Chương 6: Sắp xếp
Đạp lên sắc đêm đen kịt, bốn người chạy liền một mạch ra khỏi công viên. Bên ngoài công viên là phố Bắc An Đức Lí, hai bên đường bất kể là cao ốc hay tiểu khu đều vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ yên tĩnh, chỉ có ánh sáng âm u của đèn đường chiếu rọi lên lá khô đầy đường.
"Giờ tính sao đây ạ?" Huống Kim Hâm thở hồng hộc đưa tay quẹt mồ hôi, bởi vì mặc áo khoác rất dày, lại "chạy bộ ban đêm" hết nửa ngày, khuôn mặt giờ đỏ bừng cả lên.
Ngô Sênh nhìn thời gian trên điện thoại, ngẩng lên: "Còn ba tiếng nữa trời mới sáng. Tìm chỗ nào đó ngồi đi, chúng ta cần phải sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu đến cuối."
"Còn sắp xếp gì nữa," Từ Vọng đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác huyễn hoặc vô thực để quay về với thực tại, bây giờ đầu đội trời, chân đạp đất, chỉ hận không thể một gậy quét sạch lũ yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa, "Báo cảnh sát chứ còn gì!"
"Vô dụng thôi." Người lên tiếng là Tôn Giang, vừa nói vừa sờ túi quần, nhưng sờ mãi mà chẳng thấy gì, chỉ đành ngẩng đầu nhìn đồng đội một lượt, "Có thuốc lá không?"
Đáp án gã nhận được chỉ có hai cái lắc đầu, một câu "Không có".
Sắc mặt vốn dĩ đã âm u của Tôn Giang liền thêm vài phần phiền não.
Từ Vọng vẫn còn đang mải nghĩ đến những lời gã vừa nói: "Anh Tôn, ban nãy anh nói báo cảnh sát cũng vô ích là sao?"
Tôn Giang không kìm được ngáp một cái đầy mệt mỏi, sau đó chỉ vào mình và Huống Kim Hâm: "Hôm qua bọn tôi đã báo thử rồi, nhưng điện thoại bên kia vừa nhấc máy, bọn tôi liền bắt đầu đau đầu. Tôi còn tưởng đầu mình sắp nổ tung luôn rồi, đời này chưa bao giờ đau đến thế, đừng nói đến mở lời, mẹ nó đến cả điện thoại còn cầm không nổi!"
"Hai người đều bị như vậy?" Từ Vọng còn tưởng bản thân đang nghe kể chuyện ma, bán tín bán nghi nhìn sang Huống Kim Hâm, cũng chỉ nhận được cái gật đầu đầy đáng thương của đối phương.
"Cậu thì sao?" Từ Vọng vẫn chưa từ bỏ, quay sang hỏi Ngô Sênh, "Cậu cũng bị đau đầu?"
Ngô Sênh lắc đầu đầy quyết đoán.
Từ Vọng tưởng mình đã tìm được kẽ hở, vừa định tiếp tục truy hỏi thì nghe thấy Ngô Sênh nói rất tự nhiên: "Tôi không báo cảnh sát."
Từ Vọng: "Tại sao?"
Ngô Sênh: "Hai người bọn họ đều đau đến mức lăn lộn khắp nơi, phản ứng cơ thể đã chứng minh báo cảnh sát cũng chỉ là ngõ cụt, tại sao tôi lại còn phải lặp lại sai lầm?"
Từ Vọng: "..."
Tôn Giang: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Nếu như đêm qua trong lòng mọi người đều vẫn còn cố nghĩ rằng "Có lẽ đây chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh dậy là tốt rồi", vậy thì đêm nay một lần nữa rơi vào đồng tuyết khiến bọn họ đều hiểu rõ, việc này còn chưa kết thúc. Nếu đã là trường kỳ kháng chiến, mà vẫn ngồi im chờ chết thì quả thật là lũ ngốc.
Nhưng đi đâu "nói chuyện" cũng là một vấn đề.
"McDonald"s? Karaoke? Bar?" Từ Vọng cố gắng hết sức đưa ra những địa điểm thích hợp để "thảo luận lúc tảng sáng".
Nhưng đều bị Ngô Sênh phản đối một loạt: "Đều không được, chúng ta cần một chỗ đủ yên tĩnh cũng đủ riêng tư, yên tĩnh để sắp xếp tư duy, riêng tư để đề phòng nguy cơ bí mật bị lộ."
Từ Vọng tròn mắt tưởng chừng như đang nghe kể "Nghìn lẻ một đêm": "Anh giai, chúng ta là người bị hại, lại còn có nghĩa vụ phải bảo mật giùm hung thủ nữa?!"
