Chương 93: Tiếp lời
"Chọn tôi nè." Từ Vọng không nghĩ ngợi quá lâu.
Trước những cái bẫy rập rõ rành rành ra thế này, đội trưởng không vào thì ai vào?
Huống Kim Hâm hơi lo lắng: "Đội trưởng..."
"Có lẽ cậu nên chọn một người có sức chiến đấu mạnh." Trì Ánh Tuyết đưa ra lời góp ý rất đúng trọng tâm.
Từ Vọng nhấc tay trái lên vỗ vai Huống Kim Hâm: "Yên tâm đi." Rồi vỗ vai Trì Ánh Tuyết bằng tay phải, "NPC nộp bài khả năng cao là có nằm trong cốt truyện, nhỡ mà đoạn trước cậu đang đánh hăng quá..."
Trì Ánh Tuyết nghĩ ngợi trong chốc lát, thừa nhận: "Thế thì đúng là tôi chưa chắc đã giữ được mạng cho gã đó."
Tiền Ngải: "..."
Gió nổi lên rồi thì gặp NPC nộp bài cũng đánh hay gì...
"Ding --"
Sau khi lựa chọn xong nhân viên cốt truyện, cánh tay Từ Vọng có thêm một lời chỉ dẫn mới.
Ba người bạn xúm lại xem cùng.
: Bạn đã được chọn làm nhân viên cốt truyện. Xin chú ý, những hành vi dưới đây sẽ được coi là nộp bài thất bại: 1. Chưa thực hiện đầy đủ tình tiết trong cốt truyện; 2. Tấn công các đội khác khi cốt truyện không yêu cầu.
Trì Ánh Tuyết: "..."
Huống Kim Hâm: "Quyết tâm đi tuyến kể chuyện tiếp lời thật ạ..."
Tiền Ngải: "Tôi rất yên tâm về kĩ năng diễn xuất của đội trưởng nhà ta, nhưng còn trí tưởng tượng của quân sư nhà mình..."
"Các cậu cứ cầu nguyện cho ổng đừng bắt tôi viết code là được." Từ Vọng đưa ánh mắt xa xăm nhìn về phía bức tường live stream, đã giao phó tất thảy cho số phận.
Ba đội còn lại cũng lần lượt chọn ra nhân viên cốt truyện, bao gồm Lạc Tỉnh, Trắng Toát và Áo Đỏ.
Mọi người ở đây mỗi người một tính, thế nhưng vừa đọc xong quy tắc, bọn họ đều nhìn lên bức tường live stream theo phản xạ, trong mắt ai cũng ẩn chứa ít nhiều âu lo về chặng đường phía trước.
Bốn bạn học trong phòng chơi vẫn đang tập trung chắp nối các mối quan hệ logic trên lá bài cốt truyện của mình, họ chẳng hề hay biết, số mệnh của đồng đội đã bị trói chặt với trí tưởng tượng của chính họ.
Cuối cùng, cả hai phòng lại lần nữa nghe thấy âm thanh đầy bình thản --
[Đã hết thời gian chuẩn bị. Xin mời người kể chuyện số 1 bắt đầu câu chuyện của mình.]
Ngô Sênh nhìn vào dòng "Số 2" của mình, mặt mũi tỉnh bơ, song trong lòng vẫn khẽ xao động.
"Người vào đây với thời gian ngắn nhất sẽ là người đầu tiên kể chuyện", quy tắc này rõ là muốn cho ma mới bắt đầu trước để bù vào phần thiếu sót trong kinh nghiệm đối chiến, anh cứ tưởng đâu cái suất "người mới mạnh nhất" này sẽ rơi vào tay mình kìa.
Vào Cú 49 ngày, thành tích 7/23, tuy rằng đã tiêu tốn hết hơn một tháng trời ở Biển vô tận, nhưng giữa chừng chưa từng phải lùi lại lần nào, đã vậy còn nhảy cóc qua 5/23, tốc độ này mà còn chưa phải là đội nhanh nhất trong số người mới?
