Chương 27

Tháng ba, ngoại thành bên này, trên đường hoa đào nở rộ, một mảnh phấn hồng, trên ruộng đồng hoa cây cải dầu vàng óng ánh, gió thổi qua mang theo từng đợt hương hoa. Không phải mùi hương nồng đậm mà là mùi hương thản nhiên.

Bởi vì cuối tuần Mạc Ngôn cùng với nhóm bạn nhỏ có hoạt động 'mùa xuân xinh đẹp', nàng mang theo máy chụp hình, ngồi xổm trong ruộng cải dầu, chụp hoa cải dầu. Nàng đã đi qua rất nhiều nơi. Cũng từng gặp rất nhiều thứ, hoa cải dầu là cái nàng muốn chụp cuối cùng.

Kỳ thật chỉ cần lên trên mạng tìm là ra, trên mạng ành chụp về mùa xuân nhiều đến có thể áp người chết, bất quá Mạc Ngôn vẫn thích tự mình chụp cảnh vật xung quanh, cảm thấy như vậy càng thêm gần với cuộc sống của đám nhóc con. Vì thế, liền biến thành như vậy.

Ngồi xổm bấm 'tách, tách, tách' rốt cuộc đều chụp xong rồi, Mạc Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, mạnh mẽ đứng lên.

"Nga ~~~~" đầu cháng váng đầu cháng váng…… thiếu máu thiếu máu a ~~~ trước mắt biến thành màu đen. Mạc Ngôn ôm đầu, đứng bất động tại chỗ.

Ánh mặt trời ấm chiếu dào dạt, phá lệ thoải mái, Mạc Ngôn thật ra cũng không muốn động, cứ phơi nắng rồi phơi nắng, cũng không sai đâu.

Cư Nhiên lái xe vừa mới quẹo vào con đường đi thẳng đến nhà mình, liền thấy Mạc Ngôn đứng bên trong ruộng cải dầu. Từ từ nhắm hai mắt, trên mặt mang theo tươi cười.

Xa xa nhìn lại, khắp nơi ánh màu hoàng kia. Có gió nhẹ nhàng thổi tới, hoa cải dầu nhàn nhã lay động. Hoa cải dầu vàng óng ánh, Cư Nhiên cảm thấy vàng óng ánh không phú quý. Làm cho Cư Nhiên cảm thấy vàng óng ánh mộc mạc xinh đẹp. Mạc Ngôn cứ đứng một mình bên trong một mảnh vàng óng ánh như vậy. Yên tĩnh như vậy.

Vừa mới từ trong tiệc tối hoa lệ đi ra, Cư Nhiên một thân mỏi mệt, có thể nhìn được cảnh sắc như vậy.

Ngoại thành mộc mạc, ngoại thành yên tịnh, đều là lý do Cư Nhiên yêu thích ngoại thành, không phồn hoa, không ồn ào náo động, có cô gái nàng quan tâm.

"Tin !" ấn vang còi xe. Mạc Ngôn 'thiếu máu' đứng trong ruộng cải dầu bị quấy rầy. Quay đầu hướng tới hướng Cư Nhiên bên này.

Cư Nhiên đem xe khai chạy lại gần chút, tìm hiểu.

"Chị đang làm gì?"

"Không thấy được sao? Chị đang cảm thụ mùa xuân" Mạc Ngôn đứng ở đó, hướng tới bên này kêu. Thấy được Cư Nhiên, nàng thật ra rất vui sướиɠ.

Cư Nhiên ở trong xe lớn tiếng nói: "Chị thật ngốc"

"…… Em không nói lời nào chị cũng biết em không câm!" Mạc Ngôn thở phì phì nói. Bất quá…… miệng người này rất không tốt.

"Cảm nhận được cái gì rồi?" Cư Nhiên mở cửa xe, xuống xe, cũng đi vào bên trong ruộng cải dầu, tới bên cạnh Mạc Ngôn, hỏi.

"Vô nghĩa, đương nhiên là mùa xuân nha!".

