Chương 48

Thời gian một tuần lễ cứ như thế trôi qua, nội tâm của Lộc Hàm vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Mấy ngày này Kim Chung Nhân vẫn không ngừng liên hệ với Lộc Hàm.

Không có cách nào khác, chẳng phải dù có thế nào cũng nên đối mặt với tất cả hay sao?

Cho nên rốt cuộc Lộc Hàm vẫn đồng ý gặp mặt Kim Chung Nhân.

Cũng chính bởi vì vậy, Lộc Hàm vô cùng khinh ghét bản thân mình đêm hôm đó vừa tự mình tắm nước lạnh, vừa không ngừng cầu yêu thương từ chỗ Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân mấy ngày này lại luôn bận bịu làm việc với Ngô Diệc Phàm, hình như trên thương trường có chút chuyện phiền phức xảy ra. Lộc Hàm nghe được từ trong những lần nói chuyện điện thoại của Ngô Thế Huân, còn nghe thấy tin tức liên quan đến vị hôn thê kia.

Mỗi ngày đến gần tối Ngô Thế Huân mới về nhà, còn mang theo trên người chút mệt mỏi. Bởi vì quan tâm, muốn cho Ngô Thế Huân về nhà sẽ cảm thấy được thả lỏng có thể quên đi phiền muộn trong công việc.

Vì vậy hiến thân, chính là việc không thể thiếu được.

Ngô Thế Huân chỉ cần muốn Lộc Hàm, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Bởi vì cả một đoạn thời gian dài với quy luật sống như thế mà hình thành thói quen, cho nên Ngô Thế Huân chỉ cần nhìn thấy Lộc Hàm liền cứ như biến thành sói, còn Lộc Hàm chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt đó của Ngô Thế Huân, sẽ yên lặng đi tắm rửa, chuẩn bị bị ăn.

Bởi vì thế, Ngô Thế Huân cực kỳ cao hứng, mỗi ngày đều ôm Lộc Hàm cứ như ôm bảo bối trong lòng vậy. Có một lần Ngô Hựu Kỳ qua nhà, mà chính mình bởi vì cái vẻ “có máu có thịt có ôn nhu đa tình” của em trai mình mà giật mình.

Tình yêu đúng là thứ khiến con người ta dễ dàng mất đi lý trí…

—————————————————————

Lại nói về Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm hiện tại chỉ có thể vừa ngưỡng mộ mà cũng vừa ghen tỵ.

Hai người bọn họ đều là sinh viên trường nghệ thuật, cho nên con đường đi tiếp theo chắc chắn là sẽ phải đi con đường diễn xuất. Nhưng bởi vì có sự xuất hiện của hai anh em nhà họ Ngô, cho nên sự nghiệp học hành của Trương Nghệ Hưng cũng như Lộc Hàm cứ như là bị bỏ phí vậy.

Mỗi ngày đều được đưa đi đây đi đó, rồi lại được nuôi ở trong nhà cứ như bảo bối. Bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa người với người, và những trải nghiệm nguy hiểm trước đây của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân và Ngô Diệc Phàm càng không yên tâm để người nhà mình đến trường học.

Lộc Hàm hiện tại vẫn là chưa rõ ràng, cậu vẫn chưa nghĩ ra mình rốt cuộc sẽ làm công việc gì. Dù sao cũng không thể ngày nào cũng nhàn rỗi, nếu không sẽ thật sự trở thành bị bao dưỡng.

Nghệ sĩ…Phải làm nghệ sĩ.

Ngô Thế Huân nói rồi, trừ nghệ sĩ ra thì muốn làm gì cũng được, cũng vì vậy, mà Lộc Hàm đã đau đầu không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà lâu rồi, phát hiện mỗi lần cậu có giận thế nào, Ngô Thế Huân vẫn như cũ không dao động, cho nên đành bỏ cuộc.

Còn Trương Nghệ Hưng, hiện tại lại trở thành thực tập sinh lớp B của công ty giải trí GF thuộc tập đoàn Ngô Thị.

Không có bằng tốt nghiệp đại học mà có thể trong một tháng được đôn lên lớp B, không cần nghĩ cũng biết là ai đã ra tay.

Ngô Diệc Phàm tự nhiên sao lại rộng rãi thế chứ? Lộc Hàm vẫn thường suy nghĩ về vấn đề này. Tuy là phải dựa vào người nâng đỡ mới vào được công ty giải trí, nhưng thực lực của Trương Nghệ Hưng cũng không phụ lại vị trí này. Vốn dĩ đã có vẻ ngoài là ưu thế, Trương Nghệ Hưng lại còn cực kỳ chăm chỉ. Đợt đó bị thương ở eo, ở nhà tạm nghỉ ba bốn ngày đã lại gồng mình lên xuất hiện ở phòng tập.

Có những lúc Lộc Hàm còn có tà ý yy rằng, nếu như eo của mình cũng bị thương như thế, Ngô Thế Huân chẳng lẽ cũng vẫn có thể lại phát tình…

Thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng mệt. Lộc Hàm xúc một muỗng lớn thanh long cho vào miệng, tức giận nhai.