"Thế tôi bắt đầu trước nhá," Triệu Dục Khản giữ "Số 1" quay ra nở nụ cười lịch sự với ba người bạn còn lại, ánh mắt ẩn sau cặp kính lộ rõ vẻ bình tĩnh vững vàng: "Có một cậu học sinh cấp ba, ta tạm thời gọi là thiếu niên A u buồn, tính cách hướng nội, là nạn nhân của bạo lực học đường trong suốt một thời gian dài..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện 1 -- [Thiếu niên A u buồn]
"Sau giờ tan học ngày hôm đó, thiếu niên A lại bị bắt nạt một lần nữa, sau khi những người bắt nạt cậu bé bỏ đi rồi, thiếu niên A nhặt được một bức thư nguyền rủa trên sân vận động của trường, trong thư có viết, cậu buộc phải gửi bức thư này cho người tiếp theo, nếu không cậu sẽ chết."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện 2 -- [Thư nguyền rủa]
"Thiếu niên A nhặt được bức thư này đã quyết định sẽ đưa nó cho người bắt nạt cậu dữ nhất..."
"Thẻ cắt ngang!" Áo Xám nhìn những lá bài cốt truyện tràn đầy năng lượng tích cực của mình, nghe câu chuyện của đối thủ càng lúc càng nghiêng về hướng quỷ quái nặng nề, con tim cứ phải gọi là rỉ máu.
Triệu Dục Khản nhún vai, nhường lại quyền kể chuyện.
Ngô Sênh và Chân Dài vẫn đang quan sát, rửa tai lắng nghe.
"Thiếu niên A chuẩn bị đưa bức thư nguyền rủa cho người bắt nạt cậu ấy phải không nào," Áo Xám hít vào một hơi thật sâu, cất giọng sang sảng mà kể tiếp, "Đúng lúc thiếu niên A chuẩn bị nhét phong thư nguyền rủa vào thì học sinh thể thao D nhiệt huyết cùng lớp với cậu lại xuất hiện ở ngay trước cửa lớp, hét to dõng dạc, cậu đang làm gì thế!"
Áo Xám: Lá bài cốt truyện 1 -- [Học sinh thể thao D nhiệt huyết]
"Thiếu niên A kể hết đầu đuôi câu chuyện cho học sinh thể thao D, học sinh thể thao D không hề tán thành hành vi trả thù này của cậu, cậu ta bảo với thiếu niên A, cách duy nhất để nói không với những thế lực gian ác là phải khiến bản thân trở nên lớn mạnh hơn, là một người bạn học, cậu ta có thể dẫn thiếu niên A đi rèn luyện sức khỏe..."
Áo Xám: Lá bài cốt truyện 2 -- [Rèn luyện]
"Cắt ngang!" Chân Dài cũng không nhịn thêm nữa, thời thanh xuân tàn khốc đã rẽ sang chuyện vườn trường nhiệt huyết, nếu gã còn chờ đợi thêm, có trời mới biết câu chuyện rồi sẽ còn đi về đâu.
"À, rèn luyện, phải, học sinh thể thao D đã nói là làm, cậu ta lôi tuột thiếu niên A ra sân chạy bộ. Bởi vì cứ phải chạy bộ mãi, thiếu niên A không tìm được cơ hội nào để gửi bức thư đi nữa, cậu rất hoảng sợ, lo rằng lời nguyền chết chóc sẽ ứng lên người mình, thế là nhân lúc học sinh thể thao D không để ý, cậu bèn nhét phong thư vào trong cặp sách của D. Ngày hôm sau, học sinh thể thao D đã chết..."
Ngô Sênh: "..."
Triệu Dục Khản: "..."
Áo Xám: "Cậu đã gϊếŧ cả học sinh thể thao nhà tôi rồi, thế thẻ bài cốt truyện đâu?!"
