Chương 22: Địa vị cao cả

Hôm sau, Vương Thành dậy sớm.

Biết cậu phải đón xe bus sớm để đi làm, mẹ Vương mới năm giờ đã dậy làm đồ ăn sáng cho cậu, Vương Thành ăn năm sáu cái bánh thịt hành thơm ngon, uống hai bát sữa đậu nành lớn, rồi xách hành lý tối qua đã chuẩn bị xong, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của người nhà ra cửa.

Đến công ty, cách giờ vào làm còn mười lăm phút nữa, Lý Dụ còn chưa phát nhiệm vụ mới cho cậu, Vương Thành liền cầm ấm nước trên cửa sổ đi đến phòng trà nước, đổ đủ nước vào chuẩn bị tưới hoa cỏ trong phòng làm việc.

Những hoa cỏ này là công ty mua sau khi trang hoàng xong, mục đích là để hấp thu fooc-man-de-hit trong không khí, nhưng vì mọi người đều rất bận, cho nên không có ai có thời gian chăm sóc hoa cỏ, mà người có thời gian thì suy nghĩ lại không đặt ở đây, hoa cỏ cũng sắp chết héo rồi, may mà gặp được Vương Thành.

Chờ cậu làm xong tất cả, thì mười lăm phút cũng vừa vặn trôi qua.

Người đẹp tiếp tân Đường Ti Ti sát giờ mới đến, nhìn thấy Vương Thành, nét mặt hơi thay đổi một cách khó hiểu, Vương Thành gật đầu với cô ta rồi đi mất.

Đường Ti Ti nhìn bóng lưng cậu như muốn nói gì đó, phía sau lại vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại phát hiện là Lý Dụ, vội vàng thay vẻ mặt tươi cười, tiếc là Lý Dụ cũng không nhìn cô ta, giống như xem cô ta không tồn tại vậy, tiếp tân Đường Ti Ti không nhịn được rủa nhỏ một câu.

"Đi làm cũng đến muộn, tưởng mình là gì chứ."

Cô ta nào biết, những người như Lý Dụ và Chương Nhất Hằng không thể xem là nhân viên bình thường, nhân viên bình thường đi làm cần quẹt thẻ, nhưng bọn họ không cần, quẹt thẻ chỉ là vì ràng buộc những nhân viên không có trách nhiệm lại không nghiêm túc mà thôi, nếu có một ngày cô ta có thể giống như Lý Dụ thì cũng không cần quẹt thẻ, cũng không cần nghĩ về tiền lương.

Đầu tiên, là quản tốt miệng mình.

Mắt nhìn của Vương Thành Đường Ti Ti không so được, cậu đã sớm thấy được địa vị của Lý Dụ ở công ty, một người có thể phụ trách hạng mục lớn như vậy có thể thấy được ông chủ tin tưởng cô thế nào, người phụ nữ như vậy nói là nữ cường nhân cũng không đủ, lượng công việc hôm nay không nhiều như ngày đầu tiên, nhưng nội dung lại khá thâm ảo.

Lý Dụ phụ trách việc lên kế hoạch cho hạng mục, làm cùng lúc với công việc của Chương Nhất Hằng, lúc khu nghỉ dưỡng bắt đầu xây dựng, phòng kế hoạch sẽ phụ trách việc tuyên truyền, mỗi một hạng mục nào đều không thể thiếu tuyên truyền được, không có tuyên truyền, thì dù anh có làm tốt đi chăng nữa, không ai biết đến thì sao có thể hấp dẫn khách du lịch đến chứ, kiếm không được tiền, thì hạng mục này thành công dã tràng rồi.

Tuy Vương Thành không học chuyên ngành mà ra, nhưng hiểu biết của cậu về huyện Thạch Tuyền sâu hơn Lý Dụ nhiều, có cậu giải thích, Lý Dụ có thể rõ ràng nên làm từ mặt nào trước, hiệu suất làm việc tăng cao không ít, nên Lý Dụ không oán giận vì cậu là người bình thường nữa.

Từ lúc đi làm đến cuối ngày hôm nay, Vương Thành vẫn không gặp được ông chủ, sau đó mới biết không phải ngày nào ông chủ cũng đi làm, nghĩ đến ngày đó ông chủ bỗng tìm cậu cùng lên núi, cậu đột nhiên hiểu một chút, suy nghĩ của ông chủ quả nhiên khác với bình thường, người phàm như bọn họ không thể hiểu nổi.

Công việc lu bù, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đồng hồ trên tường nhích sang năm giờ rưỡi chiều, là thời gian công ty quy định tan làm, những người khác còn chưa đi, Đường Ti Ti đã không chờ được nữa mà đi về ngay, đi làm thì sát giờ, đi về thì lại nhanh hơn người khác.

Thấy vậy, Lý Dụ khinh thường hừ lạnh một tiếng trước mặt Vương Thành, tuy cô không nói gì, nhưng Vương Thành biết cô chưa từng để Đường Ti Ti vào mắt, hoặc là nói, những trò xiếc nhỏ của Đường Ti Ti cô rất rõ, nhưng không muốn so đo lãng phí thời gian của mình với nhân vật nhỏ mà thôi.

Vương Thành có dự cảm, Đường Ti Ti này không cần chờ đến khi hết thử việc đâu, hơn nửa là bị đuổi rồi.

"Nhìn gì, muốn tăng ca sao? Tôi có thể cho cậu được thế." Thấy tầm mắt của cậu, Lý Dụ không nể mặt, lông mày khẽ nhướn, có vài phần phong phạm của nữ vương.

"Không muốn." Vương Thành trả lời một câu xong liền vội thu dọng đồ đạc tan làm, cậu đã hẹn với anh cả rồi, cậu không muốn cho anh cả leo cây.

"Người tên Vương Thành này không tệ, tìm ở đâu vậy?" Phạm Tề đi đến, mắt thấy Vương Thành rời đi mới nói với Lý Dụ, giọng khá là tán thưởng Vương Thành, hôm trước Vương Thành mới đi làm, được Lý Dụ sắp xếp nhiệm vụ vẫn luôn ngồi trước bàn làm việc của mình vùi đầu đọc tài liệu, cả ngày gần như không động, hôm sau lại là ngày nghỉ, cho nên anh mới không biết tình huống của Vương Thành.

"Anh nhìn ra không tệ ở đâu?" Lý Dụ không đáp hỏi lại, Phạm Tề có ấn tượng không tệ với cậu ta khiến cô ngạc nhiên.

"Cậu ta đi làm sớm vào buổi sáng, còn tưới hoa trong công ty chúng ta, Đường Ti Ti kia vào công ty đã sắp nửa tháng mà chưa từng thấy cô ta tưới hoa được một lần."

"Không phải là anh tuyển vào sao." Nhắc đến Đường Ti Ti, Lý Dụ lại cười lạnh.

"Đừng vậy chứ, tôi không có hỏa nhãn kim tinh đâu." Phạm Tề giơ tay đầu hàng, sớm biết thế đã không tán gẫu về đề tài này với cô rồi, bây giờ bị chỉ trích đúng là tự làm tự chịu.