"Vô nghĩa, em đương nhiên biết mùa xuân" trợn trắng mắt.

"Nếu biết sao còn hỏi?!" vẻ mặt khinh bỉ.

Thế nhưng bị một tên ngu ngốc khách sáo, Cư Nhiên rối rắm. Hung tợn nhìn chằm chằm Mạc Ngôn.

"Em muốn làm gì?! Cắn chị à?!" Mạc Ngôn không chút yếu thế trừng lại.

"…… A! Cắn chị!" Cư Nhiên đang giữ mặt Mạc Ngôn, đột nhiên hung hăng đè xuống.

"Ngô?!" Mạc Ngôn bị cắn miệng, lại quên khép lại.

Đầu lưỡi Cư Nhiên lại duỗi vào được. Mạc Ngôn giãy dụa.

"Ngô ngô……" Uy uy! Không thể nào! Nàng vừa mới quyết định đem lần hôn nồng nhiệt trước đó quên đi, lúc này lại hôn nữa?! Kính nhờ kính nhờ! Đây là cường hôn đó? Nàng một chút cũng không thích nụ hôn này! Loại chuyện này thường xuyên phát sinh một chút cũng không có lợi cho thể xác và tinh thần!! o[﹏]o !

Bị hút khô, a a! Dưỡng khí đều bị đoạt đi rồi!!

"Ngô ngô" Mạc Ngôn phí công giãy dụa, đôi môi bị đoạt đi, dùng sức mυ"ŧ vào, cũng bị khinh thường cắn nhẹ, giống như khıêυ khí©h, Mạc Ngôn thậm chí sinh ra một loại cảm giác Cư Nhiên giống như muốn ăn luôn nàng.

Thẳng đến lúc dường như không thể hít thở, Mạc Ngôn dùng sức đánh lưng Cư Nhiên, nắm chặt quần áo của nàng, Cư Nhiên mới buông Mạc Ngôn ra.

Mạc Ngôn ngã vào người Cư Nhiên, thở dốc, khẽ nhếch miệng, môi ướŧ áŧ, có một loại hương vị kiều diễm đặc thù.

Đợi cho hít thở đủ, nàng mới cố hết sức rời khỏi người Cư Nhiên, lấy tay che miệng mình, trừng mắt nhìn Cư Nhiên nói: "Em em em! Em làm gì đó?!"

Cư Nhiên nguy hiểm nheo mắt. "Nhìn cái dạng ngu ngốc của chị, liền muốn cắn chị mấy ngụm"

"Em!" Mạc Ngôn chỉ vào Cư Nhiên, chán nản.

"Chị không về, em muốn về" người sau hoàn toàn không để ý tới nàng, vừa nói xong, xoay người rời đi.

"Uy!" Mạc Ngôn đứng bên trong ruộng rau, thở phì phì ồn ào.

Cư Nhiên đã ngồi vào trong xe, nàng nở nụ cười.

Đã trở lại, thật tốt.

Buổi tối mười một giờ. Mạc Ngôn đúng giờ xuất hiện ở ban công.

Cách vách là ban công nhà Cư Nhiên, ban công thượng tối như mực, gì cũng nhìn không thấy.

Mạc Ngôn đứng ở ban công nhà mình, quan sát động tĩnh đối diện.

Đối diện không có phản ứng.

Mạc Ngôn quan sát.

Đối diện vẫn không có phản ứng.

Mạc Ngôn tiếp tục quan sát.

Đối diện như trước……

Mạc Ngôn phát hỏa.

"Con mẹ nó! Cô rốt cuộc có đi ra không! Mất công tôi cố ý ở đây chờ cô!" vô liêm sỉ a vô liêm sỉ! Nàng cũng không so đo chuyện bị cường hôn, cố ý ở ban công đợi, thế nhưng đối phương còn không đi ra?! Nàng xxxx!

Chờ a chờ a! Vẫn đều không đợi được Cư Nhiên đi ra, Mạc Ngôn rốt cục nhịn không được, oán hận ở ban công thượng mắng vài câu, phẫn uất vào phòng.

