Chương 2

Bặc Toán Tử gửi Ngôn Mỗ:

Thật sự làm cho người ta phải nhắn lại, orz.

Bình thường sau khi loét khoang miệng, người ta cũng không muốn động vào nó, bất quá chỗ bị loét lại nặng đến nỗi không thể không cho người ta bỏ qua đơn giản như vậy, cho nên tổng hợp lại có loét khoang miệng chính là một sai lầm.

Hy vọng tác giả có thể sớm ngày tỉnh ngộ, mở lòng từ bi, không cần tiếp tục 'phá văn không biết mỏi mệt'. Phương pháp sửa lại sai lầm duy nhất chính là không cần tồn tại.J.

Biển khổ vô biên quay đầu là bờ!

Lửa giận ngút trời! Mạc Ngôn không đem cha mẹ Bặc Toán Tử mắng thì nàng cùng họ với tên đó!

"Lạch cạch, lạch cạch" lập tức gõ bàn phím.

Ngôn Mỗ gửi Bặc Toán Tử:

Oh? Nhưng cái khoang miệng loét kiacũng không mọc trên người bạn, nếu có ai đó muốn đem cái khoang miệng loét ném lại đây, kết quả cũng là muốn trách tội khoang miệng loét của bản thân. Cũng chỉ có thể nói người này ở FJ. Bất quá người FJ bình thường cũng có giới hạn nhất định, bạn muốn tự mình hại mình, cũng đừng làm đóa hoa của tổ quốc sợ hãi nha!

Thí chủ, câu nói kia trả lại cho ngươi: Quay đầu lại bờ, biển khổ vô biên!

Đánh xong, Mạc Ngôn phẫn uất logout. Đem đồ ăn vặt trong ngăn kéo lôi ra, rượu chè ăn uống quá độ!

Vì thế, sang ngày hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Mạc Ngôn đến nhà trẻ làm chính là, mở máy tính, lên mạng, xem tin nhắn.

Cái tên kia đã phản hồi.

Bặc Toán Tử gửi Ngôn Mỗ:

Viết văn đăng lên mạng nhất định sẽ gặp trường hợp bị người khác phê bình, nếu ngay cả việc bị nói loét khoang miệng cũng không chịu đựng được, như vậy tôi chỉ có thể nói bạn ngay cả tư cách loét khoang miệng cũng không đủ.

Nếu ngay cả một chút việc nhỏ đã đủ để đánh ra hai từ FJ này. Tôi ở đây thành tâm lo lắng cho tác giả, tâm lý của ngài không có năng lực mạnh mẽ như vậy, vì thân thể khỏe mạnh khỏe mạnh về sau xin đừng gia tăng gánh nặng cho quả tim mình. Vẫn nên đình chỉ việc chế tạo khoang miệng loét đi.

Tin tưởng tôi, cho dù viết tiếp, ngài cũng chỉ chế tạo ra càng nhiều khoang miệng loét mà thôi. Trừ bỏ việc lây lan loét miệng, và làm cho trái tim đau đớn chấp nhận sự lão hóa, thật sự, thật sự không có kỳ tích gì xảy ra.

Mạc Ngôn hộc máu ~~~~.

"Cái đồ vô liêm sỉ a a a a!!" rống to!

Cho dù khoang miệng loét thật! Dựa vào đâu phủ định ta a a a! Cái đồ vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, ta xxx ngươi!

"Ai nha! Cô Mạc lại đang mắng vô liêm sỉ".

"Đúng rồi! Sai lại mắng vô liêm sỉ!".

"Cậu nói sao cô Mạc luôn mắng vô liêm sỉ a?".

"Hì hì…… cô Mạc thật sự kỳ lạ".

"Đúng nha! Rất kỳ lạ".

"Hư! Cô muốn mắng……".

"Hì hì".

Lập tức ngồi thẳng trước máy tính, nhanh chóng nghĩ từ ngữ có thể mắng lại! Vô liêm sỉ a!

Nhanh chóng gõ bàn phím.

Nàng nhất định phải mắng thắng mới thôi a a a!

Kế tiếp là ngày thứ tư, ngày thứ năm, ……

Làm người ta không rõ là ngươi nói chuyện vô tình vô nghĩa,vậy sao hai người có thể làm đủ trò không biết mệt hơn nửa tháng?

Sau đó, thời tiết dần dần trở lạnh, kì nghỉ đông đến, cửa ải cuối năm tới gần, Mạc Ngôn không hề đến nhà trẻ, ngay sau đó nơi Mạc Ngôn sống vì nguyên nhân sửa chữa quốc lộ liền không thoát khỏi vận mệnh bị giải tỏa. Tiếp đó là đánh giá, đàm phán, sau cùng là tìm phòng tạm thuê nửa năm.

