn ông ôm như vậy.
Vạn Lý Lương nghĩ rằng tiếng kêu của hắn là bởi vì sợ hãi, biểu tình trên mặt y không thay đổi, nói: "Yên tâm đi, ta bình thường có tập thể hình, sẽ không để ngươi té xuống."
"Ngươi buông ta ra, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Hắn thật sự khó có thể lý giải y rốt cuộc muốn làm cái gì, giống như những kẻ bắt cóc đưa hắn đến nhà y, tiếp theo là một trận mạc danh kỳ diệu hôn môi, hôn đến nỗi hắn toàn thân hư nhuyễn, sau đó nói cho hắn biết nghĩ muốn cùng hắn lên giường, y là thần trí có vấn đề sao?
Vạn Lý Lương đem Phương Chính Anh ôm vào phòng, đặt lên trên giường. Phương Chính Anh lập tức ngồi dậy, phẫn nộ đến mức không cách nào có thể hình dung tâm tình của hắn. Y rốt cuộc có biết hay không hắn mất bao nhiêu công sức mới có thể cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra, y vì sao còn muốn gây đau khổ, dây dưa với hắn?
"Ngươi đều là đem người bắt đến nhà ngươi trực tiếp làʍ t̠ìиɦ như thế này sao?"
Đối với câu hỏi mà hắn không nghĩ muốn biết câu trả lời, y nói: "Ta không nhàn rỗi đến mức đi làm loại chuyện này, ngươi là người thứ nhất, cũng là lần đầu tiên ta làm như vậy."
Phương Chính Anh nhất thời sửng sốt, một loại vui sướиɠ kỳ quái và mãnh liệt nảy lên trong thân thể. Nói vậy là muốn nói cho hắn biết, hắn Phương Chính Anh ở trong lòng y là người đặc biệt phải không?
Hắn vội vàng lắc đầu, không, không, hắn đã tự hứa với lòng mình, không bao giờ ... cùng Vạn Lý Lương có liên quan gì nữa. Huống chi Vạn Lý Lương đã sớm nói qua, y đối với hắn không hề hứng thú, bọn họ không thể nào có tương lai, không có khả năng sẽ có.
"Ta phải về nhà."
Hắn tránh để ánh mắt chuyển qua trên người Vạn Lý Lương, bởi vì Vạn Lý Lương đã cởϊ áσ, kéo xuống khóa kéo quần, qυầи ɭóŧ của y hở ra, rõ ràng hiện ra dục vọng dâng cao lúc này.
"Lấy quyền thế, địa vị hiện tại của ngươi, tùy tiện gọi điện thoại sẽ ngay lập tức có phụ nữ đến đây..."
Ánh mắt hắn căn bản là không dám nhìn đến nửa người dưới của y. ngay cả khi hắn lần đầu tiên cùng một chỗ với y, cũng bởi vì xấu hổ mà không dám nhìn chăm chú bộ phận kia.
"Ta không cần ai khác, ta chỉ muốn ngươi."
Vạn Lý Lương kiên quyết nói làm cho đôi môi Phương Chính Anh run rẩy. Tim của hắn yếu đuối muốn dựa vào Vạn Lý Lương, nhưng lý trí lại không cho phép hắn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Ngươi đã nói ngươi đối với ta không có hứng thú."
Thanh âm của hắn run rẩy khàn khàn, hắn chính miệng đối Vạn Lý Lương lặp lại lời mà y từng nói, làm cho nước mắt của hắn cơ hồ sẽ tràn mi. Hắn ở trong lòng Vạn Lý Lương không hề có lực hấp dẫn. Đêm kia sở dĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, là bởi vì hắn uống rượu say, chủ động hôn lên môi Vạn Lý Lương, có lẽ đối với Vạn Lý Lương mà nói, một đêm kia rốt cuộc là hắn bồi y, hoặc là tùy tiện một cô gái nào đó bồi y, căn bản không có gì khác biệt.
