Chương IX (hạ)
Vạn Lý Lương chọn một ngày chủ nhật, gọi điện thoại cho Phương Chính Anh, biết rõ ràng chính mình làm vậy là đê tiện, nhưng y không còn cách nào khác, y nhớ hắn, y thực sự muốn nhìn thấy hắn.
"Ngươi đến nhà ta đi, ta sẽ đưa cho ngươi cái đĩa kia."
Nội dung trong đĩa là gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, không cần phải nhiều lời.
Đầu dây bên kia Phương Chính Anh không nói gì, yên lặng vài phút, mới hỏi bằng giọng khàn khàn: [Khi nào thì đến...?]
"Bây giờ."
Không đến nửa tiếng, Phương Chính Anh đã xuất hiện tại nhà Vạn Lý Lương.
Vạn Lý Lương mở cửa cho hắn vào, y phát hiện Phương Chính Anh đã gầy đi, gầy đến nỗi cả khung xương đều lộ ra, giống như mấy ngày nay chưa từng ăn gì cả, Vạn Lý Lương thật muốn dùng sức đem hắn ôm vào trong lòng, chính là y không dám xúc động như vậy, sợ hắn sẽ ngay lập tức chạy khỏi đây.
"Ở trong phòng làm việc, ta đi lấy nó."
Vạn Lý Lương đi vào phòng làm việc còn Phương Chính Anh ở trong phòng khách chờ y. Sau một lúc lâu, Vạn Lý Lương đưa cho hắn một chiếc đĩa, Phương Chính Anh chần chờ một chút mới giơ tay nhận lấy, thấp giọng nói lời cảm tạ. Hắn biết cho dù Vạn Lý Lương không trả cho hắn, hắn cũng không có biện pháp để lấy, nhưng Vạn Lý Lương vẫn đưa lại cho hắn.
Hắn xoay người rời đi, Vạn Lý Lương rốt cuộc không chịu nỗi nữa, tương tư suốt hai tháng qua, y chấp nhận trả bất cứ giá nào, cho dù lời nói của tên người mù kia là vô hiệu, cũng tốt hơn so với tình hình không thể vãn hồi hiện tại.
"Ta yêu ngươi."
Bước chân Phương Chính Anh dừng lại, Vạn Lý Lương liền tiến lên trước, thuận theo lòng mình, từ phía sau ôm lấy hắn, một lần nữa lập lại: "Ta yêu ngươi."
Thân thể Phương Chính Anh đông cứng, Vạn Lý Lương hôn lên tóc hắn, nhấm nháp mùi hương đã lâu không ngửi đến, mùi hương kia kì thật chỉ là mùi dầu gội bình thường, nhưng lại làm cho y khó có thể tự kềm chế.
"Ta yêu ngươi ... "
Nước mắt Phương Chính Anh khẽ rơi, hắn giận dữ hét: "Đừng nói nữa, ngươi không cần phải đùa giỡn ác độc với ta như vậy, ta không thể chịu đựng được..."
Vạn Lý Lương ôm chặt cơ thể đang run rẩy của hắn, ngoài miệng vẫn không ngừng lặp lại lời thổ lộ: "Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, Chính Anh, ta yêu ngươi ..."
"Đừng nói nữa, đừng nói ..."
"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi ... "
Vạn Lý Lương vẫn không ngừng nói, nói đến khô cả miệng, Phương Chính Anh đột nhiên bật khóc, tựa như muốn đem nước mắt cả đời chảy ra hết.
Phản ứng của hắn làm cho Vạn Lý Lương hoảng sợ, nhịn không được nổi giận, oán hận kẻ mù kia dám nói năng lung tung. Y làm theo lời của hắn ta, kết quả thì sao? Chính là hại Phương Chính Anh khóc càng thảm hơn.