Vô liêm sỉ a vô liêm sỉ!

Cởϊ qυầи áo! Ngủ!

Lăn lộn, lăn lộn, lại lăn lộn.

"Oa a a a a! Mình lại ngủ không được a a!"

Bên kia, Cư Nhiên lười nhác dựa vào cánh cửa hướng về phía bầu trời, trong phòng không bật đèn. Bởi vì ban công hai người thật sự quá gần nhau, Cư Nhiên tự nhiên biết Mạc Ngôn ở ban công hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn không đi ra. Tùy ý Mạc Ngôn cho mắng, phẫn uất trở về phòng. Trên khuôn mặt nàng dần dần có tươi cười.

Cái này kêu là……"Lạt mềm buộc chặt"

Ngủ. Rốt cục có thể thoải thoải mái mái ngủ một giấc.

…………

…………

Mạc Ngôn phát hiện một chuyện rất quỷ dị. Chính là……

Cư Nhiên trốn nàng?

Ban công Cư Nhiên không ra, lúc bình thường không đi tìm nàng, không ai biết, hỏi má Cư, thì sẽ nhận được đáp án "Tiểu Nhiên đến nhà một người khách hàng". Tự nhiên càng thêm sẽ không đến nhà nàng.

"Hừ!" Đến nhà khách hàng? Mỗi ngày đều cần chạy đến nhà người khách đó hay sao? Rõ ràng là cố ý! Ngay cả nàng nhắn lại trên mạng, Cư Nhiên cũng không trả lời. o[╯□╰]o.

Ngẫm lại hành vi né tránh Cư Nhiên trước kia của mình…… rối rắm.

Càng làm cho Mạc Ngôn thêm rối rắm là…… nàng căn bản không biết Cư Nhiên vì sao lại vô duyên vô cớ tránh né mình.

Chẳng lẽ là vì chuyện cường hôn gần nhất? Nhưng mặc kệ nói thế nào, nạn nhân của mấy vụ này toàn là nàng a a a! Vậy là vì cái gì a a a?! Nàng không nghĩ ra được a a a?

"Có bản lĩnh thì cô vĩnh viễn không cần đi ra!" tức giận kêu réo đối với ban công cách vách.

Mấy ngày kế tiếp, tình huống không chút chuyển biến tốt.

Cư Nhiên như trước không xuất hiện, tâm tình Mạc Ngôn càng xuống thấp.

"Oa a a a! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a a a?!!" bên trong văn phòng, Mạc Ngôn ôm đầu, lại một lần nữa đập bàn.

"Bà lại làm sao vậy? Cẩn thận dọa hư mấy đứa nhỏ bên ngoài" tuy rằng bình thường bộ dáng bà biểu hiện ra ngoài cũng đã phi thường dữ tợn.

"Oa a a! Bà nói, có một người bình thường luôn ở cạnh bà lượn tới lượn lui, bà đuổi cũng không đi, hiện tại lại đột nhiên không để ý tới bà, đây là có chuyện gì a?!" rối rắm nhìn cô giáo cùng ban trước mặt.

"Nga? Vậy bà khẳng định đã làm chuyện rất có lỗi với hắn" có điểm nhiều chuyện trả lời.

(xưng hắn vì cô giáo này chưa biết đối tượng được Mạc Ngôn nói là nữ)

"Mấu chốt là, tui thế nào cũng nghĩ không ra mình cuối cùng đã làm chuyện có lỗi gì với nàng nha!" thống khổ thống khổ.

"Đơn giản mà" thoải mái trả lời.

"Làm sao bây giờ?" vẻ mặt chờ mong.

"Bà trực tiếp đến hỏi hắn"

"……" nếu nàng có thể đủ trực tiếp đến hỏi, nàng còn ở nơi này đập bàn làm gì?!