"Dăm ba câu không giải thích hết được," Ngô Sênh nhìn ngó khắp nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì vậy, tiện miệng hỏi: "Cậu ở với ai?"
Từ Vọng chưa nghĩ gì đã mở mồm: "Tôi ở một mình."
Ngô Sênh thu lại tầm mắt, thở phào gật đầu: "Đến nhà cậu."
Từ Vọng: "..."
Đây là bẫy, rõ ràng là một cái bẫy, cậu nhất định phải thoát ra ngoài!
Huống Kim Hâm: "Em ở ngay gần đây, nhưng mà ở cùng người khác..."
Tôn Giang: "Nhà tôi cũng ở gần đây, vợ con hẵng còn đang ngủ kia."
Ngô Sênh: "Tôi ở công ty, cách đây không xa, nhưng nếu thảo luận đến tận sáng, bị nhân viên đi làm trông thấy, tôi cũng chẳng có cách giải thích nào hợp lí, sẽ dẫn đến tin đồn nhảm nhí không cần thiết, không tốt cho việc duy trì hình tượng cao lãnh của tôi."
Cậu có hiểu nhầm gì về hình tượng của bản thân không hả!!!
Từ Vọng: "Nào, tất cả theo tôi, trời tối đường trơn, cẩn thận dưới chân..."
Nửa tiếng sau, một hàng người đã đến nhà Từ Vọng. Nhà Từ Vọng thuê là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ trong tiểu khu đã lâu năm. Đừng trông tiểu khu đã cũ, vị trí không tốt mà nhầm, trang trí thiết bị đều là mới thay, tiền thuê nhà không hề rẻ tí nào, nhưng đối với kẻ một miệng ăn cả nhà no như Từ Vọng, gánh vác chút tiền này cũng không phải là áp lực gì quá lớn.
"Oa, anh Từ," Bước vào đầu tiên là Huống Kim Hâm, không hề bất lịch sự xông thẳng vào phòng ngủ mà chỉ đứng trong phòng khách ngó quanh thôi cũng đủ kinh ngạc rồi, "Nhà anh ngăn nắp ghê."
Từ Vọng được khen nên khấp khởi mừng vui, đang chuẩn bị đáp lời thì nghe thấy tiếng than thở của Ngô Sênh bước vào sau: "Trời ạ, lại quay về 222."
"222?" Huống Kim Hâm hiếm được một lần nhanh nhạy, "Là phòng ký túc xá hồi cấp ba của anh và anh Từ?"
"Không," Ngô Sênh nghiêm túc sửa lời, "Là của một mình anh Từ của cậu, ba người còn lại chúng tôi đều là ở nhờ, bởi vì chúng tôi quần ào vứt bừa, đồ đạc để loạn, trốn không trực nhật, còn lúc nào cũng quên vứt rác xuống lầu, không có khái niệm "coi ký túc xá như nhà"."
Từ Vọng ném đôi dép lê "bộp" một cái xuống chân Ngô Sênh, còn tặng kèm theo một cái lườm sắc lẻm: "Có cần thù dai thế không, có phải mỗi lời tôi nói cậu đều ghi vào sổ đen rồi không?"
Ngô Sênh không đáp, chỉ cười, vừa thay dép vừa cười, vui đến sảng khoái tâm hồn, vui đến mặt mày bừng sáng.
Từ Vọng lười để ý đến anh, xoay người đi rót bốn cốc nước, lúc bê nước về, ba người còn lại đã ngồi sẵn trên sô pha. Cậu đặt nước lên bàn, lại kéo thêm một chiếc ghế từ phòng ngủ ra.
Trong cốc là nước sôi, hơi nước bốc lên, ấm áp mà thoải mái.
Bốn người trải qua hai ngày sóng gió, cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngồi xuống nói chuyện rồi.
Ngô Sênh cất tiếng trước tiên. Đấu võ mồm thì là thế, nhưng đến lúc thật sự nói chuyện nghiêm túc, anh liền trở nên vô cùng chăm chú: "Hiện tại có bốn điều chúng ta đã biết. Một, những người bị chọn cứ mười hai giờ đêm sẽ rơi vào đó, bất kể có tự nguyện hay không; hai, những vết thương tại nơi đó cũng sẽ được đem ra ngoài đời thật; ba, cứ mỗi lần muốn báo cảnh sát, đầu sẽ đau như muốn nứt ra; bốn, những địa điểm trong đó đều tương ứng với địa điểm ngoài đời thật, khoảng cách bằng nhau, vị trí tọa độ cũng thống nhất, ví dụ như chúng ta rơi vào nơi đó khi đang ở nhà, rồi ở trong đó đi hai kilomet, vậy thì khi quay về thực tại, vị trí chúng ta đang đứng cũng sẽ cách nhà chúng ta hai kilomet..."
