Chương 45

Hai nhà lại quá gần nhau, cho nên chuyện này quá trưa một chút thì ba Mạc cũng đã biết toàn bộ.

Mạc Ngôn rất có tự giác, tự mình đi thỉnh tội.

"Ba ơi ba, ba đừng đánh con, con sợ đau!"

"Ông già nhà ông bình tĩnh một chút, đánh chết con bé không thể giải quyết vấn đề!"

"……" ba Mạc vẻ mặt tức giận nhìn Má Mạc. "Bà! Bà! Bà đã sớm biết?!"

"À à ông già, chuyện này nói thế nào nhỉ. Chuyện của sắp nhỏ không phải chúng ta lúc sáng sớm đã nói để cho chúng tự quyết định sao?"

"Bà! Bà! Ít nhất thì bà phải yêu cầu đối tượng của con bé là đàn ông chứ!"

"Đàn ông…… đàn ông các ông thì có gì tốt hả? Đàn ông với phụ nữ không phải chỉ khác một chữ sao?!"

"Kém một chữ?! Đàn bà có thể sinh con sao?!"

"Đàn bà không thể sinh con, chẳng lẽ là đàn ông các ông sinh?!"

"Bà!" ba Mạc khí thế. "Bà không phân rõ phải trái!" cúi đầu tìm kiếm.

"Ba? Ba làm gì đó?"

Ba Mạc thật là hận! Hận a! Cầm cái chổi lông gà trong phòng khách lên, làm bộ sẽ đánh Mạc Ngôn.

"Oa a a! Ba ới ba ơi ba bình tĩnh một chút, ba đừng đánh con màaaa!" Mạc Ngôn hiển nhiên không có cốt khí như Cư Nhiên, ôm đầu chạy loạn xạ trong phòng khách.

"Đồ chết bầm nhà ông! Ông muốn đánh chết con bé hả!!" má Mạc đuổi theo phía sau ba Mạc, thấy bộ dáng ba Mạc lần này không đánh con gái bảo bối thì không bỏ qua, khó thở mắng to: "Được! Con bé lúc tôi muốn đánh nó nhất thì ông không cho, hiện tại ông đang muốn đánh chết nó có phải không? Được! Ông muốn đánh chết con bé, tôi giúp ông! Tôi sẽ là người thứ nhất đánh chết nó!" má Mạc anh dũng, đoạt lấy cây chổi lông gà trong tay ba Mạc, đuổi theo đánh Mạc Ngôn.

"Oa a a! Má ôi, má đây là đang đứng bên ai!"

"Đứng bên ai này? Lần này mặc kệ má đứng bên ai thì cũng phải đánh chết đồ hư hỏng nhà cô!" tay giơ chổi lông gà. "Bốp!" một tiếng, hung hăng đánh vào lưng Mạc Ngôn.

"Oa a! Đau!" lần này đánh thật đau.

"…… bà……" thật sự đánh đau con gái! Tuy bình thường xoa xoa nắn nắn, má Mạc chưa từng quên ăn hϊếp con gái ông, nhưng nếu thật sự đánh, từ năm 14 tuổi Mạc Ngôn bệnh nặng thiếu chút nữa chết, đúng là không có thật sự nặng tay đánh nữa. Lần này bị đánh, nước mắt Mạc Ngôn lập tức liền chảy ra, thấy bộ dạng này của con gái, má Mạc cũng nhịn không được mà chảy nước mắt.

Đồ hư hỏng này, bà cũng chưa từng đánh nó như vậy ~~~ "Đồ hư hòng nhà cô…… má má…… dù sao đều bị đánh, vẫn nên để cho bà mẹ này đánh cô thì hơn! Ngô ngô……" nói xong, lại tiếp tục đánh.

"Bốp!"

"Má ~~~" Mạc Ngôn ồn ào gào tên má Mạc.

"Đồ hư hỏng nhà cô ~~~"

"Bốp!"

"A! Má ~~~"

"Dì Mạc!" Cư Nhiên đột nhiên từ bên ngoài chạy vọt vào, nhìn thấy Mạc Ngôn bị chính má mình đuổi đánh, đau lòng hô lên.

Ba Mạc nhìn thấy Cư Nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt càng thêm khó coi. Mạc Ngôn thấy Cư Nhiên, nước mắt lưng tròng gọi tên của nàng.

"Cư Nhiên ~~ oa a ~~~"

"Bốp bốp bốp!" má Mạc xem liếc mắt nhìn Cư Nhiên, tay càng thêm lực đánh tiếp. Giáng xuống một chổi, vừa dứt khoát vừa mạnh.