Y đã sớm cho rằng hắn ta là loại người vô dụng, vì sao còn ở thời điểm quan trọng trong đời mình mà làm theo lời hắn, chính mình từ lúc nào lại trở nên ngu xuẩn như vậy?
Trước đây y không biết cái gì gọi là đau lòng, hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác đau như thể có ai đó bóp chặt lấy trái tim mình, y vụng về vỗ nhẹ lên vai Phương Chính Anh, đến cuối cùng lại làm cho hắn ở trong vòng tay y khóc lớn.
"Đừng khóc, Chính Anh, đừng khóc ... là ta sai, ta không nên nói ra, đều tại ta không nên tin tưởng lời nói của tên lừa gạt kia ..." y nghiến răng nghiến lợi nói, đem hết thảy tội lỗi đều đổ lên đầu Phi Sầu, thế nhưng Phương Chính Anh lại càng khóc lớn hơn. "Ta không nên nói ra, ta cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sẽ yêu bất cứ ai, ta vẫn luôn cho rằng ta là loại người không có tình cảm ..."
Vạn Lý Lương giải thích phi thường không được tự nhiên, đơn giản là vì y chưa bao giờ cần phải giải thích tình cảm của mình với người khác, huống chi y cũng không có cảm xúc gì đáng nói, nhưng hiện tại nhìn thấy Phương Chính Anh khóc làm cho y bối rối đến cực điểm, không biết phải làm sao.
Y còn muốn giải thích, Phương Chính Anh lại đột nhiên dựa vào cổ y, ngẩng đầu hôn lên môi y, làm cho những lời y muốn nói tất cả đều nuốt lại, Phương Chính Anh khóc đến mức cả người phát run, rốt cuộc khó có thể che dấu nỗi đau cùng tình yêu trong lòng mình.
"Ta không quên được ngươi, ta không quan tâm đây là đây là loại thí nghiệm gì, ta chính là không thể không có ngươi, nhiều lần muốn cùng người đàn ông khác trên giường, xóa đi dấu vết ngươi để lại trong lòng ta, nhưng ta thật sự làm không được, ta yêu ngươi, Lý Lương, ta yêu ngươi, cho dù ngươi không cần ta, ta cũng không có cách nào để quên ngươi."
Vạn Lý Lương không đoán trước được Phương Chính Anh sẽ đột nhiên thổ lộ với mình, trong đầu nhất thời trống rỗng, tiếp theo là một trận mừng rỡ dâng lên trong lòng, loại hạnh phúc này cơ hồ sắp làm cho y chết đuối. [=)))))]
"Ta cũng yêu ngươi, Chính Anh, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi." Y ôm chầm lấy hắn, ôn lại cảm giác hắn ở trong lòng ngực mình.
"Ta sẽ không bao giờ không cần ngươi, ta chỉ cầu ngươi trở lại bên cạnh ta." Vạn Lý Lương không hiểu được nên đáp lại tình yêu của Phương Chính Anh như thế nào, tâm trí một trận hỗn loạn, y chỉ có thể nói ba chữ __ "ta yêu ngươi" và khẩn cầu hắn lần thứ hai trở lại bên cạnh mình.
Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt Phương Chính Anh rốt cuộc dần dần ngừng chảy.
Lúc này Vạn Lý Lương đột nhiên buông Phương Chính Anh ra, không biết đi vào phòng làm cái gì, nhưng khi y lần thứ hai trở lại phòng khách, y liền ở trước mặt Phương Chính Anh đem tờ giấy trong tay đưa cho hắn. "Kí tên đi, Chính Anh."
Phương Chính Anh hai mắt đẫm lệ mông lung đọc tờ giấy y đưa cho mình, mới đọc vài dòng đầu tiên, hắn lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt Vạn Lý Lương hoàn toàn không thay đổi, tựa như tờ giấy này không phải là chuyển toàn bộ tài sản mà chỉ là một tờ giấy không hề quan trọng.