"Vội gì, có ngay đây... Cảnh sát đến điều tra về cái chết của học sinh thể thao D, không phát hiện ra điều gì đáng ngờ, đưa ra kết luận cuối cùng là nhồi máu cơ tim, nhưng có một người vẫn tin chắc rằng cái chết của học sinh thể thao có điều khuất tất, đó là bạn học cùng lớp của D, thám tử trung học C..."
Chân Dài: Lá bài cốt truyện 1 -- [Thám tử trung học C]
Ngô Sênh, Triệu Dục Khản, Áo Xám: "..."
Hay lắm, Conan tới rồi. Giờ thì chết một mạng đã là gì, dù có chết hàng loạt đi chăng, bọn họ cũng chỉ có thể chọn cách cho qua.
"Thám tử trung học C cảm thấy cái chết của học sinh thể thao D rất kì lạ, quyết tâm đi sâu vào điều tra, thiếu niên A hại người bấy giờ mới chột dạ, sợ mình bị lộ, bèn quyết định ra tay trước để giữ thế chủ động, đã làm thì làm cho chót, hạ độc hại thám tử trung học C..."
Chân Dài: Lá bài cốt truyện 2 -- [Hạ độc]
"Cắt ngang." Giọng của quân sư Ngô cuối cùng cũng vang lên lần đầu trong phòng chơi.
Chân Dài đang được đà hứng khởi lại bị tấm thẻ cắt ngang làm cho rầu cả lòng.
Triệu Dục Khản và Áo Xám chờ đợi đã lâu, rất muốn xem xem đối thủ ngồi vững như tượng đá này rốt cuộc sẽ tung chiêu thế nào.
"Suốt quá trình A ra tay hạ độc, bạn học B lạc quan đã nhìn thấy hết cả..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 1 -- [Bạn học B lạc quan]
"Bạn học B lạc quan là bạn thân của thám tử trung học C, B phát hiện A hạ độc, B báo cảnh sát, A bị cảnh sát bắt đi..."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 2 -- [Bạn thân]
"Thám tử C kiên trì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của D, nghi ngờ A, song vẫn nghĩ mãi không ra mánh lới là gì, B lạc quan bảo tôi sẽ tra cùng cậu, thám tử C nói nguy hiểm đấy, B nói tôi cam tâm tình nguyện."
Ngô Sênh: Lá bài cốt truyện 3 -- [Cam tâm tình nguyện]
"Gượm đã," Chân Dài không chịu nổi nữa, sao tự dưng lại thành tốc độ x 1,5 lần rồi thế này?"
Áo Xám cũng ong cả đầu: "Cậu có thể thêm thắt cho cậu chuyện được đủ đầy tí không?"
Ngô Sênh mở tay ra đầy vẻ vô tội: "Logic rõ ràng lắm mà."
Chân Dài, Áo Xám: "Nhưng mà kể khô khan quá!!!"
Ngô Sênh thở dài, nghĩ bụng lỡ như hai người cùng phản đối thế này, Cú lại cho thêm một hình phạt nào nữa thì đúng là lợi bất cập hại, anh bèn gắng sức nhớ lại xem thường ngày đội trưởng nhà mình sử dụng câu chữ ra sao...
Sau một hồi suy tư đầy chớp nhoáng, quân sư Ngô thử sức với việc thêm mắm dặm muối cho dàn bài của mình --
"Bạn học B lạc quan và thám tử trung học C không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là đôi bạn thân rất thân. Bạn học B lạc quan thường hay trộm ngắm thám tử trung học C, lên lớp nhìn, tan học cũng nhìn, lúc C không có ở đó, cậu ấy sẽ nhìn vào chỗ ngồi của đối phương. Cứ nhìn mãi nhìn mãi, rồi lại phát hiện ra A bỏ thuốc độc vào ly nước ở chỗ C, bạn học B lạc quan bèn báo cánh sát ngay, cảnh sát mau chóng tới nơi, dẫn thiếu niên A u buồn đi..."
