Chương 20

Mạc Ngôn mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là Cư Nhiên.

Cư Nhiên ngồi bên giường Mạc Ngôn nhìn nàng, ánh mắt tối đen, thâm thúy nhìn không thấu. Làm Mạc Ngôn không dám nhìn thẳng.

"Tôi ở nhà cô?"

"Không phải"

"Hở, cô…… sao lại ở trong này" đầu vẫn còn quay mòng. Còn nhớ rõ trước lúc mình té xỉu, đang ở cửa nhà Cư Nhiên cãi nhau với người đàn ông kia.

"Em phụng mệnh đến chăm chị"

"A…… Thật sự vất vả cô. Bất quá tôi biến thành vậy cũng bởi vì fan của cô, cho nên không cần cô cảm ơn" rầu rĩ nói. Kéo chăn che khuất mặt mình.

Cách chăn, Mạc Ngôn cảm giác được tay Cư Nhiên đang vỗ nhẹ nhàng người mình.

"Chị sốt tới 39.5° " thanh âm nghe dường như đang tức giận.

"Ô……"

"Thất tình thì ngay cả mạng cũng không cần sao?"

"……" nàng biết thế nào cũng như vậy.

"Có đau lòng không?"

"Không có"

"Có muốn ăn gì không?"

"Không muốn"

"Tốt lắm, em giúp chị đi lấy cháo" này này! Không được không để ý câu trả lời của nàng!

"Tôi không muốn ăn cháo, tôi muốn ăn mì" bốc đồng nói.

"Người bệnh tốt nhất vẫn nên ăn cháo" lạnh lùng trả lời.

"Tôi muốn ăn mì" thanh âm lớn hơn chút.

"Không phải chị nói không cần ăn sao"

"……" trong chăn không có âm thanh.

"……"

"Ăn mì……" quả nhiên, vẫn không chết tâm sao?

"……" Cư Nhiên không để ý, đi thẳng xuống lầu.

Mình muốn ăn mì…… trong chăn Mạc Ngôn vẫn đang nói thầm.

Không lâu sau, cửa phòng bị người mở ra. Mạc Ngôn bưng một chén đồ ăn, còn có thuốc đi vào..

'Cạch' đem đồ ăn đặt trên bàn bên giường, nói với 'núi nhỏ' ngu ngốc trong chăn: "Đứng lên, ăn gì đi"

"Mì"

"Không có!"

"Vậy không ăn!"

"Soạt" chăn bị kéo ra.

"Uy uy! Tôi còn phát sốt đó!?" còn muốn kéo chăn nàng, có còn nhân tính không?!

"Nếu phát sốt, nên ngoan ngoãn nghe lời. Chị sẽ không nóng đến mức biến thành tên ngốc, ngay cả năng lực tự gánh vác cũng không có?"

"Cô mới ngốc, Cô là thiên hạ đệ nhất ngốc!" bất mãn ngồi xuống. Ách ách ách ách…… váng đầu ~~ váng đầu.

Lông mày Cư Nhiên chưa bao giờ nhăn nhiều như bây giờ. Cau mày đem gối đầu kê cho Mạc Ngôn, cau mày mặc cho Mạc Ngôn cái áo khoác dày đặt trên giường, lại cau mày giúp Mạc Ngôn đem điều hòa chỉnh ấm lên.

"……" Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt đau khổ của Cư Nhiên. Nếu đau khổ vậy thì không làm! Nếu làm sẽ không có vẻ mặt đau khổ a ~~~

"Ăn cái gì" bưng đồ ăn tới trên giường Mạc Ngôn. Là…… một chén mì, nước mì trong vắt, hành lá rắc bên trên, còn cả một quả trứng luộc.

"Cô nấu mì cho tôi thật ư" nhìn người trước mặt nói.

"Nếu bệnh thì không nhắc nhiều lời vô nghĩa" Cư Nhiên khó chịu. Không phải chị nói muốn ăn!?

"Ai! Cô không thể bốc đồng như bệnh nhân!" cầm chén bắt đầu ăn.

"Đem mì trả lại cho em! Không cho ăn!" Cư Nhiên vươn tay tính đoạt lấy.

"Tôi không trả! Đã đến miệng thì làm sao có khả năng sẽ trả lại cho cô!" Mạc Ngôn không cho, cố chết ăn.

"Chị xác định chị đang bệnh?" bộ dáng mạnh mẽ này, nói đang bệnh quả thật là đang dối gạt quỷ.

"Đó là đương nhiên! Phát sốt! Phát sốt hiểu hay không!" Mạc Ngôn mạnh mẽ ăn.