"Này... cái này ... " Phương Chính Anh hoàn toàn nói không nên lời, Vạn Lý Lương lại muốn chuyển giao tất cả tài sản cho hắn, hắn như thế nào có thể không kinh ngạc, căn bản là hắn không thể tin.
Vạn Lý Lương bình tĩnh nói: "Ta đem tất cả tài sản mang tên ta cho ngươi, ngoại trừ các tài sản thiết yếu, còn lại toàn bộ đều thuộc về ngươi, nếu ta bỏ rơi ngươi, ta sẽ không đáng một xu, như vậy ngươi có thể tin tưởng rằng ta thật lòng yêu ngươi không?"
"Toàn bộ tài sản ... "
Phải biết tài sản của Vạn Lý Lương là một con số khổng lồ a, Phương Chính Anh sợ đến mức nhất thời không thể phản ứng, Vạn Lý Lương phi thường kiên trì đem bút đặt trên tay hắn, nhưng Phương Chính Anh đã muốn khϊếp sợ đến nỗi không cầm được bút.
Vạn Lý Lương nghĩ rằng hắn còn có nghi ngờ, y vội vàng nói: "Không sao, nếu ngươi cho rằng ta chỉ lừa gạt ngươi, ngày mai chúng ta đến chỗ luật sư để công chứng, sau đó ta sẽ đem nó giao cho ngươi."
"Vì cái gì?" Phương Chính Anh nghi hoặc hỏi.
Vạn Lý Lương hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, mất đi hắn, y thực sự rất hối hận, bây giờ hắn ở trong vòng tay mình, y mới biết đó là việc hạnh phúc đến cỡ nào.
"Nếu tiền tài có thể khiến ngươi ở bên cạnh ta, ta đây nguyện ý đánh đổi tất cả gia sản, chính là ta biết tiền tài không mua được ngươi, ta chỉ là muốn làm cho ngươi biết ta đối với ngươi có bao nhiêu thật tâm. Ta yêu ngươi, Chính Anh, lúc trước ta chỉ biết ta yêu ngươi, nhưng lại không biết nên đối xử với ngươi như thế nào, tính tình ta rất xấu, không biết là nên nói ra, còn những lời ta nói là ghét bỏ ngươi hoàn toàn không phải sự thật, ta nói thế chỉ vì tức giận khi nghĩ trong lòng ngươi không hề có sự tồn tại của ta. Ta muốn ngươi trở lại bên cạnh ta, ngay cả phải đem tất cả tài sản cho ngươi ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần mỗi buổi tối ngươi đều ngủ trên giường ta, yêu một người là ta, giống như ta yêu ngươi là đã đủ rồi."
Vạn Lý Lương chưa từng nói những lời tình cảm[sến súa XD] như vậy, lại nói được vô cùng buồn nôn, bất quá ánh mắt của y phi thường chân thật, hoàn toàn không biết chính mình nói buồn nôn như thế nào, dù sao tất cả đều là lời thật lòng của y.
Nhưng thật ra Phương Chính Anh nghe xong vừa sợ vừa thẹn, người bình thường tuyệt sẽ không giống y đem tất cả tình cảm nói ra hết, không biết là vì cá tính hay là vì y vốn là người trung thực, thẳng thắn, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Mà tất cả tâm ý của y Phương Chính Anh đều nhận được, hại hắn nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Ngươi kí tên đi." Vạn Lý Lương vẫn kiên trì muốn hắn kí tên.
Tờ giấy trong tay nhẹ như lông hồng, nhưng ý nghĩa lại nặng như núi thái sơn, bởi vì đây là cam đoan mà Vạn Lý Lương dành cho hắn, hắn hoàn toàn không thể tưởng được Vạn Lý Lương lại nguyện ý đánh đổi tất cả để có được tình yêu của hắn.
"Ta không thể kí, này ... đây là do ngươi vất vả kiếm được." Phương Chính Anh không thể nhận lấy chúng, trên thực tế, hắn cũng không muốn nhận.