"Cái kia không quan trọng, quan trọng là ... Ta hiện tại muốn ngươi."
Vạn Lý Lương ngữ điệu lạnh như băng nhưng ngữ khí lại thập phần nhiệt liệt, căn bản không giống ngữ khí y luôn luôn nói chuyện. Phương Chính Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm sâu của y, hai tròng mắt đẫm nước của hắn làm cho Vạn Lý Lương từ trong cổ họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ, đẩy hắn ngã xuống giường, lại một lần nữa hôn đôi môi đỏ mọng của hắn.
Phương Chính Anh thở gấp, Vạn Lý Lương cũng thở hổn hển, khéo léo liếʍ vành tai hắn, cam đoan: "Ta sẽ không làm cho ngươi đau đớn giống như lần trước. Ta đã xem qua rất nhiều tư liệu về phương diện này, ta sẽ khiến cho ngươi thực thoải mái, tuyệt đối sẽ không tái đau đớn như vậy."
Tay hắn dời xuống, kéo xuống khóa kéo quần của Phương Chính Anh. Phương Chính Anh ngẩng đầu lên, độ ấm từ lòng bàn tay y truyền đến làm hắn không kềm được run rẩy. Vạn Lý Lương cầm lấy du͙© vọиɠ bên dưới của hắn, bắt đầu xoa nắn cao thấp, không bao lâu, Phương Chính Anh liền phát tiết, dính ướt lòng bàn tay Vạn Lý Lương. Hắn không nghĩ tới mình nhanh như vậy đã có phản ứng, bởi vì xấu hổ quá mức, làm cho hắn lần thứ hai giãy giụa đứng lên.
"Không, không cần, để ta đứng lên .... "
Hắn quyết liệt giãy giụa làm cho Vạn Lý Lương không kiên nhẫn, biểu tình không kiên nhẫn của y rõ ràng như thế, làm cho Phương Chính Anh giống như bị vạn tiễn xuyên tâm; nếu y đối với mình có một chút để ý, có một chút tình yêu, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt hắn lộ ra biểu tình không kiên nhẫn như vậy.
Vạn Lý Lương dừng lại động tác, ánh mắt của hắn vốn là lạnh như băng, hiện tại lại mang theo lửa giận."Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào? Phương Chính Anh, ta nhẫn nại ngươi đã lâu rồi, mỗi tuần đều cùng ngươi ăn cơm, lãng phí bao nhiêu thời gian của ta ngươi biết không?"
Lời của y tựa như dao đâm vào tim hắn, làm cho hắn đau đến cơ hồ không thể hô hấp. Cùng hắn một chỗ là lãng phí thời gian? Không có gì có thể tổn thương hắn nhiều hơn so với câu nói này.
"Cùng ta ăn cơm là lãng phí thời gian của ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể bảo ta cổn, ta sẽ không mặt dày, không biết xấu hổ cùng ngươi ăn cơm." Hắn nói càng về sau rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, nước mắt trào ra.
"Thu hồi nước mắt của ngươi, vừa rồi là ta lỡ lời."
"Để ta về nhà, nếu ta đối với ngươi mà nói cái gì cũng không phải, không cần tàn nhẫn mà thương tổn ta như vậy nữa. Ta thừa nhận ta thực thích ngươi, nhất cử nhất động của ngươi vẫn sẽ gây nên cảm xúc trong lòng ta, ngươi rốt cuộc muốn thương tổn ta như thế nào nữa mới có thể vừa lòng?" Nói càng về sau hắn đã muốn khàn cả giọng, nhịn không được ở trước mặt Vạn Lý Lương thống khổ thất thanh khóc.
Hắn không thấy rõ mặt Vạn Lý Lương, nhưng là y bỗng nhiên đưa hai tay về phía trước ôm lấy hắn, đưa hắn tiến vào trong lòng ngực. Phương Chính Anh từ chối vài lần, Vạn Lý Lương lại không buông tay, hắn chỉ có thể tựa vào lòng ngực ấm áp của y khóc đến nghẹn ngào.