Bởi vì má Mạc cùng ba Mạc ở nhà trọ không quen, cho nên cuối cùng Mạc gia vẫn quyết định xây nhà mới, bởi vậy phải đối mặt với việc mua đất, chọn nhà thầu xây dựng. Thuê nhà của người khác cảm thấy không thoải mái, chất lượng nhà cũng không đủ, liên tiếp có chuyện xảy ra, nay lại lúc gần sang năm mới làm Mạc gia xoay vòng vòng, Mạc Ngôn tự nhiên cũng sẽ không rãnh rỗi lên mạng mắng tay đôi với cái tên Bặc Toán Tử vô liêm sỉ kia.

Mà sau kỳ nghỉ đông, lại phải đối diện với sự bố trí môi trường nhà trẻ, vấn đề tất cả đều nằm ở khu vực được dành cho việc khai giàng, còn cả chuyện thi cử của Mạc Ngôn. Bởi vậy Mạc Ngôn đem toàn bộ tinh lực đều dồn vào những việc này, dần dần đem chuyên liên quan đến Bặc Toán Tử quên đi, ngay cả trang web kia cũng không truy cập. Ngẫu nhiên vẫn nhớ tới người này, nhưng không có ý đi nhìn, sự việc đã qua hơn hai tháng, lại nhảy ra hâm nóng cũng không có nghĩa.

Nơi xây nhà mới đã được an bài tốt, đốc công đội xây dựng công trình có quen biết ba Mạc, tự nhiên an tâm hơn rất nhiều, Mạc Ngôn an tâm đi thi khoa chính quy, không tiếp tục quan tâm vấn đề nhà ở, tất cả đều giao cho ba Mạc cùng má Mạc.

Nghe má Mạc nói, nhà mới bên kia đều là dân nhập cư, chỉ có số ít là dân bản xứ, hộ gia đình cũng nhiều, đa số mọi người rất nhiệt tình, cũng khá náo nhiệt.

Lại nghe nói nhà hàng xóm cách vách của mình cũng có một đứa con gái, so với Mạc Ngôn nhỏ hơn một tuổi, năm nay 22, mới tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, là một nhà thiết kế. Con gái nhà đó tự thân lập nghiệp, cho dù ở nhà cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Lần này nhà Mạc Ngôn xây nhà mới, ở phương diện thiết kế, nàng cũng giúp không ít.

Thì ra nhà thiết kế có thể kiếm nhiều tiền như vậy?

Má Mạc ngàn dặn vạn dò Mạc Ngôn, chờ sau khi bàn giao nhà mới, nhất định phải thăm nhà người ta một chút, cũng là cám ơn bọn họ hỗ trợ.

Tốc độ xây dựng rất nhanh, trong tháng sáu nhà mới cuối cùng đã xây xong, cửa sổ và cửa ra vào đã được lắp ráp xong, chỉ còn khâu trang trí, mỗi ngày má Mạc đều tự mình giám sát, thúc giục tốc độ nhanh hơn. Xem ra cuộc sống thuê nhà làm má Mạc cực kỳ không quen.

Bởi vì tham của rẻ cho nên má Mạc thuê nhà không có điều hòa, mùa hè nóng chịu không nổi, bởi vậy má Mạc mới muốn trong thời tiết nóng nực của tháng 7 chuyển đến nhà mới. Mà trong lúc trang trí, tuy rằng Mạc Ngôn tới bây giờ cũng chưa qua đó, nhưng nghĩ cũng biết lại được nhà thiết kế hàng xóm kia giúp không ít. Bởi vì má Mạc bắt đầu không ngừng khen đối phương. Không chỉ đem dung mạo của nàng nói giống thiên tiên, còn nghĩ tài hoa của nàng rộng lớn như siêu nhân ba đầu sáu tay, không gì làm không được.

Sáng sớm làm điểm tâm với mình miệng còn ồn ào: "Mang cho Tiểu Nhiên một ít". Sau đó vui vẻ ra cửa, làm cho Mạc Ngôn không chỉ một lần hoài nghi, mẹ già của mình có tâm tư không trong sáng với con gái nhà người ta.

Rốt cuộc dạng con gái gì mà năng lực lớn như vậy? Lần thứ n Mạc Ngôn nghe má Mạc nói:"Tiểu Nhiên người ta a! Người ta a, nghe nói một năm có thể kiếm vài ba trăm triệu. Người thì lớn lên xinh đẹp, khẳng định có không ít người giới thiệu đối tượng cho nhà nàng." và rốt cuộc không được nghĩ như vậy trong đầu.