Từ Vọng bỗng chốc hiểu ra, vậy thì có thể giải thích tại sao hôm qua lúc cậu quay trở lại lại đang ở ngã tư đường dưới lầu, còn hôm nay lại chạy tít đến công viên Hồ Thanh Niên xa xôi rồi, là bởi vì hôm nay ở trong đó bọn họ đã ngồi xe tuần lộc chạy một đoạn đường dài.
"Biết những điều này thì có ích gì? Tôi muốn biết đó là nơi quỷ quái nào? Rốt cuộc là ai đang chơi đểu chúng ta!" Tôn Giang cắt ngang lời Ngô Sênh, bật ra câu hỏi gã vẫn luôn khao khát lời giải đáp.
Điều này có lẽ nào lại không phải việc mà Từ Vọng, Huống Kim Hâm thậm chí là bản thân Ngô Sênh muốn làm rõ nhất.
Nhưng "muốn" và "có thể", là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Tôi không biết, với những kinh nghiệm và manh mối mà chúng ta tích lũy được ở giai đoạn này, căn bản không thể giải đáp được những câu hỏi trên. Nhưng nếu như cứ mặc kệ không lo, thuận theo tự nhiên, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng mơ đến việc tìm được đáp án." Giọng nói của Ngô Sênh vẫn không thay đổi, sắc mặt tự nhiên bình thản như thể đang hỏi, hôm nay anh có muốn ăn cháo không?
Tôn Giang mệt mỏi tựa vào ghế sô pha, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hai đêm liền thức trắng khiến trong mắt giăng toàn tơ máu, hoàn toàn kiệt sức.
Từ Vọng biết, bản thân gã cũng hiểu rằng có hỏi cũng không có câu trả lời, nhưng nếu không phát tiết một chút, trong lòng gã sẽ bức bối khó chịu.
Thực ra mọi người đều như nhau, bao gồm cả Ngô Sênh vẫn luôn tỏ ra chẳng hề gì, cũng không phải thật sự không lo âu, nếu không lo âu, việc gì phải bày ra khí thế như quyết một phen sống mái với câu nâng cao cuối cùng trong đề thi thử chứ.
Anh đang gồng mình, Từ Vọng có thể nhìn ra được.
Nói trắng ra, loại tai bay vạ gió này, ai gặp phải cũng đều tức cả thôi.
"Trước mắt có thể xác nhận bốn điều này, còn bốn điều cần chờ xác nhận nữa," Ngô Sênh tiếp tục đào sâu vấn đề, mạch tư duy không hề bị sự chen ngang của Tôn Giang ảnh hưởng chút nào, "Một, nơi đó liệu thực sự có thể khống chế tinh thần của con người hay không, ví như ngăn cản báo cảnh sát; hai, nơi đó liệu có cơ chế bảo hộ nào không, kiểu như khi những người bị cuốn vào đó gặp nguy hiểm trí mạng thì sẽ giống như Từ Vọng lúc bị gấu vồ, trực tiếp quay về thực tại, giảm thương tổn xuống mức thấp nhất; ba, hôm nay lúc quay lại đó, hộp bút của Tôn Giang và Huống Kim Hâm đều trống không, những món chưa từng sử dụng như "Lốc xoáy cá" và "Chuông kêu tinh tang" đều biến mất, đây rốt cuộc là sự trừng phạt dành cho họ vì có ý định báo cảnh sát, hay là còn nguyên nhân gì khác? Bốn, liệu có những người khác cũng giống chúng ta bị hút vào trong đó hay không."
"Ừm... Nộp bài," Huống Kim Hâm cất lời đầy do dự, "Trước khi ra khỏi đó các anh có nghe thấy ai đó nói chúc mừng vượt ải, thuận lợi nộp bài không?"
Từ Vọng vội vàng gật đầu: "Không chỉ hôm nay nghe thấy, hôm qua anh còn nhìn thấy trong bảng thành tích có thông báo một đội khác nộp bài." Hôm qua lúc thấy tin mới Từ Vọng vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hôm nay sắp xếp lại một chút, liền tìm ra mối liên hệ.
"Đúng đúng, em cũng nhìn thấy cái đó!" Nét vui mừng lan ra trên khuôn mặt Huống Kim Hâm, nhưng vẫn theo bản năng kiềm chế một chút, nhìn qua đã biết là một đứa trẻ thành thật, tuy không quen thói diễu võ dương oai, nhưng đầu óc nhất định rất nhanh nhạy, "Em còn nhớ trong bảng thành tích là đội đó nộp bài 3/23, hình như tên là Nhạc Suất... Còn có cái gì A Nam ấy..."
Từ Vọng nhìn về phía Ngô Sênh: "Điều thứ tư trong những điều cần chờ xác nhận, tôi nghĩ có thể xếp vào hàng đã xác nhận được rồi, có người khác."
