Chương 17: Đi làm

Vương Thành ăn mặc kiểu nông dân xem lẫn giữa trai gái mặc kiểu thành đạt, vì thế thành công nhận được vô số ánh mắt ghét bỏ, mà ngay cả bảo vệ cao ốc cũng theo dõi cậu, giống như chỉ cần cậu có ý đồ gây rồi là sẽ đến bắt cậu lại vậy.

Những thứ đó Vương Thành đều xem như không thấy, nông dân công nhân thì sao, không biết nông dân công nhân là nghề nghiệp vĩ đại nhất trên trái đất sao? Trong lòng cũng khinh bỉ những người này, Vương Thành nghênh ngang đi thang máy đến tầng bốn mươi chín.

"Người đẹp, tôi muốn tìm ông chủ của cô." Vương Thành đi đến quầy lễ tân, cậu chỉ quen biết Chương Nhất Hằng, Phương Thiên và ông chủ Chử Diệc Phong, là người cuối cùng kia muốn cậu đến, nên cậu tìm anh ta.

Người đẹp kia tên là Đường Ti Ti, là nhân viên mới của Hoa Ưng, là sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng, trước tuyển cô là để làm trợ lý cho Lý Dụ, Lý Dụ từng oán giận với Phạm Tề phụ trách phòng tài chính kiêm phòng nhân sự, Phạm Tề không biết chuyện gì, nhưng đã tuyển vào rồi thì vừa lúc bọn họ cũng thiếu một nhân viên lễ tân, nên không lãng phí.

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Đường Ti Ti đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nụ cười suýt nữa không giữ được, đây là lần đầu tiên cô thấy một người ăn mặc lôi thôi vào cao ốc cao cấp Trường Hà đấy, ánh mắt khinh bỉ và khinh miệt không che giấu được, rốt cuộc cũng chỉ là người trẻ tuổi mới vào xã hội, không có kinh nghiệm gì.

"Có hẹn trước không thì tôi không biết, nhưng tôi có danh thϊếp của ông chủ các cô." Vương Thành nói xong liền đưa danh thϊếp ra cho cô nhìn.

Đường Ti Ti nhìn thoáng qua nhưng không nhận lấy, danh thϊếp thì tính là gì, Hoa Ưng là một công ty mới, danh thϊếp của ông chủ chắc chắn là phát khắp nơi, nếu mỗi người cầm danh thϊếp của ông chủ cô đều cho vào, vậy công việc này cũng không cần làm nữa, cô không biết chính là, danh thϊếp của Chử Diệc Phong không phải ai cũng có được, đặc biệt là danh thϊếp tự tay anh đưa lại càng hiếm hoi.

"Xin hỏi anh tên là gì, tôi có thể tra giúp anh xem có hẹn trước hay không."

"Tôi là Vương Thành."

Đường Ti Ti mở quyển vở trên bàn, nhìn một lần cũng không thấy người nào tên Vương Thành, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "Anh Vương, rất xin lỗi, anh không hẹn trước, không bằng lần sau anh..."

"Vương Thành?" Giọng nói ngạc nhiên của Chương Nhất Hằng cắt ngang lời Đường Ti Ti nói, anh vừa từ bên ngoài vào, lại đi khá vội vàng, nếu không phải là ngẩng đầu theo bản năng thì đã bỏ lỡ rồi.

"Anh Chương." Vương Thành vẫn nhận ra Chương Nhất Hằng, "Tôi đến tìm ông chủ Chử, lần trước đã hẹn với anh ta rồi."

"Hôm nay ông chủ không ở đây." Chương Nhất Hằng biết chuyện này, chỉ là bận quá nên quên mất là hôm nay, "Nhưng ông chủ đã dặn rồi, bảo tôi sắp xếp cho cậu, cậu đi theo tôi."

Vương Thành bỏ danh thϊếp vào túi áo, đi theo Chương Nhất Hằng vào trong, cũng không chào Đường Ti Ti đang kinh ngạc.

