Chương 6

"Tiểu Ngôn, xuống nhà ăn cơm"

"Dạ ~~~"

"Ai nha! Tiểu Nhiên đi công tác được mấy ngày rồi?" trên bàn cơm, má Mạc hỏi con gái đang ngồi ăn cơm đối diện bà.

"Ngày thứ sáu rồi" Mạc Ngôn không ngừng và cơm vào miệng, rầu rĩ trả lời.

"À! Ngày mai Tiểu Nhiên sẽ trở lại thôi"

"Dạ……" và cơm, tiếp tục và cơm.

"Tiểu Ngôn, con có muốn đi đón Tiểu Nhiên không?"

"Vì sao muốn con đi a? Nhà nàng nhất định có người đi"

"Con ăn chậm một chút, không ai dành với con. Má không phải đang tìm cơ hội cho các con bồi dưỡng tinh cảm sao! Con gái mất nết không hiểu lòng ba má" vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

"……" má, kính xin má không cần nói mờ ám như vậy được không? Rõ ràng hai người đều là động vật giống cái.

"Ai nha, Tiểu Nhiên đúng là một đứa con gái tốt a ~~~" mắt má Mạc đầy sao.

"…… má lấy nàng về nhà không phải được rồi sao" má, nàng là con gái riêng của má à?

"Con nhóc chết tiệt! Má mày đã có ba mày, không còn cơ hội rồi ~".

"……" không nên nhìn nàng! Chẳng lẽ nàng còn cơ hội?!

"Ai…… Thật sự đáng tiếc, con nói con sao lại ít đi một cây gậy nhỉ" tiếc hận.

"Phốc!" ba Mạc cười sặc sụa.

"Ba! Má con khi nào thì biến thành cái dạng này?" quay đầu hỏi ba già.

"Khụ khụ khụ……" ba Mạc giả chết.

"……".

"Ai biểu lúc má sanh con lại quên gắn cái thứ đó vào" ách…… đồ ăn hôm nay sao lại có lạp xườn?! -_-||||||

"Má không có quên. Là lúc sanh con vọt ra quá nhanh, làm bảo bối kia tuột mất" má Mạc phẫn uất, cắn miếng lạp xườn. Nhai, nhai, nhai.

"……" Mạc Ngôn hung hăng nhìn chằm chằm lạp xườn trên bàn……

Thật không thèm ăn sao……

Khách sạn –

"Hắt xì……" Cư Nhiên hắt hơi một cái.

"Á à, xem ra có người nhớ cậu nha" Lâm Tiểu An cười tủm tỉm nói.

"Có ai sẽ nhớ tới tớ" người đẹp không cho là đúng.

"Thế nào lại không ~~ như bạn trai cậu đó" Dương Hiệp Tư hào hứng trêu chọc.

"Không thể nào. Nhìn trúng độc xà giống Tiểu Nhiên, ánh mắt tên đàn ông kia khẳng định không tốt" Ngô Minh Hải vốn đang uống trà thả cửa cùng Vương Nghiêm, nghe đến đó nhịn không được đá một cước.

"Yên tâm, yên tâm, Tiểu Nhiên là loại hình tuyệt đối an toàn" Vương Nghiêm vươn tay ôm lấy bả vai Ngô Minh Hải, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Cư Nhiên.

"Ai nha nha! Cái này khó nói nha, có khi Tiểu Nhiên thừa dịp chúng ta không chú ý vụиɠ ŧяộʍ tìm bạn trai đó ~~~" Lâm Tiểu An nháy mắt liên tục với Cư Nhiên.

"…… Các cậu…… quá rảnh rỗi hả?" bưng đồ uống, một bên uống, một bên liếc mắt nhìn đám người xung quanh.

"Chúng tớ đương nhiên đều cực kỳ bận rộn ~~ nhưng mà khó được khi Tiểu Nhiên nhiều chuyện, mặc kệ bận dụ gì, chúng tớ đều phải nhính chút thời gian đến tung một cước a ~~~" Đông Qua phát huy trọn vẹn tinh thần nhiều chuyện bất chấp.

Một đám này không tiến bộ cái khác nhưng công phu nhiều chuyện lại tiến bộ không ít.

