Chương 37

Tháng sáu. Thời tiết không phải đặc biệt nóng, là mùa mà khi học trung học Mạc Ngôn thích nhất.

Buổi sáng lúc ở nhà ga chờ xe, gặp Cư Nhiên. Cư Nhiên mở cửa chiếc Beetle của nàng ra, khi chạy đến bên cạnh nhà ga, dừng lại.

"Sớm" Mạc Ngôn cười với Cư Nhiên trong xe.

"Sớm, muốn lên xe không?" Cư Nhiên hạ cửa sổ, nói với Mạc Ngôn bên ngoài.

"Ừm?" Mạc Ngôn lộ ra một ánh mắt khó hiểu.

"Em muốn ra ngoài, vừa vặn đi ngang qua nhà trẻ kia của chị" Cư Nhiên trong xe nhìn Mạc Ngôn giải thích.

"Ok!" Mạc Ngôn không chút nào che dấu vui sướиɠ, nhảy lên xe.

"Không cần cao hứng vậy chứ?"

"Ái chà ~~~ đương nhiên sẽ cao hứng chứ! Đau lòng vì một việc làm nhỏ là điều không đáng, nhưng vui vẻ vì một việc làm nhỏ người sẽ hạnh phúc hơn một chút" cười tủm tỉm nói.

"Vui vẻ vì một việc làm nhỏ?" Cư Nhiên nhìn phía trước, cười nói: "Quả nhiên là ý nghĩ ngây thơ"

"Cho nên ngây thơ sẽ càng thêm vui vẻ so với người thông minh nha!" Cư Nhiên mở nhạc, trong xe vang lên từng giai điệu nhạc nhẹ. Mạc Ngôn ngồi trong xe, nhìn sườn mặt Cư Nhiên xuất thần.

"Nhìn cái gì?" Cư Nhiên không quay đầu, hỏi Mạc Ngôn đang ngẩn người nhìn chằm chằm nàng.

"Nhìn em đó"

"Đẹp không?"

"…… đẹp" Mạc Ngôn hơi thẹn thùng, nhưng dừng một chút, vẫn thành thành thật thật đáp: "Cư Nhiên, em thật là đẹp"

"Có phải nhìn cực kỳ tốt không?" Cư Nhiên hỏi.

"Chị từng gặp qua nhiều người, Cư Nhiên, em là đẹp nhất" Mạc Ngôn thiệt tình ca ngợi.

"Hừm? Đáng tiếc, nhìn đẹp như vậy mà chị vẫn không cần" thản nhiên nói, mặt không chút thay đổi.

Mạc Ngôn cắn môi, nhìn chằm chằm Cư Nhiên như trước.

"Cẩn thận mắt rớt xuống" người lái xe ác độc nói.

"Có rớt cũng muốn nhìn"

"……" người này, khi nào thì trở nên buồn nôn như vậy? "Không cho nhìn!" rốt cục. Người nào đó bị nhìn đến thật sự chịu không nổi hung tợn cảnh cáo.

Tháng sáu, hoa da^ʍ bụt bên đường cái đã nở rộ. Phóng mắt nhìn qua, tất cả đều là một mảnh màu sắc xanh biếc.

Gió thổi qua, dịu dàng, ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Xe chạy hơn mười phút liền đến nhà trẻ Mạc Ngôn làm việc, Cư Nhiên ngừng xe lại.

"A ~~ cám ơn em Cư Nhiên" Mạc Ngôn mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.

"…… buổi chiều khi nào chị tan tầm?" Cư Nhiên trên xe đột nhiên nói như vậy.

"Ửm? Chị hả? Nếu không có nhóc con nào vể trễ thì bốn giờ là có thể tan tầm!"

"Buổi chiều em đến đây đón chị"

"Gì hả?"

"Buổi chiều em về. Vừa vặn lại đi ngang nơi này, chị ở nhà trẻ chờ em đi"

"Thật vậy chăng? Được! Cư Nhiên em thật sự là người tốt!"

"……" trước kia không phải chị cũng nói em như vậy à. Cư Nhiên trong lòng hung hăng khách sáo Mạc Ngôn một phen.

Mạc Ngôn từ trên xe Cư Nhiên nhảy xuống, cao hứng đi vào nhà trẻ, điểm danh. Sau đó thật cao hứng chạy tới lớp mình. Thật cao hứng chờ bọn nhỏ đến lớp.

8:00 cô giáo cùng ban cũng đến.

"Sớm" Mạc Ngôn đứng ở cửa híp mắt cao hứng chào hỏi.

"Sớm? Hôm nay bà……" cô giao cùng ban đeo giỏ xách đứng trước mặt Mạc Ngôn, cao thấp đánh giá nàng một phen, nghi ngờ hỏi: "Bà làm sao vậy? Hôm nay cao hứng vậy nhờ? Gặp được chuyện tốt?"