Vạn Lý Lương không quan tâm nói: "Nếu như không có ngươi, ta chỉ là một cái xác không hồn, vĩnh viễn cũng không biết được yêu một người là chuyện tốt đẹp đến như vậy, tha thứ cho ta, lúc trước ta làm rất nhiều điều sai lầm, lại còn không trân trọng ngươi, tất cả đều bởi vì ta rất ngu xuẩn."
"Không phải, ngươi là người thông minh nhất mà ta từng thấy ... "
Thấy hắn còn muốn an ủi mình, Vạn Lý Lương kéo hắn ôm chặt trong l*иg ngực, hôn lên tóc hắn. "Chính Anh, ngươi là mối tình đầu của ta, ta chưa từng yêu bất cứ ai, không biết yêu một người là như thế nào cho nên mới phạm phải nhiều sai lầm như vậy, hơn nữa vì muốn biết được lý do tại sao ngươi lại có ảnh hưởng sâu sắc đến ta, ta mới có thể làm ra loại chuyện vô cùng ngu xuẩn." Y cúi đầu giải thích: "Xin ngươi hãy dạy ta, nếu ta có chỗ nào không đúng, ngươi hãy lập tức chỉ ra chỗ sai của ta, ta thề tuyệt đối không bao giờ làm ra loại chuyện ngu xuẩn, đem ngươi đưa vào câu lạc bộ kia. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta, ta cam đoan tuyệt không tái phạm sai lầm như vậy."
Nhắc đến sự kiện đó vẫn khiến cho Phương Chính Anh thập phần cảm thấy thương tổn, nhưng là Vạn Lý Lương luôn luôn cao cao tại thượng đã cúi đầu xin lỗi, làm cho hắn không thể tức giận với y, ủy khuất trong lòng hắn giảm bớt, cứ như vậy lặng yên để Vạn Lý Lương ôm, ngửi mùi hương nam tính trên người y, đây đối với hắn mà nói là mộng đẹp trở thành sự thật, hắn rốt cuộc không còn mong muốn gì hơn.
Hắn đem tờ giấy trả lại cho Vạn Lý Lương, nghiêm túc nói: "Ta không cần cái này, ngươi làm như vậy đã khiến cho ta biết được ngươi xem trọng ta như thế nào, vậy là đủ rồi."
Nhìn ánh mắt chân thành của Phương Chính Anh, trong ngực Vạn Lý Lương mạnh mẽ xuất hiện một cỗ nhiệt khí, y biết nếu Phương Chính Anh không phải là người thiện lương, hơn nữa còn thật lòng yêu mình, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ những chuyện ngu xuẩn y đã làm.
"Ta biết ngươi không quan tâm đến cái này, nhưng ta kiên trì muốn như vậy, ngày mai ta sẽ yêu cầu luật sư công chứng, viết một phần mật ước bảo đảm cho ngươi, nếu trong tương lai ta vứt bỏ ngươi, cùng ngươi chia tay, tất cả tài sản của ta, ngươi có quyền lấy hết."
"Không cần phải ..."
Không để Phương Chính Anh nói xong, Vạn Lý Lương liền cắt lời hắn: "Ta kiên trì, hơn nữa phi thường kiên trì, ta muốn ngươi không hề bất an, cũng làm cho ngươi biết được ta yêu ngươi sâu đậm như thế nào."
Sự kiên trì của Vạn Lý Lương làm cho Phương Chính Anh nói không nên lời, hắn vuốt nhẹ sợi tóc của y, hôn lên môi y*, từ trước đến nay cá tính của y có chuyện gì đều nói thẳng, khiến cho Phương Chính Anh không thể hoài nghi sự thành thật của y, trong tình yêu y lại càng không có khả năng giấu diếm.