"Má ~~ má ~~ má đừng đánh con nữa a a a ~~~~"

"Đồ hư hỏng ~~ đồ hư hỏng ~~ con sai rồi có biết không? Con tỉnh ngộ chưa ~~~ ngô ngô……" đau lòng, càng đau lòng xuống tay lại càng mạnh.

Mạc Ngôn từ nhỏ khi bị dạy dỗ hoặc hăm dọa kiểu này liền ngoan ngoãn đầu hàng, cái gì cũng nhận đúng hết, từ nhỏ má Mạc đã chọc ghẹo Mạc Ngôn "Nếu bây giờ còn đánh giặc, đồ trứng thúi con khẳng định là tên đầu tiên đầu hàng làm Hán gian" lại càng không nói tới hiện tại bị đánh, Mạc Ngôn vừa trốn, vừa kêu, có thể nói rất chật vật.

"Dì Mạc! Dì đừng đánh chị ấy nữa, dì muốn đánh thì đánh con đi!" Cư Nhiên đứng nơi đó, lần đầu tiên không biết làm sao, Mạc Ngôn lủi đông trốn tây, cho dù nàng có lòng che chở, cũng không biết nên che thế nào.

"Má đánh chết con! Con sai rồi có biết không, con sai rồi có biết không, đồ hư hỏng nhà con ~~~ ô ô……"

"Bốp!"

"Oa a……" Mạc Ngôn chạy trốn, nhìn thoáng qua Cư Nhiên đứng bên kia lần đầu tiên biểu hiện ra không biết làm sao. Nàng nhớ rõ, cho dù lúc nàng bị ba Cư đánh, Cư Nhiên đều không lộ ra biểu hiện loại này. Cư Nhiên kia, Cư Nhiên mà nàng biết luôn bình tĩnh, trời sập cũng không sợ hãi. Khi nào đã lộ ra biểu hiện như vậy?

Mỗi lần nàng đổ bệnh, người chăm sóc nàng vĩnh viễn là Cư Nhiên, mỗi lần nàng đau lòng, ở cùng nàng vẫn là Cư Nhiên.

Nàng cũng không biết Cư Nhiên thích nàng lúc nào, nàng cũng không biết, chính nàng có phải luôn làm Cư Nhiên đau lòng không, nàng thậm chí ngay cả một tiếng thích cũng chưa từng nói ra. Nhưng Cư Nhiên vẫn đứng bên cạnh nàng, vẫn nguyện ý thích nàng. Tình yêu, tình yêu, tình yêu mong manh, cùng tựa lưng vào nhau bảo vệ tình yêu!

Mạc Ngôn đột nhiên oán hận kêu lên: "Con không sai! Không sai! Con dứt khoát nhận! Con dứt khoát nhận! Oa a a!!"

"Đồ hư hỏng nhà con a ~~~"

"Con dứt khoát nhận dứt khoát nhận ~~~ con thích Cư Nhiên ~~~ oa a a! Con thích Cư Nhiên ~~~ oa oa oa……" chật vật chạy trốn, vừa trốn vừa khóc, giống bộ dáng người điên đang quậy phá, nói thật ra một chút khí thế cũng không có, bộ dáng nước mắt lưng tròng quả thực vô cùng thê thảm. Đánh đồ ngốc này một roi đã đau oa oa kêu. Mặc kệ gặp phải gì đau khổ, đều đem khuôn mặt tươi cười trưng ra, tỏ vẻ ta đây không sao.

"Con dứt khoát nhận! Con thích Cư Nhiên……"

Chị thật ngốc!

"Đủ rồi!" ba Mạc đột nhiên rống lên.

Má Mạc ngừng khóc lại.

Cư Nhiên vội vàng chạy tới bên cạnh Mạc Ngôn. Lo lắng giúp Mạc Ngôn: "Đồ ngốc này…… chị có đau không?"

"Hức hức hức……" Mạc Ngôn rơi nước mắt, đau nói không ra lời.

"Đồ ngốc này……" Cư Nhiên đem người ôm vào lòng, lại không dám đυ.ng vào lưng nàng. Nàng hối hận, nàng không nên nói ra nhanh như vậy, nàng quá tự tin nên mới hại tiểu ngốc của nàng thành cái dạng này.

"Ô ô……" má Mạc đau lòng ngồi dưới đất không ngừng khóc. Chính bà đánh, bà càng đánh càng mạnh, bà lại càng đau lòng a ~~ đứa con gái này của bà từ nhỏ thân thể đã không tốt, bà mỗi ngày đều cầu thần bái phật, biện pháp gì cũng dùng, vất vả lắm mới làm cho thân thể con bé được như bây giờ. Bà sao có thể không đau lòng cơ chứ!

"Bà thật muốn đánh chết con bé hả!".

