Chương 33

Buổi sáng lúc ra ngoài, Mạc Ngôn thấy Cư Nhiên.

"Sớm" đối phương chào hỏi nàng.

"…… ách…… sớm, sớm" hoang mang rối loạn chào hỏi, cảm thấy mình không còn mặt mũi đi gặp Cư Nhiên, ô ô…… mình thế nhưng lại nằm mơ, a a ~~ chẳng lẽ bởi vì mình đã muốn đối phương từ lâu sao? Mạc Ngôn không mặt mũi đối mặt với Cư Nhiên, nhanh chóng chạy trốn.

Oa a a a ~~~~

"?" Cư Nhiên không hiểu.

"Yo yo ~~~ hôm nay làm sao vậy? Vẻ mặt với biểu tình miệt mài quá độ?"

"Không có! Không có!" kích động hô to.

"o(╯□╰)o…… không có, vốn không có! Làm gì mà kích động vậy?" vẻ mặt kinh ngạc.

"A? Không, không có kích động a ~~~ ha ha, ha ha a……" kích động kích động.

"?" Hôm nay…… uống nhầm thuốc?

Ngày đó sau, Mạc Ngôn chỉ cần vừa thấy Cư Nhiên, mặt sẽ đỏ giống đít khỉ.

Vì thế, Cư Nhiên rối rắm.

Đây là làm sao vậy? Đột nhiên trốn.

Vì thế, Mạc Ngôn cũng rối rắm.

Chính mình trước kia đọc truyện nhiều như vậy, truyện cao H cũng không thiếu a, thể loại oan gia ngõ hẹp này cũng có, mà chưa từng xuất hiện tình trạng này a ~~

Đến tột cùng mình muốn đỏ mặt tới khi nào?

Cái tên ngu ngốc kia đến tột cùng đỏ mặt cái gì a?

Ngày một tháng năm, được nghỉ. Nhà trẻ nơi Mạc Ngôn làm nghỉ ba ngày. Cứ như vậy, số lần Mạc Ngôn gặp Cư Nhiên càng nhiều hơn. Số lần đỏ mặt cũng dần dần tăng lên, nếu tiếp tục tùy ý như vậy, nhất định sẽ chết. Hơn nữa…… nàng còn đáp ứng Cư Nhiên, ngày một tháng năm sẽ mời Cư Nhiên đi ăn gì đó ~~ này, nghĩ tới? Không phải sẽ đỏ mặt suốt một ngày chứ? Như vậy cũng quá buồn rầu.

Rối rắm, rối rắm.

"Chị cùng em ra ngoài mà đau khổ vậy sao?" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn mới sáng sớm đã mang vẻ mặt đau khổ, khó chịu hỏi.

"Không, không có ~~~" cười mỉm. Nha a a a!! Mặt vừa muốn bắt đầu đỏ vừa muốn bắt đầu hồng lên.

"Vậy vẻ mặt bị bóp cổ này của chị là sao?"

"A?! Nga nga nga ~~~ bởi vì hôm nay nhiều người thôi ~~~" bất đắc dĩ, chẳng lẽ nói cho em là chị mộng xuân H cùng em cho nên cảm thấy thẹn sao? Điều này làm sao nàng nói ra miệng được?

Ngày một tháng năm, trên đường cái người tấp nập, sở dĩ mọi người nghĩ rằng trừ hôm nay ra thì không thể đi dạo phố. Hai người tùy ý đi dạo, lần này Mạc Ngôn được như nguyện đi cửa hàng kia ăn kem, ăn phần kem ngon nhất trong cửa hàng.

"Nhăm nhăm nhăm ~~ quá đã" híp mắt cười.

Cư Nhiên không thích ăn kem, cho nên phần kem ăn không bao nhiêu, ngồi đối diện chống cằm nhìn Mạc Ngôn. "Kem thật sự ăn ngon vậy sao?"

"Ăn ngon" Mạc Ngôn nghiêm trang trả lời nàng.

"……" chị không cần cố gắng nói cho em biết như vậy.

"Em gần như không ăn, không thích sao?" thấy kem trước mặt Cư Nhiên như không hề động qua, Mạc Ngôn tò mò hỏi.

"A…… em không thích kem" thản nhiên trả lời.

"À ~~~" nhìn chằm chằm phần kem kia 'à' thật dài.

-_-||| chị muốn ăn thì nói thẳng cho rồi.

Đem phần kem của mình đẩy tới trước mặt Mạc Ngôn. "Ăn cẩn thận tiêu chảy" hơn nữa chị lại là loại người đặc biệt dễ bị tiêu chảy.

"Ha ha, ngẫu nhiên bị thôi mừ" người phía sau khó được khi Linh Tê, ăn ý tiếp nhận, cầm thìa xấn một miếng kem to cho vào miệng.

"……" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn thỏa mãn cắn thìa, cái thìa kia hình như là của nàng. "Cái thìa này em đã xài qua nha" thản nhiên nói.

"A? Dù sao em cũng không dùng, không có quan hệ" không cần trả lời.