"Ta muốn ngươi, ta rất nhớ ngươi, ta muốn làʍ t̠ìиɦ với ngươi, ôm ngươi, chứng minh ngươi ở bên cạnh ta."
Phương Chính Anh khó có thể cự tuyệt, hắn nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng muốn cùng Vạn Lý Lương thể xác và tinh thần kết hợp, chứng minh tất cả đều không phải là mơ.
Sự vui mừng lộ rõ trên gương mặt Vạn Lý Lương, lập tức đem hắn ôm vào phòng, "Ta yêu ngươi, Chính Anh, ta yêu ngươi ... "
Y vẫn ghé vào lỗ tai hắn nói những lời yêu thương, hai người trần trụi giao triền, không hề che đậy chút nào, Vạn Lý Lương hôn lên toàn bộ thân thể hắn, làm cho hắn e lệ không chịu nổi, y quý trọng âu yếm hắn, tựa như hắn là viên đá quý mong manh dễ vỡ, hạ thân hắn đã muốn phát tiết hơn một lần, nhưng Vạn Lý Lương tựa như muốn cho thân thể hắn thích ứng nên không vội vàng tiến vào.
"Được rồi ... đã có thể ... "
Hai tay của hắn run rẩy, bắt lấy cánh tay Vạn Lý Lương, hắn đã muốn không thể nhẫn nại được nữa, chỉ là ngón tay Vạn Lý Lương xâm nhập, hắn cũng đã nhắm chặt mắt không kềm được phát run; ngoại trừ Vạn Lý Lương, không còn bất cứ ai có thể gây cho hắn cảm xúc như vậy.
"Ta tiến vào ..."
"Ân ... "
Thời gian dài không có quan hệ thân mật, lúc Vạn Lý Lương cường tráng tiến vào trong cơ thể, thoáng có chút đau đớn, nhưng khi y xâm nhập đến điểm nào đó, đau đớn liền biến thành kɧoáı ©ảʍ. Phương Chính Anh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mê ly mà chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ, Vạn Lý Lương liền hôn lên môi hắn, không ngừng nói lời yêu thương.
"Ta yêu ngươi, Chính Anh, ta yêu ngươi ... "
"Ngô ... ân ... ân ... a a ... a ... "
Khi nghe Vạn Lý Lương thổ lộ, cơ thể hắn sẽ mãnh liệt co rút, mỗi một lần y nói lời yêu, hắn lại co rút một lần, giống như có một luồng điện lan tỏa khắp thắt lưng, hắn thư sướиɠ đến nỗi rơi nước mắt, kɧoáı ©ảʍ làm cho hắn không nhịn được mà rêи ɾỉ.
Không chỉ là kɧoáı ©ảʍ của thân thể mà thôi, còn có hạnh phúc trong trái tim, hai tay của hắn nâng đầu Vạn Lý Lương, đưa lên đôi môi đỏ mọng của mình, làm cho Vạn Lý Lương kích động mà tăng tốc độ di chuyển lên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong đầu hắn, hắn ngẩng đầu về phía sau, phát ra tiếng rêи ɾỉ cực thấp, tiếng rêи ɾỉ kia vô cùng mềm mại và đáng yêu làm cho Vạn Lý Lương yêu say đắm không thôi, hôn lên cổ họng hắn, hơn nữa còn nói vô số lời yêu.
"Ta yêu ngươi, Chính Anh, ta yêu ngươi ... " ngoài những lời này, Vạn Lý Lương không nói gì khác, nhưng ánh mắt chân thật không hề dao động của y biểu hiện rằng những điều này đều là lời thực lòng.
Phương Chính Anh khẽ rơi nước mắt vui mừng, gắt gao ôm lấy thân hình cường kiện [mạnh mẽ,...] của Vạn Lý Lương, chìm đắm trong ngôn ngữ và tình yêu mãnh liệt của y, không thể tự kềm chế.