"Không có nha!" cười.

"Không có, vậy hôm nay bà cười với vẻ mặt ngu ngốc đứng ở cửa lớp làm gì?" thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

"…… không phải đang đón mấy đứa nhỏ đến lớp sao!" tiếp tục cười.

"Được được…… đón đón, bà từ từ mà đứng nha" vẻ mặt run rẩy vào phòng học. "……" vẻ mặt ngu ngốc, thật không muốn nói là mình quen biết nó.

"Cô Ngô…… Hôm nay cô Mạc làm con tò mò quá"

"Đúng rồi, đúng rồi! Hôm nay cô Mạc làm con tò mò quá"

"Đúng rồi, đúng rồi! Con cũng hiểu được hôm nay cô Mạc làm con tò mò quá"

Vừa vào lớp đã bị nhóm tiểu quỷ lớn nhỏ vọt tới trước mặt cô giáo, làm thành một vòng, nhỏ giọng nói.

"Không có gì đâu, cô Mạc của mấy đứa hôm nay chưa có tỉnh ngủ, lát nữa sẽ bình thường lại thôi"

"Bộ dáng cô Mạc chưa tỉnh ngủ nhìn như đứa ngốc chân chính!"

"Hì hì! Đứa ngốc!"

"……" -_-|||| bị một đám tiểu quỷ xúm lại nói là đứa ngốc…… cô giáo đứng lớp không khỏi nghĩ trong lòng. Nếu đổi thành mình vẫn không cần sống tiếp nữa.

Mạc Ngôn không nghe được, còn đứng ở cửa, tiếp tục với vẻ mặt ngu ngốc.

Buổi chiều bốn giờ.

"Đám nhỏ đã về hết rồi, sao bà còn không về đi? Chờ nữa còn chừng không bắt được xe bus mà về đó"

"À, không sao đâu, tui đang chờ người" vui rạo rực ngồi trong văn phòng.

"Chờ người?" có một sự nhiều chuyện nhẹ cười nói: "Nam hay nữ?"

"Ái chà ~~~~~" tươi cười trên mặt càng thêm khuếch tán. "Là nữ, là nữ"

"Là nữ thật?" tuyệt đối là vẻ mặt không tin, là nữ thì cần cười thành dạng này?

"Thật, thật!" Mạc Ngôn thẹn thùng cúi đầu xuống, còn làm như đang soạn bài.

"?" thời gian tan tầm bình thường của cô giáo cùng ban là bốn giờ rưỡi, bây giờ cũng chưa tới lúc, cô giáo cùng ban lạch cạch lạch cạch viết tư liệu. Bàn làm việc cũng chất đống rất nhiều thứ giống như Mạc Ngôn.

"Sổ tay công việc trong lớp của bà ở đây sao?"

"Ừm! Nè, cho bà"

Viết tài liệu được một nửa, di động trong túi xách của Mạc Ngôn lại reo, bên trong văn phòng chỉ có hai người, đặc biệt đột ngột.

Mạc Ngôn nhanh chóng lấy di động. Tốc độ cực nhanh, làm cho cô giáo cùng ban thật sự tin con người có tiềm năng vô hạn, "Alo…… à à…… em đã ở dưới chờ sao?…… ừ, chị biết rồi…… ừ…… ừm, chị lập tức đi xuống, em chờ chị chút nha!" sau khi cô gái nào đó cúp điện thoại, nhanh chóng đứng lên, cũng không dọn dẹp đống lại đống lộn xộn trên bàn, cầm lấy túi xách của mình chạy ra bên ngoài.

"Ế, đi về hả?" cô giáo cùng ban nhìn hỏi.

"Ừm! Đúng vậy! Tui đi trước nha"

"Ừm! Chào"

"Chào" hạnh phúc chạy ra. Lưu lại một mình cô giáo cùng ban trong văn phòng. Cái dạng nói bạn gái tới đón này thật làm cho người ta…… hoài nghi sâu sắc.

Vì thế, người ta tiến đến cửa sổ, nhìn ra cổng trường bên ngoài. Liền thấy Mạc Ngôn vội vã chạy ra cổng nhà trẻ, đến bên cạnh một chiếc màu vàng xe, mở cửa, ngồi vào.

"……" không nhìn thấy người tới đón nàng…… thật là nữ? Cùng con gái nói chuyện điện thoại cần dịu dàng vậy sao? Vui vẻ nữa chứ? Thử nghĩ một chút, lúc mình cùng Mạc Ngôn gọi điện thoại cũng không thấy nó vui vẻ vậy nha.

Động kinh? Trúng tà?

