Chương 32: Trợ thủ

Công ty bất động sản Hoa Ưng là một trong những mũi tên nhọn mới của giới bất động sản thành phố Sơn Hải, lúc nó mới lập ra không có mấy người chú ý đến, lại càng không được những công ty lớn xem trọng, nhưng từ sau khi chuyện núi Phượng Hà lan ra ngoài, Hoa Ưng dần được mọi người quan tâm.

Nghành bất động sản là ngành đứng đầu trong thành phố Sơn Hải, mấy năm gần đây các công ty mới mọc lên rất nhiều, nhưng có thể được chia bánh ngọt lại không có mấy, có thành công, tất nhiên cũng có thất bại, nên không ít công ty bất động sản đã đóng cửa, cũng vì vậy mà gần như không có ai xem trọng Hoa Ưng.

Sau đó chính phủ tuyên truyền ủng hộ việc khai phá núi Phượng Hà, thậm chí ngay cả phương án cũng quyết định, những người đó đều bị khϊếp sợ, bọn họ không thu được chút tin tức nào, một công ty nhỏ không nổi tiếng lại biết trước, hơn nữa còn nhanh chóng nắm được núi Phượng Hà, hiển nhiên là có con đường hoặc chỗ dựa.

Chuyện này gióng lên chuông cảnh báo với một vài công ty bất động sản uy tín lâu năm của thành phố Sơn Hải.

Thì ra không chỉ có Hoa Ưng biết được tin tức này, những công ty bất động sản có thực lực có chỗ dựa khá sâu cũng biết, nhưng lại không tranh được, trong một chốc đã có đủ loại suy đoán.

Không sợ anh có nhiều tiền, chỉ sợ anh vừa có tiền lại có bối cảnh, đối phương sau này mới chạy đến thành phố Sơn Hải, hiển nhiên là đã theo dõi cái bánh ngọt lớn rất có tiềm năng phát triển là thành phố Sơn Hải này, với tình huống này sao lại không khiến bọn họ cảnh giác cho được.

Thời gian khá lâu, ngay cả Vương Thành cũng nhận ra có gì đó không bình thường.

Lúc cậu và mọi người cùng đến nhà ăn ăn cơm trưa, thì nhận ra người trong nhà ăn luôn có ý vô ý nhìn bọn họ, cậu vừa quay đầu lại thì những người đó sẽ thu lại tầm mắt, sau đó Chương Nhất Hằng nói cho cậu biết tình huống này sẽ kéo dài thêm một thời gian, bảo cậu quen dần là được rồi, tuy anh không nói rõ, nhưng Vương Thành cũng đoán được một ít.

Người bình thường có lẽ sẽ tò mò, nhưng Vương Thành nghĩ đến mình chỉ làm tạm thời ở Hoa Ưng mà thôi, nên cậu không muốn biết công ty này rốt cuộc có bí mật gì.

Nhưng Vương Thành vẫn gặp vài người muốn làm quen với cậu, một vẻ "Tôi muốn lừa cậu nói" ngu vô cùng, cậu đang nghĩ chẳng lẽ nhìn cậu dễ lừa vậy sao?

Người biết việc này là Cao Vĩnh Phúc, người mà có thể làm trưởng bối của cậu, có một lần trùng hợp bị ông bắt gặp.

Năm nay Cao Vĩnh Phúc đã bốn mươi ba tuổi, vốn là một trong những nguyên lão của công ty, ông không phải là người phụ trách một phòng nào, nhưng ông là trợ lý của Chử Diệc Phong, ở công ty gần như có thể xưng là trợ thủ vạn năng, bởi vì hạng mục nào ông cũng tham gia, thỉnh thoảng ngay cả Chương Nhất Hằng và Lý Dụ cũng phải đi hỏi ý kiến của ông, lúc Chử Diệc Phong không ở đây, ông là người phụ trách cao nhất trong công ty.

Trong công ty tuổi Cao Vĩnh Phúc lớn nhất, nhưng người có tuổi miễn cưỡng có thể làm con ông cũng chỉ có Vương Thành, lúc bắt đầu, Vương Thành không có cơ hội nói chuyện với ông mấy, mãi cho đến khi nghe nói ông có một đứa con trai, đứa con trai này cũng đúng lúc thi đại học năm nay, mùa hè hằng năm đề tài nóng nhất chính là thi đại học.

Con trai Cao Toàn của Cao Vĩnh Phúc cũng đi học ở trường cấp ba Sơn Hải, nhưng thành tích không tốt như em gái Vương Tử Vũ của cậu, thậm chí có thể nói là kém rất nhiều.