~~~
[Ta yêu ngươi, cả ngày hôm nay ta đều nhớ ngươi, chờ khi nào ta về nước, ngươi cũng không phải tăng ca, chúng ta liền cùng nhau ăn cơm đi.]
"Được, nhưng hiện tại ta thật sự rất bận, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp."
Giọng nói Vạn Lý Lương từ đầu dây bên kia truyền đến, ngữ khí ai oán. [Ngươi mới nói chuyện với ta chưa đến ba phút đồng hồ đã không muốn nói nữa, ta gọi điện thoại từ nước ngoài đó a.]
Phương Chính Anh cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, hắn cố gắng hạ thấp giọng, hắn biết mọi người ở công ty đều đang ăn trưa, hơn nữa tận lực không nhìn hắn, kỳ thật mỗi người đều vểnh lỗ tai muốn nghe hắn nói chuyện điện thoại, hỏi hắn làm sao có thể tỏ ra bình thường được?
Này đều do Vạn Lý Lương, y bình thường mỗi ngày đều phải gọi điện thoại nói chuyện với hắn, trừ khi hắn thật sự vô cùng bận rộn, Vạn Lý Lương mới có thể ngoan ngoãn cúp điện thoại, nhưng bởi vì gần đây y ra nước ngoài làm việc, giống như đặc biệt cô đơn. Nhất định phải gọi hắn nói chuyện vài câu, chỉ cần hắn không trả lời, Vạn Lý Lương sẽ không hài lòng.
"Ta thật sự có nhiều việc cần làm, chờ lát nữa ta về nhà, sẽ gọi lại cho ngươi được không?"
Hắn sử dụng kế hoãn binh, nhưng hoàn toàn vô dụng đối với Vạn Lý Lương.
[Không cần, những lần trước ngươi đều nói như vậy, rốt cuộc cũng không gọi cho ta.]
Hắn không gọi là bởi vì khác múi giờ, chờ đến lúc hắn về nhà, ở nước ngoài đã là nửa đêm, hoặc là buổi sáng, thậm chí là buổi chiều, đều là thời gian Vạn Lý Lương nghỉ ngơi hay là đang họp, hắn không muốn gây rắc rối cho y, cho nên hắn chưa bao giờ gọi điện thoại cho y, hắn không hy vọng tình cảm của hai người sẽ khiến Vạn Lý Lương cảm thấy phiền toái.
[Ta yêu ngươi, Chính Anh, ngươi yêu ta không?] =)))))
Tính cách Vạn Lý Lương từ trước đến nay đều thẳng thắn, cho dù trong tình yêu cũng như thế, sau khi xác nhận chính mình phi thường yêu Phương Chính Anh, y luôn luôn nói lời yêu làm cho mặt hắn ửng hồng vì xấu hổ, cho đến bây giờ hắn chưa từng thấy ai giống như y đem câu "ta yêu ngươi" thổ lộ không ngừng.
Hai gò má Phương Chính Anh nóng lên, hạ thấp giọng, tận lực không muốn khiến cho bất cứ ai trong văn phòng chú ý, tuy nhiên hắn biết rõ những người kia đã có thói quen đoán người yêu của hắn rốt cuộc là ai. "Ngươi biết mà."
Vạn Lý Lương thấp giọng nói: [Ta phải nghe ngươi nói lại lần nữa, ngươi yêu ta không?]
Gương mặt Phương Chính Anh đỏ ửng, bởi vì "loa phát thanh" của văn phòng – Ngả Địch, rõ ràng không có việc gì lại cố ý đến gần hắn, bắt đầu thu thập đồ vật gì đó, ai mà không biết thật ra cậu ta đang thăm dò tin tức chứ không phải thật tâm muốn thu dọn đồ đạc.
[Rốt cuộc ngươi có yêu ta hay không?] ngữ khí của Vạn Lý Lương từ đầu dây kia bắt đầu có chút bất mãn.