"Đừng khóc, đừng khóc .... "
Vạn Lý Lương tựa như chưa từng an ủi người khác bao giờ, lời an ủi của y thập phần thẳng thắng, hơn nữa hẳn là phải ôn nhu ôm lấy bả vai Phương Chính Anh, đằng này lực đạo của y tưởng chừng như muốn bóp nát bờ vai của hắn.
"Đau quá, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Phương Chính Anh ngẩng đầu khóc rống.
Hắn đã muốn khóc đủ thê thảm, hơn nữa ở trước mặt người mà mình thất tình khóc cũng đủ mất mặt rồi, y còn muốn muốn dùng thể hình của mình cậy mạnh đem bờ vai của hắn bóp nát sao?
Bất quá hắn vừa ngẩng đầu nhìn liền hối hận, bởi vì Vạn Lý Lương dùng ánh mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt đầy nước của hắn.
"Ta rốt cuộc làm sai cái gì? Khiến cho ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ muốn ở cùng một chỗ với ngươi? Ta không phải đã tặng hoa cho ngươi sao? Có thể nào ta chuyển tư liệu vào máy tính bị nhầm lẫn, ngươi không phải loại người mong muốn tình yêu dựa trên tinh thần, mà là kiểu người muốn có vật chất sao?"
Thanh âm của hắn thấp đến nỗi làm cho Phương Chính Anh cơ hồ nghĩ rằng y đang thất vọng, nhưng là không có khả năng, loại người cao cao tại thượng giống như Vạn Lý Lương, làm sao có thể vì mình mà thất vọng!
"Ngươi muốn cái gì? Kim cương? Tiền tài? hay là mong muốn chức vị rất cao, có lẽ ta có thể cho ngươi đến một trong những công ty con làm phó giám đốc ... "
Hắn đến hiện tại còn không biết mình làm sai cái gì! Phương Chính Anh cả giận nói: "Không cần tái vũ nhục ta, ta không cần ngươi đưa ta đồ vật gì. Nếu ngươi đối với ta còn có một chút cảm tình, vì cái gì chưa từng chủ động gọi điện thoại cho ta, cũng không muốn tới tìm ta? Cho dù là bằng hữu bình thường cũng là sẽ hội liên lạc với nhau, nhưng là ngươi chưa từng chủ động liên lạc với ta!"
Hắn hét lên xong, trên mặt y lộ ra biểu tình không dám tin, giống như chưa từng nghĩ đến chuyện này, hơn nữa còn là chuyện nhỏ nhặt đến nỗi y không thể tin được."Ngươi tức giận là bởi vì như vậy ?"
"Ta không có tức giận, ta chỉ là .... chính là .... "
Chỉ là hắn tự mình kết thúc những ảo tưởng của bản thân mà thôi. Phương Chính Anh đẩy tay y ra muốn đứng lên, Vạn Lý Lương lập tức gọi điện thoại, không biết gọi cho ai và nói cái gì. Sau đó trở lại trên giường, đẩy hắn ngồi xuống.
"Chờ ta mười phút."
"Không, ta phải đi về."
Vạn Lý Lương đè lại bờ vai của hắn, làm cho hắn không đứng dậy được, ngữ khí trở nên uy nghiêm."Ngồi xuống."
Y cầm lấy khăn giấy đưa cho Phương Chính Anh, để hắn lau khô nước mắt trên mặt.
Chưa đến mười phút, có người ấn chuông cửa. Vạn Lý Lương mặc quần ra khỏi phòng, Phương Chính Anh ở bên trong căn bản không nghe được Vạn Lý Lương đi ra ngoài làm gì. Khi cánh cửa lần thứ hai mở ra, Vạn Lý Lương đi vào, cầm trên tay hai cái điện thoại di động.