"Nghe nói ngu ngốc sẽ bị lây, tớ vốn không tin, xem ra……" nhìn Đông Qua, lại nhìn nhìn một đám xung quanh. "Tớ nghĩ, tớ phải rời đi nhanh để tránh trở thành vật hy sinh cuối cùng" người đẹp buông cái tách trong tay xuống, cầm lấy túi xách của mình.

"Ê ê ~~~"

"Không thể nào ~~~ Tiểu Nhiên sao cậu đi nhanh như vậy? Àn tuế ~~"

"Ê ê! Tiểu Nhiên cậu nói rõ cho tớ, cái gì mà lây bệnh! Nói rồi còn nhìn tớ nữa chứ!"

"Thật sự muốn đi nhanh như vậy?" nhìn Cư Nhiên phải đi, Vương Nghiêm luôn luôn uống thả cửa vội hỏi. Mấy người này trước kia là bạn học đại học, quan hệ đặc biệt tốt, cuối cùng vì các loại nguyên nhân đều tự tìm hướng phát triển riêng, ngày thường rất ít gặp mặt, hôm nay khó được dịp chạm mặt nhau ở thành phố, tất nhiên muốn ở chung lâu chút.

"Ừm. Tớ đáp ứng một người bạn sẽ mang quà về cho nàng, ngày mai sẽ về, quà còn chưa chuẩn bị, nên bây giờ đi mua" soạn soạn đồ đạc trong túi xách, nói không chút để ý.

"Nha, nha, nha ~~~~" Đông Qua lại kinh hỉ nhảy dựng lên. "Mạc Ngôn!"

"Câu nói 'câm điếc' là có ý gì?" Cư Nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống, rất có khí thế nhìn Đông Qua ngồi phía dưới, nhìn như muốn xuyên qua người Đông Qua.

(Mạc Ngôn và câm điếc đọc cùng âm)

"Hắc hắc…… Tiểu Nhiên cậu không lừa được tớ đâu ~~ thế nào? Thành thật khai ra, có phải là bạn trai lén lút làm quen không? Nếu không, sao lại cố ý mang quà về cho người khác?"

"Chỉ sợ không thể như ý cậu, đối phương là nữ"

"Nha nha nha ~~~" càng thêm kích động. "Tiểu Nhiên, rốt cục cậu thông suốt sao? Rốt cuộc cũng…… Thiên hạ đại đồng sao? Tới với nhau đi thôi! Bách hợp gì đó, yêu nhất"

"……" Cư Nhiên lui ra phía sau từng bước, hai bước, ba bước. Nàng không biết tên điên này.

"Được! Tớ quyết định!"

"……" cậu quyết định cái gì?

"Vì mối tình đầu của Tiểu Nhiên nhà chúng ta, tớ nhất định sẽ theo tới cùng, lần chọn quà này, tớ nhất định phải tham dự toàn bộ quá trình!"

"……" cậu căn bản không cần tham dự.

"Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!"

"Chọn quà chỉ mình tớ là được rồi!"

"Nàng là nữ" nhịn không được lại cường điệu lần nữa.

"Biết rồi, biết rồi ~~"

"……" vậy kinh hỉ trên mặt mấy người là có ý gì?

Trung tâm thương mại –

"Xin chào quý khách"

Liếc mắt nhìn đám người bên cạnh. "Sau đó thì sao? Vì sao tớ đi mua quà, các cậu đều phải theo đến?"

"Tớ đã nói là muốn tham dự toàn bộ quá trình rùi mà ~~~" trả lời là Đông Qua.

"Tiểu Nhiên, chúng ta là bạn bè lâu năm, tớ đương nhiên muốn tỏ vẻ quan tâm ~~" đây là Lâm Tiểu An.

"Tớ đột nhiên nghĩ tớ cũng nên mua ít quà về" Dương Hiệp Tư.

"Đừng nhìn chúng tớ"

"Chúng tớ hoàn toàn là bị tha tới" hai nam nhân cực kỳ vô tội.

…………

"Mua nhẫn! Mua nhẫn đi!".

"Đó là dùng cho cầu hôn có biết không?" ném ánh mắt 'mi thật là ngu ngốc' qua.

"Mua khăn quàng cổ đi ~~ để nàng luôn quấn bên người, rất lãng mạn a ~~"

"Này, đầu óc cậu có phải toàn bả đậu không! Ai lại đang hè mà quấn khăn quàng cổ?!" lần này người bị kháng nghị, bị kêu ngu ngốc là Đông Qua.