"Chị có biết hiện tại chị gọi là gì không?"

"Gì?" người nào đó không phản ứng kịp. Nói gì?

"Hôn môi gián tiếp" không có biểu tình nói.

Đùng!

Mạc Ngôn thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi. Hồng toàn bộ, hồng toàn bộ, khuôn mặt hồng toàn bộ a ~~~

Hiện tại làm sao bây giờ? Ném thìa xuống? Nhưng hai người đều là nữ, nếu lập tức ném thìa xuống, có thể rất quái dị không? Cư Nhiên có thể phát hiện trong lòng đang tính toán gì? Nhưng …… nếu không ném, chẳng lẽ muốn cho nàng tiếp tục chọc ghẹo? Dường như không có việc gì? Nàng làm không được ~~~~~(>_<)~~~~~~

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!

Răng rắc răng rắc……

Đem thìa trong miệng cắn răng rắc răng rắc.

"Chị muốn đem thìa này cắn nát hay là muốn mài răng thế?"

"?"

"Miệng không cần há lớn như vậy, nước miếng nhiễu xuống giờ"

"……" nói chuyện với chị em không thể không trực tiếp vậy sao?

Ách…… được rồi, kế tiếp hai người chúng ta cũng không nhắc lại, nên…… tóm lại hai người các nàng cuối cùng cũng ăn xong kem là được.

Đi cửa hàng trang sức xem thử? Không biết giữa hai người đến tột cùng là ai nói một câu như vậy.

Được rồi.

Đi chung với một người như vậy.

"Nhìn nè" Mạc Ngôn cầm trong tay món trang sức hai con mèo nhỏ, cười tủm tỉm cho Cư Nhiên xem.

"Làm gì?"

"Cho em một con" mỗi người một cái. Món đồ yêu thích mua hai cái giống như đúc là thói quen của Mạc Ngôn. Trước kia lúc còn quen Trầm Li, Mạc Ngôn luôn mua một cặp, hiện tại không còn quen Trầm Li, Mạc Ngôn vẫn không tự chủ được mua một cặp.

"Cho em?"

"Đúng nha ~~ móc vào di động đó ~~~ đáng yêu lắm nha" cười tủm tỉm, cười tủm tỉm.

"Ngây thơ"

"Gỉ? Không thích thì không cần nói vậy nha ~~"

"……" Cư Nhiên tuy rằng nói Mạc Ngôn 'ngây thơ' nhưng vẫn nhận con mèo nhỏ cầm vào trong tay.

Mạc Ngôn muốn vào WC.

"Làm sao vậy?"

"Hình như chị muốn tiêu chảy"

"-_-||| cho nên mới nói, không cho chị ăn nhiều kem"

"A a a ~~~ áu ~~~ wao ~~~" ôm bụng không có hình tượng kêu.

"Bên kia có. Chị đi nhanh lên" chỉ vào ba hướng gần đó nói.

"Ờ ờ ~~~ vậy em nhớ lấy đồ nha" vội vàng chạy vào WC.

"……" Mạc Ngôn đứng trước WC, nhìn đội ngũ thật dài, không nói gì. Mình thật sự có thể nhịn đến lúc tới lượt mình sao?

Ngay cả chính nàng cũng không tin.

Nàng rõ ràng nghe nói, bởi vì vấn đề nào đó, dân cư Trung Quốc, nữ so với nam tỉ lệ cao hơn rất nhiều …… sao lúc trước một chút cũng không nhìn thấy? Chẳng lẽ chỉ có trong WC mới phát hiện rõ vấn đề người Trung Quốc quá nhiều này sao?

A a a! Bụng càng ngày càng đau. Nha nha, phía sau sẽ phân tán lực chú ý của mình. Đến đây đi, đến đây đi! Ca hát đi.

"Ừ ưm ~~~~~" mới hừ được vài câu, đã bị người phía trước quay đầu nhìn với ánh mắt quái dị, sợ tới mức không dám tiếp tục.

Hay đổi cái khác đi, đổi cái gì đây.

A a a! Đợi lúc mình ra ngoài, Cư Nhiên nhất định sẽ chửi ầm lên!! Nghĩ lại cũng thật sự quỷ dị, thế nhưng có nhiều người đồng thời cùng mình muốn vào WC nha ~~~ này, nên xem như một loại duyên phận sao? Ách…… duyên phận gặp trong WC…… này, quả nhiên nghĩ lại liền cảm thấy buồn bực.

#%*…… (phát huy đầy đủ sức tưởng tượng)

Rốt cục đến phiên mình! Rơi lệ.

Mạc Ngôn nhanh chóng vọt vào WC. Ngẫm lại mình thật sự vĩ đại, lại có thể nhịn được thời gian lâu như vậy, có phải hơn nửa giờ không? Có chứ? Thật sự có sao?

Sau khi ngồi WC xong quả nhiên thoải mái quá chừng ~~~ Mạc Ngôn tinh thần thoải mái từ trong WC đi ra.