Phương Chính Anh biết nếu không thuận theo y, y nhất định sẽ muốn hắn nói những lời xấu hổ [sến súa =))] hơn nữa, vậy nên hắn đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Ta yêu ngươi mà."
[Ngươi nói giống như muốn qua loa cho xong, nói lại lần nữa xem.] y bất mãn yêu cầu.
Phương Chính Anh vừa bực mình vừa buồn cười, vì thế hắn nói thêm một lần, lấy tay che miệng, cố không để thanh âm quá lớn: "Ta yêu ngươi."
Vạn Lý Lương giống như em bé được cho kẹo, ở đầu kia điện thoại nở nụ cười, giọng y thập phần ôn nhu nói: [Ta cũng yêu ngươi, Chính Anh, chờ ta trở về, ta sẽ dẫn ngươi đi dùng cơm.]
Phương Chính Anh ừ một tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, Vạn Lý Lương lại đột nhiên đưa ra yêu cầu.
[Hôn một cái.] =)))))
Phương Chính Anh đã vô cùng xấu hổ rồi, hắn đã sớm đoán được y sẽ nói như vậy, y mỗi lần đều yêu cầu như vậy, y rốt cuộc có biết hay không hắn hiện tại không phải là một mình một chỗ, mà là ở trong văn phòng có nhiều người a!
"Ta đang ở trong phòng làm việc, không được rồi."
[Thư ký ở bên cạnh ta, ta cũng có thể a, vì cái gì ngươi không làm được?] hắn ở trong điện thoại quả nhiên nghe được tiếng hôn môi truyền đến từ đầu dây kia.
Không phải ai cũng đều giống như ngươi luôn làm theo ý mình, Phương Chính Anh rất muốn nói như vậy, chỉ là hắn biết lúc này không nên tranh cãi cùng Vạn Lý Lương, bằng không bảo đảm phải nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng a.
[Hôn một cái.] y nhắc lại lần nữa.
Phương Chính Anh khẽ hôn điện thoại một chút.
Lúc này Vạn Lý Lương mới vui vẻ nói: [Tạm biệt, chúc ngươi đêm nay có giấc mộng đẹp, phải mơ thấy ta đó.] =)))))
Sau khi cất điện thoại, Phương Chính Anh mới phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn, trên mặt hắn bỗng dưng đỏ ửng.
Ngả Địch nhìn hắn chằm chằm**, nói: "Chủ nhiệm, người yêu của ngươi thật nhiệt tình a, mỗi ngày đều gọi điện thoại làm nũng với ngươi, không nói yêu còn không cho ngươi cúp điện thoại a."
"Ân, người đó có điểm tùy hứng." Hắn cố gắng khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng là lời nói của Ngả Địch làm cho hắn biết được kỳ thật cậu ta đã nghe lén được ít nhiều, đối với người yêu của hắn rất hứng thú.
"Rốt cuộc là ai a? Tại sao không chịu cho chúng ta biết?"
Các ngươi gặp rồi sẽ bị dọa, Phương Chính Anh cũng rất khó tưởng tượng chính mình có thể cùng tỉ phú Vạn Lý Lương kết giao, hơn nữa Vạn Lý Lương còn yêu hắn như thế, chỉ bất quá tính tình y mỗi khi ở bên hắn liền giống như trở thành cậu nhóc bướng bỉnh, ngay cả khi ở trên giường, nếu chưa nói yêu y, y cũng không chịu làm cho hắn thỏa mãn.
Nghĩ đến đêm trước khi y phải xuất ngoại, hắn bị y khiến cho toàn thân vô lực, y còn dùng "phương pháp" *** bức bách hắn nhất định phải nói rằng hắn yêu y. Hồi tưởng lại còn làm cho thân thể của hắn mạnh mẽ xuất hiện một trận vừa thẹn vừa nóng, làm cho hắn cũng không biết Vạn Lý Lương đến tột cùng là người đàn ông trưởng thành hay là tựa như một cậu nhóc bướng bỉnh, tình yêu của y mãnh liệt vô cùng, khiến cho hắn mỗi ngày đều cảm nhận được.