"Đi thôi đi thôi, đến hỏi hắn đi. Tui cổ vũ bà"

"……" nhưng trên mặt của bà, thấy thế nào cũng là biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tuy rằng Mạc Ngôn không muốn, nhưng Cư Nhiên tiếp tục tránh né, rốt cục vẫn chịu không nổi vọt tới phòng Cư Nhiên.

"Oành!" hung hăng đẩy cửa ra. "Cư Nhiên!" rống to. Này phúc bộ dạng này, thấy thế nào cũng không phải là tới hỏi chuyện, mà như là tới tìm kẻ thù.

Cư Nhiên đã rời giường, đang trong thư phòng ô vuông.

Mạc Ngôn ở phòng ngủ không nhìn thấy Cư Nhiên, vừa tức vừa vội vọt tới thư phòng.

"Cư Nhiên!" lại lần nữa hô to.

"Chỉ cần kêu một lần là đủ rồi" cô gái nào đó đầy cửa lùa ô vuông ra, nhìn Mạc Ngôn đứng ở cửa thư phòng. "Này, chị đây là đến đánh nhau?"

"Không phải!" rống to.

"Đến cãi nhau?" lại hỏi.

"Không đúng không đúng!" càng thêm dùng sức rống to.

"Vậy ngươi tới nơi này làm gì? Không cãi nhau vậy chị rống to vậy làm chi? Còn dùng sức đẩy cửa phòng em nữa? Hỏng thì chị đền" khoan thai trả lời.

"Chị……" Mạc Ngôn trong nháy mắt ủ rũ. "Mấy ngày nay em…… sao không ra ban công?" khí thế lập tức rơi xuống, yếu ớt hỏi.

"Trời lạnh như thế, nửa đêm vì sao em phải ra ban công?" người ngồi trước máy tính trả lời một cách đương nhiên.

"Hiện tại đã là mùa xuân! Tuyệt đối không lạnh" phản bác.

"Mùa xuân em sẽ ra ban công? Thời tiết lại không nóng, em không cần hóng mát"

"Trước kia không phải đang mùa đông em cũng ra sao?!" thanh âm đột nhiên tăng lớn.

"Nga. Cho nên hiện tại em không muốn"

"Uy uy! Cô đối với tôi có ý kiến?!" vọt tới trước mặt Cư Nhiên, chất vấn nói.

"Em? Là chị có ý kiến với em đi?"

"Chị……" lại lần nữa ủ rũ.

"Tức giận hại thân. Với mỗi lần chị nhìn thấy em đều tức thành như vậy, em vẫn không nên xuất hiện mới tốt hảo chứ. Chị nói phải không?" lạnh lùng nói.

"Chị…… chị…… chị……" Mạc Ngôn 'chị' nửa ngày, cũng không nói được kết quả.

"……" Cư Nhiên chậm rãi rút bàn tay Mạc Ngôn đang cầm lấy tay mình.

"Uy uy!" Mạc Ngôn sốt ruột. Đột nhiên rất sợ tay mình bị người ta hất ra. Càng thêm dùng sức nắm lấy Cư Nhiên, vội vàng vội vàng nói: "Chị…… hiện tại chị không có ý kiến"

Cư Nhiên dừng động tác, nhìn Mạc Ngôn.

"Chị, chị hiện tại đối với em không có ý kiến" lo lắng Cư Nhiên không nghe thấy, Mạc Ngôn lặp lại lần nữa.

"Vậy ý chị là, chúng ta hòa nhau?"

"……" giống trước kia cũng không đến nỗi nào? "…… ừm……" bất quá vẫn nên gật đầu trước nói sau.

"Gặp mặt sẽ không cãi lộn?"

"Ừm" lời này rất không thật, nàng ngay cả mình cũng không tin tưởng.

"A……" Cư Nhiên biểu hiện lo lắng.

"……" Uy uy! Tui đã nhân nhượng vậy rồi, thế nhưng cô còn muốn bắt chẹt nữa à?!

"Chị đã muốn cùng em hòa nhau, em đáp ứng" mỉm cười.

"……" Mạc Ngôn đột nhiên cực kỳ hối hận hành vi vừa rồi của nàng.