Vừa ra cửa WC, Mạc Ngôn lại ngốc rồi.

Vừa rồi đợi thời gian quá dài, không biết mình từ đâu đến. Cái đó, Cư Nhiên, em đến cuối cùng đang chờ chị ở đâu?

Nhìn xung quanh, nhìn xung quanh, phía trước không có bóng người như trước.

"……" vẻ mặt nghệch ra.

Vẫn nên gọi điện thoại đi.

Vừa mới lấy di động ra……

"…… Không thể nào không còn pin?" a a a! Đêm qua mình phát hiện di động sắp hết pin, vốn nên đem đi sạc, nhưng bởi vì rảnh quá ~~~~

Mạc Ngôn a Mạc Ngôn…… má mi sinh mi ra, chẳng lẽ thật là một tên ngốc sao? (trên mặt là biểu hiện của một đứa ngốc o(╯□╰)o )

Xem ra mình đành phải tự đi tìm, dựa vào bản năng nhân loại đi tìm đi ~~~ bất quá nhân loại thật sự có loại bản năng này sao?

"Anh nha! Sao lại đi tùm lum vậy, tốt lắm, tốt lắm, em tới tìm anh"

Mạc Ngôn tìm loạn chung quanh đột nhiên nghe được thanh âm này.

Trầm Li?!

"Trầm Li?!" quay đầu, liền thấy Trầm Li lưng đeo ba lô, cầm di động vội vàng chạy nhanh tới phía trước.

"Trầm Li!!" này thật là bản năng, Mạc Ngôn hầu như không kịp nghĩ, trực tiếp hô tên Trầm Li, đuổi theo bóng dáng kia.

Đối phương vội vàng chạy.

"Trầm Li? Đợi tớ với!" thấy đối phương chạy, Mạc Ngôn sốt ruột đuổi theo.

Ở quảng trường, Cư Nhiên chờ đến người sắp bốc hơi, rốt cục chịu không nổi tính đi tìm Mạc Ngôn.

Cái tên ngu ngốc đó rốt cuộc đang làm gì? Đi WC thế nhưng có thể đi tới 40 phút, đây muốn ngủ trong WC sao?

Buồn bực, Cư Nhiên đột nhiên nghe thấy tiếng Mạc Ngôn. "Trầm Li? Đợi tớ với!" quay đầu liền thấy Mạc Ngôn trong đám người vội vàng chạy tới.

"Mạc Ngôn?!" Cư Nhiên đuổi theo hướng Mạc Ngôn chạy.

"Trầm Li?!" Mạc Ngôn rốt cục đuổi theo, kéo cánh tay Trầm Li lại.

"A?" 'Trầm Li' bị nắm tay có chút giật mình quay lại. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Ngôn. "Chị làm gì đó?"

"Ôi chao?!" không phải Trầm Li. Lúc này Mạc Ngôn ngây dại.

"Thật có lỗi, chị ấy nhận sai người" thanh âm Cư Nhiên từ sau lưng Mạc Ngôn truyền tới, lạnh lùng.

"……" đối phương kỳ quái liếc nhìn Mạc Ngôn một cái, xoay người bước đi.

Mạc Ngôn đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đó xuất thần.

"Không phải Trầm Li…… không phải a……"

"Không phải" Cư Nhiên lạnh lùng trả lời, lôi kéo Mạc Ngôn.

"Chị tưởng là Trầm Li, chị thật sự tưởng…… a a…… cũng đúng, Trầm Li không ở thành phố này, làm sao sẽ xuất hiện. Trầm Li đã kết hôn, làm sao có thể tới nơi này" Mạc Ngôn đứng ở quảng trường trung tâm, Cư Nhiên thế nào đây, cũng không tình nguyện động.

"Chị để ý Trầm Li vậy sao?" Cư Nhiên xiết chặt kéo tay Mạc Ngôn. Người bình thường hẳn sẽ cảm thấy đau, nhưng Mạc Ngôn phía sau vẫn xuất thần nhìn theo hướng cô gái kia rời khỏi như trước, thế nhưng không cảm thấy đau, Cư Nhiên nắm chặt tay Mạc Ngôn, nhìn chằm chằm mặt nàng, cũng không phát hiện mình nắm có bao nhiêu chặt.

"Chị không biết…… chị không biết a…… chị đã cho là không cần ……"

"Như vậy, nếu chị để ý cô ta, vậy chị đuổi theo đi!" Cư Nhiên đột nhiên hất mạnh tay Mạc Ngôn ra, lạnh lùng nói. Sau đó xoay người, nhìn cũng không liếc nhìn Mạc Ngôn một cái, rời khỏi.

"Cư Nhiên?" Mạc Ngôn đuổi theo, lôi kéo tay Cư Nhiên.

"Đi tìm Trầm Li của chị đi! Không cần tìm Cư Nhiên em!" Cư Nhiên cũng không quay đầu lại lần nữa bỏ qua tay Mạc Ngôn, lạnh lùng nói: "Không cần đi theo em!"