Đợi cho nhiệt độ đêm tháng bảy làm người ta chịu khôngnổi, nhà mới Mạc gia đợi đã lâu rốt cuộc cũng được bàn giao. Ngày 7 tháng 7, công việc trong trường học của Mạc Ngôn đã kết thúc và công tác thu dọn hành lý cùng cha mẹ rốt cuộc đã xong, gọi công ty chuyển nhà, đem hành lý vận chuyển đến nhà mới bên kia.

Nhà mới được xây ở ngoại thành, được cái cách nhà trẻ Mạc Ngôn làm việc cũng gần hơn chút, giao thông coi như tiện lợi, đường 231, đường 165, đường 167 phương tiện giao thông công cộng đều có tuyến qua nơi này, di chuyển cũng không phiền. Quan trọng là không khí tốt, yên ắng, không có ồn ào như nội thành. Mặc dù cách đường cái xa chút, nhưng khu này đông dân cư nên cũng không sao.

Xe một đường chạy lại đây, đồng ruộng dần dần gần hơn, nơi nơi xanh mượt, nông dân đều thích xây nhà gần gần nhau, mỗi ngôi nhà cũng không giống nhau, trong hỗn loạn có trật tự.

Xe rẽ vào một đường nhỏ, nói đường nhỏ nhưng cũng không phải nhỏ lắm, ít nhất một chiếc xe giao thông công cộng chạy vào cũng không thành vấn đề. Hai bên đều là cây cối cao khoảng hai ba thước, cây xà cừ, cây da^ʍ bụt, cảnh sắc không tồi.

Xe chạy không bao lâu, má Mạc chỉ vào một ngôi nhà mái đỏ phía trước nói với Mạc Ngôn: "Nhìn kìa Tiểu Ngôn, đó là nhà mới của chúng ta.".

Ngôi nhà cao gần ba tầng, thiết kế độc đáo, có hương vị của ánh mặt trời. Nhà bên cạnh cũng được thiết kế với mái màu đỏ, ngôi nhà đó cũng khá mới, xem ra mới xây không lâu. Má Mạc lại chỉ vào ngôi nhà đó cao hứng nói: "Nhìn nè, đây là nhà của gia đình Tiểu Nhiên." nhà đó cùng chiều cao với nhà của Mạc gia, chiếm mặt tích so với nhà của Mạc Ngôn lớn hơn một chút, sân trước nhà nhìn qua lớn hơn rất nhiều so với nhà Mạc Ngôn. Nhà chính cũng rất lớn.

Kẻ có tiền không hề giống với dân tái định cư bọn họ.

Mạc Ngôn ban đầu không phát hiện, sau khi xe tới gần mới phát hiện hai nhà bọn họ cách quả thật rất gần. Gần đến thái quá. Này, có phải có chút quá gần không? Hai bức tường kia đúng là tách ra, không dính lại cùng nhau sao?

Thì ra vấn đề khan hiếm đất đai quốc gia đã nghiêm trọng đến nỗi ảnh hưởng tới ngoại thành a?

Sau đó, Mạc Ngôn từng dùng thước đo đo qua khoảng cách giữa hai nhà. Đúng, chính là thước kẻ của học sinh tiểu học. Không nhiều không ít, hai bức tường cách nhau vừa đúng 0.8 mét, một con số cực kỳ may mắn.

Có chút bội phục nhóm công nhân có thể xây được hai căn nhà này……

Đương nhiên, tất cả đều là nói sau.

Ngày đó, xe chạy đến nhà Mạc Ngôn không lâu, hàng xóm cách vách liền chạy tới, một nam một nữ tuổi trung niên, tuổi cùng ba Mạc má Mạc không cách nhiều.

"Oh! Chị Mạc, sáng sớm nay chúng em đã ở chỗ này ngóng trông mọi người đến." người phụ nữ kia mở miệng, vẻ mặt tươi cười, hai lúm đồng tiền trên mặt rất rõ ràng.

"Ai nha! Chị cũng muốn đến sớm lắm chứ! Nên sáng sớm đã lục tục chuẩn bị lên xe, còn không phải do con nhóc chết tiệt kia không chịu rời giường? Nếu không thì đã tới sớm rồi!" nói chuyện còn không quên lấy tay bát đầu Mạc Ngôn.

Hai người phụ nữ nói chuyện, hai người đàn ông đã đến bên xe chở đồ, đem đồ đạc dỡ xuống.

"Ai nha! Em xem, mới ngày đầu tiên đã làm phiền các em".

"Chị Mạc, chị nói gì thế! Về sau đều là hàng xóm, còn khách khí làm gì? Đây là Tiểu Ngôn?".

"Đúng vậy!".

"Bộ dạng cũng thật xinh đẹp.".

"Con chào dì.".

"Ôi chao! Chào con.".