Ngô Sênh cầm cốc nước lên, thổi vài lần, uống một ngụm, khẽ khàng lắc đầu: "Còn chưa đủ. Bọn họ có thể là người, cũng có thể không phải, có thể là cũng bị ép như chúng ta, cũng có thể là tự nguyện, có thể ở cùng một chỗ với chúng ta, tùy thời gặp mặt, cũng có thể ở một không gian song song độc lập trong đó, mãi mãi cũng không gặp được chúng ta." Đặt cốc xuống, anh thở dài một hơi, "Không xác nhận được những điều này, thì không thể xếp loại khác được."
Từ Vọng nhìn anh một hồi, đầu hàng nhận thua: "Từng ấy năm rồi, tôi vẫn phục cái sự kỹ tính của cậu."
Ngô Sênh nhíu mày, tỏ vẻ khó tin một cách hết sức chân thành: "Chỉ có kỹ tính thôi á?"
Từ Vọng kiềm chế khao khát được tặng cho anh một đấm, hỏi nốt câu hỏi cuối cùng: "Hôm qua đội đó nộp bài là 3/23, hôm nay chúng ta nộp bài lại là 1/23, cậu thấy thế nào?"
"Cũng giống cậu." Ngô Sênh nhún vai, tựa như đã sớm chấp nhận sự thật, "Điều này đồng nghĩa với việc vẫn còn hai mươi hai cửa ải đang chờ chúng ta."
Tôn Giang bật người ngồi thẳng dậy, lần này gã đã cố gắng không gào thét rồi, nhưng sự kinh ngạc cùng tuyệt vọng trên gương mặt đã biểu lộ tâm tình của gã lúc này.
Cuộc thảo luận kéo dài đến năm rưỡi sáng, Từ Vọng sau đó cũng được cho biết, ngày đầu tiên sau khi cậu bị đẩy ra ngoài sớm, ba người còn lại dùng "Lốc xoáy cá" và "Chuông kêu tinh tang" của Ngô Sênh giằng co với gấu đến tận điểm đánh dấu, nhưng rồi vì không kích hoạt được thác băng, không còn cách nào khác đành phải nhảy xuống núi, còn chưa đến chân núi thì đã bị đẩy về hiện thực, thời gian vừa đúng năm giờ sáng.
Tính ra thì thời gian bọn họ tiếp bước nhau trở về hiện thực cách đúng một tiếng, tất nhiên Từ Vọng đã rời đi từ lâu rồi, thế nên mới có câu chuyện đắng lòng thay ngày thứ hai Ngô Sênh chạy khắp Bắc Kinh tìm người.
Mà cũng vào tối hôm đó, Ngô Sênh cùng Huống Kim Hâm đã chạy cả một ngày quyết định dừng xe ở trạm tìm người cuối cùng – đường vành đai 4-5, Tôn Giang thì tìm một lý do để ra khỏi nhà, trốn vào một quán Karaoke trước giờ chưa từng đến. Rốt cuộc vừa đến mười hai giờ, cửa vào quái dị vẫn mở ra như thường, một cái ở ghế sau xe, một cái ở trên tường trong phòng bao Karaoke, tùy tiện như thể chẳng có cấm kỵ gì, lại như hình với bóng. Hai phút sau, ba người liều chết phản kháng cũng giống Từ Vọng trong cùng đêm ấy, bị hút vào đầy bất lực.
Cảnh ngộ của các đồng đội khiến trong lòng Từ Vọng nguội lạnh, hoàn toàn từ bỏ ý định "chạy trốn".
Cuối buổi thảo luận, Huống Kim Hâm đề nghị: "Suốt ngày gọi "nơi đó" "nơi đó" nghe khó chịu ghê, hay chúng ta đặt cho nơi đó một cái tên đi."
Tôn Giang cạn lời: "Cậu chơi đồ hàng đấy à, lại còn đặt tên cho chỗ đấy nữa?!"
Ngược lại Ngô Sênh và Từ Vọng đều không có ý kiến, thực ra mà nói, cái tên đã treo lơ lửng ngay trước mặt họ rồi --
Từ Vọng: "Dưới hình đầu cú không phải viết một chữ to đùng đấy sao, phải đến 80% đấy chính là tên của nó, thế nên về sau chúng ta cứ gọi nó là..."
Ngô Sênh: "Cú."
Từ Vọng: "Có.thể.đừng.nói.leo.không."
Ngô Sênh: "Lại lần nữa. Dưới hình đầu cú không phải viết một chữ to đùng đấy sao, phải đến 80% đấy chính là tên của nó, thế nên về sau chúng ta cứ gọi nó là..."
Từ Vọng: "Cú!"