Y đưa một cái di động cho Phương Chính Anh, mặt khác để cái còn lại ở đầu giường. Xem ra vừa rồi y gọi điện thoại chính là muốn kêu người đem tới hai cái di động, Phương Chính Anh khó hiểu nhìn y.
Vạn Lý Lương nhìn ra nghi hoặc của hắn, trả lời: "Bên trong chỉ có một số điện thoại duy nhất, cái điện thoại này ta sẽ chỉ dùng để liên lạc với ngươi. Ta không hiểu được ngươi để ý đến vấn đề này, sau này mỗi ngày ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi, ngươi đừng không để ý đến ta có được không?"
Đây là lần đầu tiên Vạn Lý Lương đối hắn đưa ra yêu cầu, Phương Chính Anh cầm trong tay cái điện thoại di động kia, trong lòng rất cảm động, nước mắt hắn chảy dài trên má. Nhưng là gương mặt hắn lại đỏ ửng, nước mắt cũng không tái chảy ra nữa. Y như thế ra sức lấy lòng chính mình, còn lập tức sửa lỗi sai, tâm ý của y hắn cảm nhận được, nhưng lại có điểm không biết làm sao, hoàn toàn không thể đoán trước được việc Vạn Lý Lương lại lập tức gọi người đưa tới hai cái di động.
Vạn Lý Lương khom người ngồi xuống bên cạnh Phương Chính Anh. Y vươn tay đem chiếc điện thoại trong tay hắn đặt ở đầu giường, kế bên một cái di động khác. Bàn tay to lập tức nâng mặt của hắn lên, lấy ngón cái lau nước mắt cho hắn, cường ngạnh hôn lên môi hắn. Phương Chính Anh nắm chặt quần áo, không biết được mình nên cự tuyệt, hay là nên qua đêm cùng y một lần nữa.
"Vạn... Lý Lương, ngươi rốt cuộc ... rốt cuộc đối ta có suy nghĩ gì không?" Phương Chính Anh có chút sợ hãi hỏi. Những kí ức về khoảng thời gian học đại học khiến cho hắn rất khó tin tưởng Vạn Lý Lương có hứng thú đối với hắn.
Vạn Lý Lương đưa hắn áp ở trên giường, ánh mắt mãnh liệt, hơn nữa tràn ngập dục hỏa."Ta chỉ biết là ta hiện tại phi thường muốn ngươi mà thôi."
Phương Chính Anh không chống cự nữa. Có thể ở cùng một chỗ với Vạn Lý Lương như vậy, vốn chính là giấc mộng mà hắn không dám nghĩ đến. Hiện tại mộng đẹp trở thành sự thật, hơn nữa Vạn Lý Lương còn chính miệng nói với hắn rằng y muốn hắn. Câu nói kia khiến cho cảm xúc của hắn hỗn loạn, thậm chí mừng thầm trong lòng.
Hắn nhìn hai cái di động đặt cạnh nhau ở đầu giường, đó là tâm ý của Vạn Lý Lương. Trái tim hắn rụt rè thả lỏng, lập tức vươn hai tay ôm chặt cổ Vạn Lý Lương, mạnh mẽ hôn lên môi y một cách mê say.
Bàn tay Vạn Lý Lương tiến vào trong quần của hắn, hắn đã có phản ứng, giống như khẩn cấp muốn Vạn Lý Lương âu yếm. Vạn Lý Lương khẽ cúi người, mặt của y càng dựa vào gần hơn, gần đến mức làm cho Phương Chính Anh cảm thấy không đúng thì đã không còn kịp rồi.
"Ngươi.... ngươi làm gì?"
Phương Chính Anh kinh hách thở gấp. Môi Vạn Lý Lương ngậm lấy hạ thân của hắn, cảm giác thấp nóng, y dùng đầu lưỡi âu yếm, khiến cho hai chân hắn run rẩy, thiếu chút nữa chịu không nổi mà bùng nổ.