"Không phải ông muốn đánh chết con bé sao?! Ô ô…… nếu đánh, con bé là tôi sinh, để tôi tự tay đánh nó chết đi! Con bé mà chết, tôi cũng không muốn sống ~~~ ô ô ô……"

"Gia môn bất hạnh!" ba Mạc hét lớn một tiếng, đột nhiên đem cái tách trên bàn trà bên cạnh hung hăng quăng xuống đất. Xoay người ra ngoài.

Má Mạc vội vàng theo đứng lên, vọt tới bên cạnh Mạc Ngôn, vé áo Mạc Ngôn lên. "Bảo bối ơi …… có đau không? Để cho má nhìn xem vết thương thế nào"

"Ô ô ô……" Mạc Ngôn khóc không thành tiếng. Vừa thương tâm, vừa đau.

Đau đớn là quả nhiên bầm xanh bầm tím cả, vô cùng thê thảm.

"Ô ô…… trứng thúi nhà con …… con không nên trách má nhẫn tâm, lần này không nhẫn tâm, dựa theo cá tính ba con, về sau nhất định sẽ không chịu thua"

"……" Cư Nhiên ôm Mạc Ngôn, tuy rằng biết Má Mạc cũng không có cách nào, nhưng nhìn Mạc Ngôn như vậy, trong lòng vẫn dâng lên nỗi uất hận, cũng không biết là hận ai.

Hai người dìu Mạc Ngôn lên lầu ba, nằm xuống giường, sức thuốc.

"Oa áu áu ~~~~ ô ô…… má ơi ~~ đau ~~"

"Như vầy không được" Cư Nhiên nhìn lưng Mạc Ngôn, cau mày nói: "Phải đưa vào bệnh viện"

"Được! Đưa vào bệnh viện, cho lão già kia đau lòng chết luôn! Ô ô…… hại con gái má biến thành thế này"

Này …… người xuống tay không phải chính má sao?

…………

Mạc Ngôn lần này thật thê thảm, trên lưng đau tối ngủ không yên, bởi vì sức thuốc, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cho nên trên lưng từng đợt từng đợt đau đớn, hơn nữa phải nằm sấp trên giường bệnh nhân cũng ngủ không được.

Đưa đến bệnh viện không bao lâu sau, má Cư đã tới. Vẻ mặt đau lòng nhìn Mạc Ngôn trên giường.

"Em nói chị Mạc …… chị xuống tay cũng quá mạnh đó"

"Mạc Ngôn con bé…… chị so với nó còn đau hơn" má Mạc có từng chút từng chút vuốt lưng Mạc Ngôn, nhìn nàng nằm trên giường cau mày, miệng cứ một tiếng tiếp một tiếng hừ hừ.

"Aiz! Diễn khổ nhục kế, làm bộ dáng đánh là được rồi. Sao lại diễn thành như vậy? Tiểu Ngôn đáng thương của dì"

"Ưm……" Mạc Ngôn rất mệt, nằm trên giường không muốn nói chuyện, hơn nữa luôn cảm thấy nói một câu thì trên lưng lại đau hơn một chút.

Cư Nhiên cau mày, ngồi bên giường Mạc Ngôn, sắc mặt khó coi.

"Tiểu Ngôn, má giúp con mua chút đồ ăn, có lấy thêm nước ấm không?" nhìn bộ dáng dịu dàng của má Mạc hiện tại, thật sự không thể liên tưởng với bộ dáng hùng hổ lúc đánh người.

"Ừm ……"

Hai bà mẹ rất thức thời, để lại Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên.

"Rất đau sao?" Cư Nhiên hỏi.

"Đau muốn chết…… ô ô…… Cư Nhiên, chị mệt" người nằm trên giường hé mặt. "Chị sao có thể sánh bằng cái tát đau hơn kia của em…… má chị thật mạnh tay ……"

"Đồ ngốc" Cư Nhiên vuốt lưng Mạc Ngôn, cúi đầu nói.

"Đã vậy rồi mà em còn mắng chị ngốc……" ủy khuất.

"……" đầu Cư Nhiên tựa vào trên bả vai Mạc Ngôn, đã không còn tiếng nói.

Mạc Ngôn không dám hít thở, một lát sau, nàng cảm giác được trên vai có sự ẩm ướt.

"Cư Nhiên?" Mạc Ngôn khẩn trương thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Làm sao vậy, làm sao vậy? Cư Nhiên khóc?

"Đồ ngốc…… sẽ nhanh tốt thôi" Cư Nhiên ấn Mạc Ngôn xuống, không cho nàng nhìn thấy bộ dạng mình. Khàn khàn nói thêm: "Vừa rồi…… chị biểu hiện rất tốt……"

"Gì?" biểu hiện tốt? Chạy trốn tùm lum mà cũng gọi là biểu hiện tốt? Mạc Ngôn rối rắm.