Đem giọt nước mì cuối cùng húp xong, nhìn Cư Nhiên dọn dẹp cái chén không, Mạc Ngôn mới giật mình…… quan hệ của nàng cùng Cư Nhiên, khi nào thì trở nên tốt như vậy?!

Quỷ dị a ~~

Nàng thế nhưng ăn đồ Cư Nhiên làm?! Cư Nhiên còn vì nàng nấu đồ ăn? Trong món ăn kia có phải có thuốc chuột hay thạch tín không?!

"Chị nhìn em như vậy làm gì?" bưng chén đang muốn ra ngoài, Cư Nhiên quay đầu nhìn Mạc Ngôn hỏi.

"A? Tôi có nhìn cô đâu?"

"Mắt liếc muốn trắng rồi"

"Cô nói bậy! Tôi mới không có" a a a! Hòa hợp nói chuyện là xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này a?! Các nàng không phải đối đầu sao?! ~~~~(>_<)~~~~

Mạc Ngôn trong lúc bệnh.

Mạc Ngôn hôm nay mới hết sốt.

"Hôm nay sao không ăn?"

"Tôi đau răng! Cắn không được……"

"Chị bị sâu răng à?!" nhìn chằm chằm răng Mạc Ngôn.

"Không phải! Là răng hàm mới mọc, đau lợi" nói với vẻ mặt thống khổ.

"Mọc răng khôn?"

"Ừm"

"Cho em xem" để sát vào, lấy tay nâng cằm Mạc Ngôn.

"A ~~~" Mạc Ngôn mở miệng. Ngoan ngoãn cho đối phương xem.

"Nga! Thật sự đang nhú lên, mấy ngày nay ngủ sớm một chút, răng khôn mọc mà ngủ không đủ giấc thì lợi sẽ đau" kéo cằm Mạc Ngôn nhìn cái răng kia nói.

"A a……" gật đầu.

"Mấy ngày này ăn cháo đi. Không được ăn đồ cứng"

"A……" cho nên nói, các nàng hiện tại nói chuyện hòa hợp như vậy là chuyện gì xảy ra a a a! Nàng cùng Cư Nhiên rõ ràng là đối đầu a a! o[﹏]o (lại lần nữa cường điệu ~~)

(Lúc này editor sẽ đổi xưng hô thành chị em vì quan hệ của hai người quá vi diệu)

Mạc Ngôn trong lúc bệnh.

Mạc Ngôn hôm nay ôm gối đầu lăn quan lăn lại trên giường.

"Ngô ngô ~~~~(T_T)~~~~ ngô ngô……" cuộn tròn thân thể không ngừng rên hừ hừ.

"Ngô ngô…… A a…… cmn thật sự đau chết lão nương a a a!" Mạc Ngôn ôm gối đầu rốt cục nhịn không được ngửa mặt lên trời rên.

"Có ai sinh bệnh mà có tinh thần giống chị không?" Cư Nhiên đẩy cửa phòng Mạc Ngôn ra, nhìn cô gái mặc áo ngủ lăn qua lăn lại trên giường, bất mãn cau mày. "Trở lại trong chăn đi"

Mạc Ngôn mặt trắng bệch. "Chị muốn vào WC"

"Làm sao vậy? Đau bụng?" tiến lên giúp đỡ Mạc Ngôn.

"Ân! Chị muốn đi WC!"

"Nhanh lên đi"

Mạc Ngôn vọt vào WC.

5 phút…… 10 phút…… 15 phút…… 20 phút……

"Chị chết trong WC rồi phải không?"

"Ngô ngô…… Ngô ngô……" trong WC tất cả đều là âm thanh hừ hừ. "Đau chết mất ~~"

"Đau đến vậy sao? Muốn đi bệnh viện không?"

"…… Không cần ~~~"

25 phút sau, Mạc Ngôn ôm bụng từ trong WC đi ra. Vẻ măt trắng bệch như trước.

"Đỡ hơn chút nào không?"

"Chị đi không được ~~~"

"-_-||| vậy chị ở trong WC lâu vậy làm gì?"

"Có cảm giác muốn tiêu chảy nhưng đi không được ~~~" ôm bụng đi đến trên giường.

"Sao lại thế này?"

"Chị…… chị, dì cả đến đây"

"…… chị sinh bệnh, người khác cũng sinh bệnh, chưa từng có người nào sinh bệnh mà bận rộn giống như chị" giận.

"……" nhưng dì cả đến, nàng có biện pháp nào! Đó là bất khả kháng!