"Vậy mua cái gì? Nội y?"

"Sắc lang a ~~"

"……" thật mất mặt! Vậy mà quen biết cái đám ngu ngốc này. Ngu ngốc trên thế giới quả nhiên chỗ nào cũng có. Vẫn nên cách bọn họ xa một chút. Vụиɠ ŧяộʍ nhích ra xa.

"Chào chị, chị có muốn nhìn thử trang sức không?" một mình tách ra, lúc đi dạo một mình trong các cửa hàng ở trung tâm thương mại, Cư Nhiên bị một nữ bán hàng gọi lại.

"Đây đều là mẫu mới năm nay của chúng em. Đều là 99% bạc nguyên chất, còn chỗ này đều chế tác thủ công. Trang sức nơi này của chúng em đều là……" cô gái bán hàng nói không ngừng bằng tiếng phổ thông, giới thiệu một cách chuyên nghiệp.

"Chị muốn mua để đeo hay là mua để tặng vậy ạ?"

"Để tặng".

"Dạ chị, đối phương là nữ hay nam ạ?"

"Là nữ"

"Vậy chị có thể nhìn xem hoa tai, hoa tai của chúng em đều là @#……"

Hoa tai trân châu? Cô gái tóc ngắn kia dường như không thích hợp?

"Nếu không chị có thể xem những mẫu hoa tai mới này, hôm qua mới vừa được đưa tới".

…………

…………

"Tiểu Ngôn, hôm nay Tiểu Nhiên về, con thật sự không chuẩn bị đi đón nó sao?" má Mạc nhìn con gái ngồi xổm trước cửa nhà đang giúp bà nhặt rau hỏi.

"Con đi làm chi ~~ lại không quen" xác thực không quen, nhiều nhất chỉ là hàng xóm mỗi buổi tối tâm sự đúng giờ mà thôi.

Mạc Ngôn tiếp tục nhặt rau.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kèn xe, chiếc Beetle màu vàng của Cư Nhiên cứ vậy chậm rãi tiến vào, theo sát phía sau là một chiếc xe có logo mà Mạc Ngôn không biết.

"Tiểu Nhiên đã trở về rồi sao?" má Mạc hỏi.

"Dạ"

"Thế nào lại có hai chiếc xe hơi?"

"Không biết……"

"Tiểu Ngôn con thật sự không muốn đi?"

"…… Không, muốn……" kỳ thật là rất muốn. Bất quá xem ra, trong nhà hẳn là có khách, nàng qua làm gì……

Rốt cục cũng nhặt xong rau, đứng dậy, cầm rổ rau đi vào phòng bếp.

"Tiểu Ngôn" vừa mới đem đồ ăn để gọn, má Mạc liền từ bên ngoài vọt vào.

"Sao vậy má? Muốn con giúp má múc nước? Ở kia kìa" không quay đầu lại nói.

"Không phải, là Tiểu Nhiên gọi điện kêu con qua" vẻ mặt hạnh phúc nói.

Mạc Ngôn lần thứ hai quýnh, gần vậy còn gọi điện thoại? Nàng cũng thật có tiền.

"Nhanh nha!" dường như chỉ dùng để chân đoán.

"Gấp cái gì, Tiểu Nhiên của má không có vội" rõ ràng là nàng đi, vì sao mẹ già so với mình còn gấp hơn?

Mở cửa lớn ra, Mạc Ngôn có chút do dự, nàng không có thói quen không được người ta cho phép mà đã tiến vào sân nhà người ta.

…… Bất quá, hình như Cư Nhiên kêu mình đến? Nói vậy, mình cũng không ngượng ngùng nha!

Nhưng là……

"Nha! Là Tiểu Ngôn à!" má Cư mang theo giỏ xách to, dường như muốn ra ngoài mua đồ. "Ai yo! Sao con không vào?! Nhanh, mau vào đi!" dứt lời bước nhanh tới tóm được Mạc Ngôn tha vào bên trong. "Ai yo! Tiểu Ngôn thật là, sao con không đi vào, ở bên ngoài chắc cũng lâu đúng không? Hôm nay trời nóng vầy, con coi con phơi nắng kìa. Mau vào ngồi, uống nước đậu xanh dì vừa nấu xong ha" sức lực tha người kia giống sói xám đang tha thỏ trắng nhỏ, chết cũng không buông tay, chỉ sợ không để ý một chút là người ta sẽ chạy mất.