"Làm sao có thể xinh đẹp như Tiểu Nhiên nhà em?" con gái mình được người ta khen, má Mạc tất nhiên cao hứng, cười tủm tỉm nói: "Sao hôm nay không gặp Tiểu Nhiên?".

"Tiểu Nhiên nhận một dự án thiết kế, cùng đối tác ra ngoài rồi, có thể tối mới về lận".

"À! Ra là vậy! Làm nhà thiết kế cũng không dễ a!".

Phụ nữ trời sinh đã nói nhiều, nói rồi thì sẽ không hết, Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy hai người đàn ông đằng kia thật đáng thương…… qua hỗ trợ thôi.

Di chuyển đồ đạc cho tới khi xong thì đã tối, người hai nhà thật sự mệt, ngừng nói chuyện, chào hỏi vài câu rồi đều tự về nhà tắm rửa đi ngủ. Mạc Ngôn hôm nay làm rất nhiều, cũng mệt mỏi, khó được khi ngủ sớm.

Kết quả sáng sớm hôm sau, thời điểm má Mạc kêu Mạc Ngôn rời giường đi qua nhà hàng xóm, Mạc Ngôn dậy không nổi.

Xương sống ngay thắt lưng thật đau, giống như vừa đánh đại chiến tám trăm hiệp. Toàn thân không chỗ nào không đau.

"Cô xem cô chỉ được nhiêu đây. Chỉ chuyển có chút đồ mà đã thành cái dạng này." má Mạc lay nửa ngày cũng không thể lay được người trên giường, đứng bên giường bắt đầu lầu bầu quở trách 'người chết' Mạc Ngôn.

Người chết thì không nghe được. Người giả chết tiếp tục giả chết. Má Mạc sau mấy lần quở trách, thấy Mạc Ngôn vẫn vô sỉ không nhúc nhích, rốt cục cũng buông tha, vẻ mặt phẫn uất đi ra.

"Tiểu Nhiên người ta sáng sớm là đã dậy rồi, cô sao không bắt chước người ta cho tôi nhờ" tuy nói như thế nhưng vẫn sợ con gái mình bị đói, đi xuống dưới lầu đem đồ ăn thức uống cầm lên. Khi nào đói bụng, muốn ăn thì ăn! Ai……

Mạc Ngôn ôm chăn híp mắt, thỏa mãn than thở một câu. "Vì con do má sinh ra đó……".

Đối với Mạc Ngôn mà nói, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng không quan trọng bằng ngủ nướng, bình thường đi làm thì thôi, nay được nghỉ, nghỉ ngày đầu tiên, Mạc Ngôn cảm thấy muốn ở cùng với chăn drap đệm giường. Huống chi hôm qua nàng còn mệt nhọc nguyên ngày, nghỉ ngơi là chuyện đương nhiên.

Bất quá, hiển nhiên có người tuyệt đối sẽ không cho Mạc Ngôn như ý.

1:00 chiều, thật ra đã muộn lắm, nhưng với Mạc Ngôn mà nói vẫn còn rất sớm. Má Mạc đã vọt vào phòng Mạc Ngôn.

"Con nhóc này! Sao lại có thể ngủ ngon như vậy? Còn không ăn cơm nữa? Mau chóng rời giường!" đồng thời bàn tay to đã tàn nhẫn 'ba' một tiếng, vỗ lên mông Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn đau mông nga ~~ đau quá a! Bất chấp đau thắt lưng và thân thể nhức mỏi dịch dịch cái mông đau rát kia.

Nàng biết giấc mộng tử thủ cùng chăn gối vĩnh viễn là một giấc mộng xa xôi mà thôi.

"Mau đứng lên! Tiểu Nhiên nhà người ta đến nhà chúng ta, đang ở dưới lầu, cô thì chỉ biết ngủ. Tốt xấu gì thì cũng dậy đi! Cái con nhóc này." má Mạc giơ chân đạp lên đùi Mạc Ngôn một cái.

"Đau ~~ má, má ngược đãi con".

"Mau đứng lên! Đừng để Tiểu Nhiên người ta chờ lâu".

"Má, con mệt ~~~~".

"Suốt ngày than mệt! Mau đứng lên!".

"Oa a a ~~~ đừng mà má ~~~" vì sao nàng luôn có cảm giác mình đang bị bắt đi coi mắt?

Sau đó, trên cái mông rắn chắc trúng hai chưởng, Mạc Ngôn mới chịu rời giường.

Đánh răng rửa mặt……

Mạc Ngôn mặc một bộ áo ngủ con nít đi xuống.

Đúng lúc, để nàng nhìn một lần xem xem Tiểu Nhiên này là thần thánh phương nào! Có thể gián tiếp nói nàng ngủ lười!