"Chị nằm trên giường không nên cử động"

"Ngô ~~~~~ chị đã nằm, hơn nữa cũng không cử động"

Cư Nhiên đem chăn đắp giúp Mạc Ngôn sau đó xuống lầu. Trong phòng chỉ còn một mình Mạc Ngôn, cuộn vòng trên giường, không ngừng xoa bụng, không ngừng hừ hừ.

Chỉ chốc lát, cửa phòng lại mở ra, Cư Nhiên bưng một ly nước đường đỏ lại đây.

"Uống hết trước đi, em giúp chị làm túi chườm nóng"

"Nga ~~~~" hữu khí vô lực tiếp nhận nước đường đỏ, thừa dịp còn nóng uống hết.

Cư Nhiên rất nhanh liền xong túi chườm nóng, đưa cho Mạc Ngôn. Mạc Ngôn vội vàng đem túi chườm nóng để lên bụng. Sau đó giống con mèo mùa đông, chui trong chăn không nhúc nhích.

Nàng đã nói, loại không khí này của nàng cùng Cư Nhiên…… câu nói kế tiếp ở trong lòng suy nghĩ nhiều, đã gần như không còn căng thẳng.

Cư Nhiên không có chuyện gì làm, bắt đầu tìm sách trên kệ sách nhà Mạc Ngôn.

"Quyển sách này là của em?" cầm một quyển sách buộc chỉ, nói.

"Ừm ~~ chị còn chưa xem xong, cho nên còn để đó"

"Ừm?" liếc mắt thoáng nhìn quyển sách bìa xanh nhạt. Bên phải cuốn sách đó, là một cuốn sách với hàng chữ thủy mặc 'Sử ký phong trạch' bên trên, đặc biệt nổi bật. Bên cạnh nó là một quyển sách khác giống như đúc. Cư Nhiên nhớ rõ quyển sách đó là bản in mẫu nàng đưa cho Mạc Ngôn. Như vậy quyển sách này chính là……

"Quyển sách này, chị mua lúc nào?" liếc mắt nhìn Mạc Ngôn trên giường.

Mạc Ngôn lộ mặt nhìn, "Cái gì?" sau đó quýnh lên. Nghiêm mặt không biết nên trả lời thế nào.

"Ha ha…… chị rất thích tiểu thuyết em viết?" cười với vẻ mặt gian trá.

"Mới, mới không có. Em suy nghĩ nhiều quá"

"Nga?" Cư Nhiên cầm quyển sách kia, đi từng bước một đến gần Mạc Ngôn. Mãi cho đến bên giường Mạc Ngôn, ngồi xuống. "Vậy chị mua quyển sách này làm gì?"

"Chị! Chị chỉ muốn nhìn xem, m đến cuối cùng kết cục là thế nào mà thôi" mạnh miệng trả lời.

"Chì vì vậy mà cố ý mua một quyển? Em có đưa bản in mẫu cho chị rồi?" Cư Nhiên cười rực rỡ, để sát mặt vào mặt Mạc Ngôn.

"……" cái đó là mua trước khi em đưa bản in mẫu mà!

Muốn kháng nghị, nhưng tình huống hiện tại…… mặt Mạc Ngôn sắp cùng mặt Cư Nhiên dán lại cùng nhau, miệng cũng dựa vào gần chưa từng có. Toàn bộ sức nặng thân thể cũng đều đặt trên người Mạc Ngôn. (bong bóng ái muội ~~ bay đi ~~ bay di ~~)

Mạc Ngôn thở hổn hển, một chữ cũng không dám nói. Uy uy…… hiện tại cẩy ra chuyện gì?!

Nhìn mặt Cư Nhiên, Mạc Ngôn đột nhiên sợ hãi nhanh chóng nhắm mắt.

"Lạch cạch" "Tiểu Ngôn, bụng con đau nhiều không a? Má đem chút nước ấm này……"

"A!" đột nhiên nghe được tiếng má mình, Mạc Ngôn sợ hãi kêu ra. Sau đó phản ứng lại, tư thế của mình cùng Cư Nhiên giờ phút này…… không có mặt mũi gặp người!

Mạc Ngôn vội vàng kéo chăn qua, lại che khuất đầu mình lần nữa.

Tại sao có thể vậy a ~~~ nàng rõ ràng đang thất tình nha ~~(o_o) ~~ nàng rõ ràng đang đau khổ nha ~~~ sao không khí hiện tại, ngay cả chút bóng dáng bi thương cũng không có một mống?