Lý Dụ biết chuyên gia cô đợi đã lâu rốt cục đã đến, lập tức ngừng công việc trong tay, trong lòng ảo tưởng là đại sư chuyên nghiệp tinh anh, nhưng khi nhìn thấy Vương Thành liền hóa đá, cái người mặc đồ nông dân vừa thấy là biết là nông dân lại có cái đầu trọc này lại là chuyên gia trong miệng ông chủ sao, không phải là đùa cô đấy chứ?

Chương Nhất Hằng đã sớm biết sẽ như vậy rồi, anh gặp Vương Thành hai lần, lại biết thân phận của cậu, nên không ngạc nhiên về kiểu ăn mặc hôm nay của cậu, nhưng người khác thì không như vậy, nhìn vẻ mặt của Lý Dụ là biết trong lòng cô chờ mong thế nào về vị chuyên gia có thể giúp cô san sẻ công việc.

Dưới sự giải thích của Chương Nhất Hằng, cuối cùng Lý Dụ đã thoát ra khỏi đả kích.

Vị chuyên gia tên Vương Thành này chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, nghề là hòa thượng, là chủ nhân của núi Phượng Hà, hiện giờ đã không phải nữa rồi, cuối cùng đã biết chuyên gia mà ông chủ nói là cái ý này, một người có nghề là hòa thượng, nghĩ cũng biết là chưa từng có kinh nghiệm làm việc, kết quả vẫn là muốn cô bắt tay vào chỉ dạy, nếu không cô không dám giao hạng mục quan trọng này cho cậu ta.

Khóe miệng Lý Dụ run run, ông chủ đúng là biết cách tìm phiền phức cho cô mà, sớm biết thế cô đã để Đường Ti Ti làm trợ lý cho mình, tốt xấu gì cũng là một sinh viên, mấy chậu nước lạnh dội xuống, tất cả nhiệt tình đều biến mất, sau khi nhận người về, cô liền đưa những tài liệu đã tìm cho ông chủ lúc trước cho Vương Thành.

"Trước khi tan làm đều đọc hết những tài liệu này cho tôi, đừng có lười biếng, tôi sẽ kiểm tra."

Vương Thành cũng không quan tâm thái độ lúc lạnh lúc nóng của cô, làm cô thất vọng cậu cũng rất xin lỗi, nhưng mà... Đống tài liệu này có phải quá nhiều rồi không?

Nhân viên chỉ biết oán giận không phải là nhân viên tốt.

Ngày đầu tiên đi làm, Vương Thành quyết định tạm thời làm nhân viên tốt, không phải là nhìn tài liệu thôi sao, lúc trước cậu từng bị lão hòa thượng bắt học thuộc mấy chục quyển sách, tuy không có bản lĩnh xem qua là nhớ, nhưng cậu tự nhận trí nhớ mình không quá kém.

Lý Dụ có phòng làm việc riêng của mình, bàn làm việc của Vương Thành ở ngay bên phải cửa phòng của cô, trên bàn chỉ có một bộ máy tính mới, không có gì khác nữa, bây giờ nhiều thêm một đống tài liệu.

Lý Dụ nhìn từ cửa chớp là có thể thấy được Vương Thành, cậu đang vùi đầu đọc từng phần tài liệu, thỉnh thoảng lại nhíu mày lật trang, thoạt nhìn vẫn khá kiên định, buồn bực trong lòng cuối cùng cũng biến mất, ít ra cũng là một người nghe lời, không giống... Cô liếc nhìn người phía bên ngoài, không giống người nào đó không chịu làm việc cho tốt, cả ngày nghĩ đến những thứ không nên nghĩ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Thành nhân lúc nghỉ trưa đã gọi về nhà, báo cho bọn họ biết mình đã đi làm ở Hoa Ưng, bảo bọn họ đừng lo.

Đến lúc tan làm, Lý Dụ cũng không lại kiểm tra, cậu liền đi về, về phần ông chủ Chử, quả nhiên cả ngày không thấy mặt anh ta.