…………

…………

Lúc gần tới nhà, Mạc Ngôn thấy một bạn gái lưng đeo balo rất lớn, cầm bản đồ mở ra, ở trước cửa nhà mình bồi hồi, đưa đầu tìm kiếm.

Cư Nhiên có chút buồn bực.

Mạc Ngôn có điểm vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Cư Nhiên.

"Ha…… đôi khi làm người nổi tiếng cũng là một chuyện rất phiền nha ~~" trong lời nói còn mang theo một chút vị chua.

A ~~~ thật ra mình, cũng rất hy vọng, có thể bị fan theo dõi một lần a ~~

Con đường này không đủ lớn để có thể cho xe quay đầu, Cư Nhiên bất đắc dĩ, đành phải lái xe đến cửa nhà mình.

Fan bên ngoài, không ngừng kêu vọng tới bên này. Xe chạy vào gara. Mạc Ngôn từ trên xe xuống.

"Oa a a ~~~ đại nhân ~~~~" Mạc Ngôn vừa mới mới từ trên xe bước xuống, lập tức bị tiếng hét chói tai mang theo kinh hỉ này làm sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Bạn fan này…… cổ họng thật sự là…… quá ngạc nhiên ~~~~ quay đầu nhìn hướng tiếng hét truyền đến.

Ách…… rõ ràng bộ dạng nhỏ nhắn như vậy. Thật sự…… người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể cân được ~

Cô gái lưng đeo balo to cực kỳ kích động chạy lại đây.

Mạc Ngôn rất biết điều lui lui sang bên cạnh. Đem đường lớn tặng cho Cư Nhiên.

"Đại nhân ~~~~" không ngờ cô gái này lại mạnh mẽ chạy về phía Mạc Ngôn, sau đó…… đột nhiên cho nàng một cái ôm chặt!

"Nga ~~~~" Mạc Ngôn bị sốc. Lần này fan của Cư Nhiên…… thật đúng là nhiệt tình ~~~ bất quá…… em gái à ~~~ hình như em nhận sai người.

"Đại nhân ~~~"

"À…… em à, chị không phải Bặc Toán Tử" tuy rằng được người đẹp yêu thương nhung nhớ là chuyện rất tốt ~~ nhưng chuyện cần làm rõ thì phải làm cho rõ ràng.

"Người ta biết mà ~~~" người nào đó ôm chặt không chịu buông móng vuốt ra kêu lên.

"Hở? Biết?" biết gì?

"Nếu biết, cô nên buông móng vuốt ra" Cư Nhiên đứng phía sau hai người, lạnh lẽo nói.

Tuy hiện tại đã là tháng sáu, nhưng Mạc Ngôn vẫn cảm thấy…… thật lạnh.

"Ngô ngô ~~ người ta không cần ~~" tiếp tục ôm, không chịu buông móng ra.

-_-|||| (đây là Cư Nhiên)

O(╯□╰)o (đây là Mạc Ngôn)

"Vậy cô…… muốn làm cái gì?" (╰_╯)# (ách…… đây vẫn là Cư Nhiên)

"Người ta muốn đem đại nhân ôm về nhà mà nuôi đó ~~~" cọ cọ cọ.

"……" quào, cho nên nói…… em gái à, em tìm lầm người. Chị không phải người để em bao dưỡng đâu.

"(╰_╯)#……" Cư Nhiên giận dữ, vươn móng vuốt. Nắm cổ áo cô gái, hung hăng kéo ra.

"Ngô ngô…… Đại nhân ~~~" cô gái khóc lớn.

"Em gái à…… em, cái kia, có phải em nhận sai người không?" trán Mạc Ngôn chảy xuống một loạt vạch đen.

"Tìm được rồi ~~~ Tiểu Ngữ đại nhân ~~~ người ta là Tiểu Nhị nè ~~"~~~~(^_^)~~~~

"Hở? Tiểu nhị?" đó là ai?

"Ngô ngô…… Tiểu Ngữ đại nhân, người ta không phải ở trên mạng nói muốn tới tìm đại nhân đó ~~~" ~~~~(^_^)~~~~

"……" hai luồng ánh sáng lạnh của Cư Nhiên mạnh mẽ bắn lại đây.

"Em ~~[╯﹏╰]b" Mạc Ngôn lâm vào trầm tư.

"……"

"Ô ô…… đại nhân ~~" ~~~~(T_T)~~~~

"A! Chị nhớ ra rồi!"

"Đại nhân chị cuối cùng nhớ" kinh hỉ.

"Em là fan của chị đúng không, đúng không, đúng không, đúng không? Oa bốp bốp bốp…… tôi rốt cục cũng đã có fan ~~~~" ~[≧▽≦]/~.