Vì thế, Cao Vĩnh Phúc lo đến nỗi mọc vài sợi tóc bạc, sau lại mời thầy đến dạy kèm ở nhà, thành tích học tập của Cao Toàn cuối cùng cũng nâng cao lên, điểm thi đại học cao hơn hai mươi điểm so với bọn họ mong muốn, vừa đúng vào điểm trúng tuyển luôn, khiến một nhà họ vui mừng vô cùng.

Mấy ngày liên tiếp mặt Cao Vĩnh Phúc luôn hồng hào, cho đến khi Lý Dụ hỏi ông mới nói ra, mọi người lập tức vây quanh chúc mừng, lúc đó vừa đúng giờ nghỉ trưa, một đám tụ tập rảnh rỗi tán gẫu chuyện thi đại học, không biết thế nào mà lại bay đến người thủ khoa tỉnh, đây là lần đầu tiên trong bảy tám năm qua mà thành phố Sơn Hải đạt được danh hiệu thủ khoa tỉnh, sức hút của đề tài rất cao, Vương Thành còn nhớ rõ vì chuyện này mà cậu bị mọi người tống tiền một bữa cơm trưa.

"Tôi nhớ thủ khoa tỉnh hình như tên là Vương Tử Vũ, nghe nói là ở nông thôn, bởi vì không muốn bị quấy nhiễu cuộc sống nên không công bố địa chỉ nhà cô bé."

"Cô bé đó họ Vương, cũng cùng họ với Vương Thành, không phải là đồng hương của Vương Thành đấy chứ?" Lý Dụ đẩy cái kính đen chỉ mấy chục độ trên mặt, thỉnh thoảng khi cô muốn giả vẻ thục nữ sẽ đeo nó lên.

Lời này chỉ thuận miệng nói mà thôi, cô cũng không nghĩ thực sự là người quen của Vương Thành, kết quả là Vương Thành lại cười rộ lên, cười lại đắc ý như vậy, mọi người lập tức hiểu được có thể là bị Lý Dụ đoán trúng rồi, nhưng kết quả lại khiến bọn họ rất ngạc nhiên, thủ khoa tỉnh lại là em gái cậu ta.

"Hay cho cái cậu Vương Thành này, giữ tin vui như vậy cũng lâu quá ha, nhưng tôi nghe nói thủ khoa tỉnh được thưởng, em gái cậu có phải nhận tiền đến nhũn tay rồi không." Phương Thiên dùng khuỷa tay chọc nhẹ Vương Thành.

"À, tỉnh hình cụ thể tôi không rõ, nhưng hình như trường học có thưởng." Vương Thành nghĩ đến sau khi cậu về, Vương Tử Vũ và mẹ Vương đều gọi điện cho cậu, người sau là báo tin vui, người trước là oán giận, dù sao cũng là thủ khoa tỉnh, mỗi ngày đều có họ hàng hoặc hàng xóm đến cửa chúc mừng, tiệc cảm ơn giáo viên cũng tốn không ít.

"Thật tốt quá!" Phương Thiên cảm khái nói, lúc trước tiền để anh đi học đại học là do người nhà mượn khắp họ hàng mới có, khi đó anh còn suy nghĩ nếu sớm biết là có thưởng thì nói thế nào cũng phải liều mạng kiếm được một cái danh thủ khoa về.

Cao Vĩnh Phúc cười nhìn Vương Thành, "Nếu quen cậu sớm nói không chừng còn hỏi được cách em gái cậu học như thế nào, để bảo Tiểu Toàn nhà tôi cũng học tập theo."

"Thật ra tôi cũng không biết em gái tôi bình thường học thế nào, lúc nó ở nhà sẽ làm việc phụ mẹ tôi, cũng không thấy nó học lúc nào." Anh cả và em gái cậu có lẽ chính là những người học giỏi trời sinh, có khi cậu luôn suy nghĩ, chẳng lẽ đến cậu thì bị đột biến gien, nếu không tại sao cậu không phải là thiên tài học hành như hai người kia.

"Đó là học bá a!" Phương Thiên nói, trong lời nói có ghen tị rất rõ ràng.

Đường Ti Ti đang đứng một mình ở quầy nhìn bọn họ vui vẻ mới đúng là ghen tị, từ khi cô ta bị ông chủ đuổi đi ở nhà hàng, mọi người liền cố ý vô ý ngó lơ cô ta, tuy làm như vậy với một cô gái thì không tốt lắm, nhưng người luôn nghĩ chuyện không thực tế, suy nghĩ không ở đường ngay thì không đáng được đồng tình.