Ngả Địch ở bên cạnh nhìn khuôn mặt như tắc kè hoa của hắn, hắn vội vàng cầm lấy bữa trưa để ăn, mặc kệ Ngả Địch hỏi hắn cái gì, hắn cũng không trả lời, Ngả Địch thấy hỏi mãi không được, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
~~~
Vạn Lý Lương không cam lòng nghe điện thoại, Phi Sầu không biết từ nơi nào biết được tin tức rằng y hiện tại cùng Phương Chính Anh thành đôi thành cặp, còn gọi điện thoại đến đây đòi phần thưởng.
[Hữu hiệu đúng không? Cho nên ngươi phải trả tiền a, như thế nào ngươi còn chưa đưa tiền cho ta.] Phi Sầu ở đầu kia điện thoại nói.
Hắn ta mở miệng chính là nói mấy câu đó, mà Vạn Lý Lương lại không có cách nào phản bác, y đích xác sau khi nói "ta yêu ngươi" với Phương Chính Anh mới có được Phương Chính Anh, bởi vậy Vạn Lý Lương đành phải nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Buổi chiều ta sẽ đem tiền đưa cho ngươi."
[Nhớ rõ, là gấp đôi đó, ai bảo ngươi không tin lời của ta, đối với những người không tin ta, ta sẽ không khách khí, nếu sau này Phương Chính Anh không cần ngươi nữa, ngươi có thể đến thỉnh giáo ta.] Phi Sầu cười hì hì, nói toàn những lời khó nghe.
"Ngươi đừng ở đó nói chuyện xui xẻo."
Vạn Lý Lương tức giận cúp điện thoại, hoàn toàn không để ý thư ký đang ở đây; vừa rồi lời nói của Phi Sầu làm cho lòng y thực không thoải mái, lập tức lại gọi điện thoại cho Phương Chính Anh.
"Chính Anh, nói ngươi yêu ta lại lần nữa xem?" Đầu dây kia không biết Phương Chính Anh nói cái gì, Vạn Lý Lương bất mãn trả lời: "Có sao đâu, thư ký ở bên cạnh ta a."
Thư ký ở bên cạnh sắp xếp lại văn kiện, giả vờ không nghe thấy Vạn Lý Lương nói gì. Tất cả mọi người đều nói Vạn Lý Lương lãnh khốc lại vô tình, quả thực tựa như người không có tình cảm, ai mà biết được y đối với người yêu lại nhiệt tình như lửa, cho dù bán tin tức này cho các tờ báo lá cải, chỉ sợ phóng viên cũng sẽ không tin tưởng, bà nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin được.
Lúc Vạn Lý Lương dây dưa càng ngày càng kịch liệt, đầu kia điện thoại mới truyền đến câu trả lời làm y vừa lòng, thư ký khẽ chớp chớp mắt, bởi vì bà biết rõ tiếp theo Vạn Lý Lương sẽ nói cái gì, bà đã nghe đến nỗi thuộc lòng.
"Ta yêu ngươi, Chính Anh, phi thường yêu ngươi ..."
Dù sao lúc nào Vạn Lý Lương cũng chỉ nói vài câu kia, vốn từ ít đến đáng thương, nhưng là người quyền thế như y có thể mỗi ngày lặp lại loại lời nói ghê tởm như vậy, nói thật ra, thư ký khá lớn tuổi cũng nhịn không được hâm mộ người mà y yêu say đắm.
Không phải ai cũng giống như người yêu của Vạn Lý Lương may mắn thế này, có được người yêu mình cuồng dại, đúng không?
~Hoàn~
Đọc tiếp:
[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 2 – Ngoại Hỏa Tự Phần