Mạc Ngôn lảo đảo bị tha vào.

Trong đại sảnh có rất nhiều người! Vốn đều đang nói chuyện, thấy Mạc Ngôn đến, đều ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.

"……" bị tập thể nhìn chăm chú. Trận này quá quỷ dị nha! Mạc Ngôn phát lạnh.

"Tiểu Ngôn chị đã đến rồi" Cư Nhiên là người đầu tiên mở miệng.

"Ừm" không biết nhiều người làm cho Mạc Ngôn cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

"Ai yo! Tiểu Ngôn đứa bé này, má vừa bước ra thì đã nhìn thấy nó đứng trước cửa, trời nóng vầy, cũng không biết đứng bên ngoài bao lâu rồi".

"……" cái đó…… má Cư, con vừa mới đến đã bị má kéo vào đây đó.

"Tiểu Ngôn, lại đây ngồi đi"

"Nga" cẩn thận bước qua.

"Vậy các con nói chuyện đi, má ra ngoài mua đồ ăn"

"Má đi đường cẩn thận"

Mạc Ngôn thật cẩn thận ngồi bên cạnh Cư Nhiên, sở dĩ cẩn thận vì nàng cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng không dám không cẩn thận. Sở dĩ ngồi bên cạnh Cư Nhiên là vì ngoài chỗ cạnh Cư Nhiên ra thì không còn chỗ trống.

"Muốn ăn gì không?" Cư Nhiên cười đem khay kẹo trên bàn kéo đến trước mặt Mạc Ngôn.

"Nga! Cám ơn" Mạc Ngôn tiện tay chọn một viên chocolate, cúi đầu ăn. Xin đừng tiếp tục nhìn nàng nữa! Không ai nói cho các người biết như vậy là không lễ phép sao?

Vì sao nàng ở đây, xung quanh toàn là người nàng không biết?

Nga! Bởi vì Cư Nhiên gọi điện thoại.

Vì sao Cư Nhiên đột nhiên gọi điện thoại gọi nàng sang đây? Quan hệ của các nàng còn chưa tốt đến mức này a! Rối rắm.

"……" càng thêm buồn bực là mình vì sao cứ như vậy vui vẻ chạy tới ?

"Xong rồi" đột nhiên có bạn gái nói.

Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn đối phương, tóc cột đuôi ngựa, mang kính mắt đáng yêu.

"Đông Qua cậu làm gì đó! Làm người ta giật hết cả mình" Lâm Tiểu An ôm tim bị dọa gần hư kháng nghị.

"Ai nha! Đây hoàn toàn có thể lấy được tách trà của Cư Nhiên!" nháy mắt.

"?" trà gì?

"Tiểu Nhiên thích khẩu vị này?" cô gái tóc quăn rẽ thành hai phần xỏa trên vai.

"Đúng rồi!".

"Sao tớ không biết nhỉ?" cô gái tóc dài ngang vai, làn da hơi ngăm. (Dương Hiệp Tư)

"Ai yo! Nàng nhàm chán vậy đương nhiên không chịu nói. Cậu xem, tóc ngắn, da trắng, mặt trẻ con, tất cả đều là tuýp của Tiểu Nhiên! Thế là xong rồi"

"……" các nàng đang nói gì? Nàng một câu cũng nghe không hiểu?

"Oa a! Khó trách truyện của Tiểu Nhiên đều là loại nữ chính này" cô gái tóc đuôi ngựa nhìn chằm chằm thẳng vào Mạc Ngôn.

"Lần này thực sự xong rồi?"

"Ai nha, ai nha! Thật sự là……"

"……" nàng dường như hiểu được, có năm đứa hủ nam nữ đam mỹ ở đây, nàng đương nhiên cũng ý da^ʍ qua vô số trai đẹp, đương nhiên đồng thời tẩy não vô số nhóm trai thẳng. Bất quá…… khi gặp chuyện này trên người mình……

Nàng gì cũng không hiểu…… gì cũng không có. (tự mình thôi miên)