"Thám tử trung học C biết chuyện mình bị A hạ độc, nghi ngờ cậu ta chính là hung thủ gϊếŧ chết học sinh thể thao D, nhưng học sinh thể thao D chết vì nhồi máu cơn tim, thám tử trung học C nghĩ mãi vẫn chưa hiểu thiếu niên A đã gây ra điều đó bằng cách nào, cậu nghĩ hẳn phải có điều khuất tất ở đây, muốn tiếp tục tiến hành điều tra, bạn học B linh cảm được rằng sẽ có nguy hiểm, cậu ấy không thể để cho thám tử C – người quan trọng nhất trong lòng mình – một mình đương đầu với hiểm nguy, bởi vậy, cậu ấy nói với thám tử C, tôi sẽ điều tra cùng với cậu..."
"Thám tử C rất trân trọng bạn học B lạc quan, không mong đối phương phải mạo hiểm với mình, bèn hết lời khuyên nhủ, song bạn học B lạc quan nói rằng, vì cậu, tôi cam tâm tình nguyện..."
Ngô Sênh nói đến khô cả họng, nghỉ một lát, rồi lại nhướn mày nhìn sang ba người bạn còn lại: "Chi tiết nhường này đã đủ phong phú chưa?"
Chân Dài: "Đủ lắm rồi..."
Áo Xám: "Ừ, tôi đã hoàn toàn nhận thức được phương hướng phát triển đầy vi diệu của câu chuyện này rồi..."
Ngô Sênh đưa mắt nhìn Triệu Dục Khản vẫn chưa lên tiếng suốt bấy giờ.
Bạn học Triệu tháo kính xuống, khẽ lau qua mắt kính: "Thực ra kiểu kể chuyện logic khô khan tăng tốc lên 1,5 lần cũng hay phết đấy chứ."
Sau khi thật thà bày tỏ ý kiến của mình, Triệu Dục Khản đeo kính lên, lại bình thản như trước: "Cắt ngang."
Ngô Sênh đã lường trước được điều này, không nói thêm gì, lẳng lặng chờ đợi diễn biến mới.
Triệu Dục Khản: "Đúng vào buổi tối khi thám tử trung học C quyết định tra án tới cùng, thiếu niên A đã treo cổ tự tử ngay tại sở cảnh sát, linh hồn của cậu ta và linh hồn của học sinh thể dục D cùng nhau báo mộng cho thám tử C, bảo cậu đừng điều tra tiếp nữa, nếu không chính cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện 3 -- [Báo mộng]
"Hai hồn ma còn chưa kịp nói dứt lời, thám tử C đã thấy trên người mình như có sức nặng ngàn cân, một con ma đè lên trên chăn của cậu dần dần hiện hình, thám tử C ý thức được rằng, mình đã bị bóng đè..."
Triệu Dục Khản: Lá bài cốt truyện 4 -- [Bóng đè]
"Linh hồn của thiếu niên A, linh hồn của học sinh thể thao D và cả thám tử trung học C, hai quỷ một người hợp sức tính đẩy lùi quỷ dữ, nhưng..."
"Ding --"
Tiếng thông báo "bốn hòa làm một" bất chợt vang lên.
Từ người đang kể chuyện là Triệu Dục Khản cho đến ba người đang nghe chuyện hoặc bận trù tính cho mạch truyện của mình là Ngô Sênh, Áo Xám và Chân Dài, toàn thể đều ngây ngẩn.
: Người kể chuyện xin hãy tạm dừng, sau 5 phút nghỉ ngơi giữa giờ, trò chơi sẽ được tiếp tục.
Chân Dài và Áo Xám đều cau mày đầy băn khoăn, cảm thấy vụ nghỉ giữa giờ đột xuất này rất lạ, nhưng cũng không nói rõ được xem nó lạ lùng ở đâu.
Triệu Dục Khản hơi nghiêng đầu, hai phút sau, tia sáng của sự sáng tỏ bỗng xẹt qua trong mắt hắn.