"Ta xem qua tư liệu, như vậy sẽ khiến ngươi thực thoải mái, ngươi chỉ cần hưởng thụ thì tốt rồi."
"Không cần, hảo mất mặt, Lý Lương, van cầu ngươi đứng lên ... "
Hắn khẩn cầu nhưng Vạn Lý Lương hoàn toàn không nghe. Y lại hút hạ thân hắn lần nữa, đầu lưỡi chạm vào nơi mẫn cảm nhất của hắn, đôi môi khép lại, tựa như đang mυ"ŧ kẹo que bình thường; kɧoáı ©ảʍ lập tức dâng lên, Phương Chính Anh ngay sau đó mất mặt phát tiết, tốc độ cực nhanh, khiến cho hắn rất xấu hổ .
"Ngươi xem, đều là ngươi .... đều là tại ngươi ..."
Phương Chính Anh xấu hổ đánh lên vai y. Vạn Lý Lương thấy hắn xấu hổ như thế, nhịn không được nở nụ cười. Khuôn mặt tươi cười của y vô cùng hiếm thấy, làm cho Phương Chính Anh nhất thời nhìn ngây người, không nghĩ đến Vạn Lý Lương cười rộ lên lại mê người như thế. Trên thế giới này chỉ sợ không có một người nam nào gì so được với y, y làm cho hắn yêu say đắm thật sâu đậm, càng khiến cho hắn rơi xuống đáy biển tình yêu, rốt cuộc không thể tự kềm chế.
"Chắc chắn là rất thoải mái a. Ta từng bị người khác làm như vậy, chính là không có cảm giác gì, không thể tưởng tượng được ngươi lại có phản ứng lớn như vậy."
"Ngươi... ngươi có rất nhiều kinh nghiệm sao?" Y nhắc đến kinh nghiệm của bản thân, làm cho trong lòng Phương Chính Anh có chút không thoải mái.
"Lấy sự giàu có của ta mà nói, hẳn là không được xem là nhiều, so sánh với những người giàu có như ta, ta coi như đối tìиɧ ɖu͙© thực lạnh nhạt, đối nữ sắc cũng không xem trọng."
Y nói thành thực, làm cho lòng Phương Chính Anh trầm xuống; đúng vậy, Vạn Lý Lương vầng trăng sáng trên trời cao, tự nhiên có không ít phụ nữ tự động được dâng lên cho y, vì cái gì y lại muốn chính hắn?
"Vậy ngươi vì cái gì lại muốn ta?"
Vạn Lý Lương vuốt ve mặt Phương Chính Anh, ngăn chặn môi của hắn, y nói nhỏ chỉ để mình hắn nghe thấy."Sau này ngươi sẽ biết."
Đêm nay, Phương Chính Anh lại cùng Vạn Lý Lương qua đêm lần nữa. Lần này Vạn Lý Lương không để cho hắn cảm thấy đau đớn gì, hơn nữa khiến cho hắn thở dốc không thôi, thậm chí ở cao trào chóng mặt, hoa mắt*.
Lúc Phương Chính Anh tỉnh lại, thật sự cảm thấy được chính mình hảo mất mặt, hảo xấu hổ. Mất mặt đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn Vạn Lý Lương.
Bất quá hắn không có ngẩng đầu lên nhìn Vạn Lý Lương, dĩ nhiên không biết sau khi phát tiết du͙© vọиɠ, Vạn Lý Lương lại cầm lấy máy tính nhỏ của y đưa vào tư liệu, càng không biết rằng du͙© vọиɠ phát tiết xong, biểu tình trên mặt Vạn Lý Lương lại trở nên lạnh lùng như trước.
_________________________________________________________________
*trong QT là "vựng huyễn". Vựng là chóng mặt, huyễn là hoa mắt ~~> ta edit như trên *chỉ chỉ*