Ngô Sênh cúi đầu nhìn lom lom vào những lá bài cốt truyện của mình, một lát sau, ánh mắt anh dừng lại trên tấm thẻ "Bạn học B lạc quan", cùng lúc đó, các nhân vật đại diện từng xuất hiện trên những tấm thẻ bài cốt truyện mà ba người còn lại đã giơ ra cũng lần lượt tua lại trong đầu anh -- Thiếu niên A u buồn, thám tử trung học C, học sinh thể thao D nhiệt huyết.
Mỗi người có một tấm thẻ nhân vật... Không, Ngô Sênh mau chóng nheo mắt lại, phải là mỗi đội, có một tấm thẻ nhân vật.
Mà lúc này, cốt truyện đã đang đi đến đoạn A, C, D cùng tranh đấu với quỷ, sau đó thì họ có 5 phút nghỉ giải lao.
Ngô Sênh thở phào nhẹ nhõm, miễn sao bạn học B lạc quan được bình an, vậy là đủ rồi.
...
Trong không gian của cốt truyện, ở căn phòng tối nhỏ phía sau hậu trường.
Từ sau khi bị thẻ bài [Bạn học B lạc quan] của Ngô Sênh kéo vào trong cốt truyện, Từ Vọng đã rời khỏi phòng quan sát, bước vào không gian của cốt truyện, dựa theo lời kể của quân sư nhà mình, đi tiếp theo tình tiết không biết sẽ đi về đâu.
Cậu không ngờ, trong không gian của cốt truyện mà cũng có một căn phòng tối nhỏ như thế này, dành riêng làm chốn nghỉ chân cho những người đã tiến vào cốt truyện nhưng tạm thời chưa cần phải lên sóng.
Sau khi Triệu Dục Khản cắt ngang câu chuyện của Ngô Sênh bằng "lá bài cắt ngang", cậu đã rời khỏi phòng học nơi mình đang trò chuyện với thám tử C, trở về đây ngay trong chớp mắt.
Nơi đây có hai mặt tường làm màn chiếu, một bên phát live stream từ phòng cốt truyện, một đằng lại phát trực tiếp tình hình trong phòng chơi.
Trên bức tường live stream từ phòng cốt truyện, khung cảnh đã đổi từ lớp học sang phòng ngủ của C, thiếu niên A – Lạc Tỉnh, học sinh thể thao D – Áo gió màu đỏ rượu, thám tử C – Trắng Toát, đang chiến đấu kịch liệt với con quỷ làm trò bóng đè, đạo cụ bị ném loạn xạ đến hoa hết cả mắt, Áo Đỏ và Trắng Toát còn vừa đánh đấm vừa tranh thủ tố tội Lạc Tỉnh --
"Người kể chuyện đội cậu điên rồi hay gì!!!"
Cũng chẳng trách được bọn họ tức giận đến vậy.
Lúc đi theo cốt truyện, họ vẫn có thể nghe được câu chuyện của người kể. Rõ là lượt kể của đội khác, thế mà mình lại bị lôi đầu vào hoàn thành câu chuyện, ai cũng sẽ buồn bực đến ho ra máu mất thôi.
"Bạn học B lạc quan," Từ Vọng nhìn về phía quân sư nhà mình trên màn chiếu trực tiếp từ phòng chơi, hết lòng khen ngợi, "Cậu chọn thẻ bài nhân vật đỉnh thật đấy..."
Không âm u đến vậy, chẳng nhiệt huyết đến thế, cũng chẳng quá đỗi khát vọng truy tìm chân tướng, đỡ mệt lòng.
Nếu buộc phải bới lông tìm vết ra khuyết điểm, thì chỉ có mỗi điều này--
[Bạn học B lạc quan thường hay trộm ngắm thám tử trung học C, lên lớp nhìn, tan học cũng nhìn, lúc C không có ở đó, cậu ấy sẽ nhìn vào chỗ ngồi của đối phương.]
... Sao phải thêm thắt cho cậu hình tượng thứ đàn ông u mê ngu ngốc thế này!!!