Đối với quả thanh long này, Ngô Thế Huân vẫn luôn không hiểu Lộc Hàm sao lại có chấp niệm ăn sâu như thế, giống như Trương Nghệ Hưng thích ăn khoai tây chiên, thích đến điên cuồng. Nhưng mà bây giờ thời tiết là mùa lạnh, ăn nhiều hoa quả có tính hàn sẽ đau bụng, cho nên Ngô Thế Huân chỉ cho phép Lộc Hàm mỗi ngày ăn một quả.

Điện thoại đột nhiên kêu lên, Lộc Hàm liếc mắt qua màn hình điện thoại thấy hai chữ “Thế Huân”, bèn cầm lên nghe.

“Ưm…”

“Em đang ăn gì thế…không phải lại là thanh long đấy chứ?”

Lộc Hàm nuốt xuống miếng thanh long trong miệng, vuốt vuốt ngực cho xuôi mới nói: “Đúng vậy!”

“Một ngày một quả!”

Nhướng mắt lên nhìn một đống vỏ thanh long trong thùng rác, chắc cũng phải ba, bốn quả đi!

“Vâng…biết rồi. Sao đột nhiên anh lại gọi vậy?”

“Có chút chuyện!” Lời vừa nói hết, Lộc Hàm âm thầm trong lòng làm V sign vì đã thành công chuyển đề tài.

“Cho nên?”

“Buổi tối em muốn ăn gì bảo người giúp việc làm, đừng gọi đồ ăn bên ngoài, ăn xong rồi thì ngủ trước đi!”

“Thế anh phải bao lâu nữa mới về? Bây giờ mới có hơn 1h mà!”

“Chắc là sau 12h!”

“Không được uống rượu đâu đấy! Anh nghe…”

Lời còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh báo bận, Lộc Hàm lập tức bị nghẹn cứng.

Một mặt, nghĩ đến bản thân mình phải ở một mình không có ai bầu bạn đến tận đêm khuya, buồn chán chết đi được. Mặt khác, lại sợ Ngô Thế Huân phải đi cùng Ngô Diệc Phàm đến những bữa tiệc của xã hội đen. Không biết Ngô Thế Huân là vì sao, dạo này lại bị nhiễm thói hư tật xấu, lần trước nửa đêm về nhà, đã bị Ngô Diệc Phàm chuốc cho say mèm, không nói hai lời trực tiếp ôm cậu vứt lên giường làm cậu đến khóc.

Còn nữa, từ lúc biết được cái lần Trương Nghệ Hưng “mượn rượu giải sầu” làm cho cậu bị Ngô Thế Huân ăn, là một âm mưu, lại còn là do Ngô Diệc Phàm làm chủ mưu. Lộc Hàm càng sinh ra cảm giác ác cảm với rượu, hơn nữa còn bắt được Trương Nghệ Hưng bán cậu vì mấy thùng khoai tây chiên nên Lộc Hàm đã hung hăng trả thù một phen.

————————

Lộc Hàm hẹn Kim Chung Nhân chính là vào 3h chiều hôm nay, tại cửa trung tâm thương mại.

Bởi vì ở nhà buồn chán, nên Lộc Hàm đã xuất phát sớm hơn một tiếng, ở đó nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của Kim Chung Nhân, cho nên đành gọi một chiếc xe taxi đỗ ở ven đường.

“Tiên sinh muốn đi đâu?”

“Trung tâm thương mại Kim Thịnh!” vẫn còn hơn một tiếng có thể đi loanh quanh một chút.

Lộc Hàm nghĩ thời gian này Ngô Thế Huân đều bận bịu ở công ty, có lẽ rất mệt cũng rất nhớ cậu, cho nên định đi lòng vòng xem có gì hay ho không để tặng anh, thấy vật nhớ người mà.

Xe taxi dần dần rời xa trung tâm, trên đường đi vẫn là tắc đường như cũ. Lộc Hàm ngồi ở ghế phó lái, đầu dựa vào cửa sổ ngây ngốc nhìn ra khung cảnh bên ngoài từng hàng xe đầy màu sắc chen chúc, trong lòng không kiềm chế được mà lại sản sinh ra loại cảm xúc đó.

Vừa nhìn thấy một đám người, lại có cảm giác như mình là khán giả đang ngồi trước màn hình lớn xem phim, một người lại một người đi qua, mỗi người lại có một cuộc sống khác nhau. Có người lái xe thể thao, mặc trên người toàn là hàng hiệu, lại có người chỉ đi xe đạp mặc trên người cũng chỉ là hàng bán ở sạp ngoài chợ. Cùng một cuộc sống cùng một thành phố, nhưng mà vì rất nhiều yếu tố khác nhau mà cuộc đời lại có quá nhiều cách biệt.

Bản thân cậu, không phải cũng thế sao? Nếu như không có Ngô Thế Huân, không phải cậu cũng sẽ trở thành công cụ xá© ŧᏂịŧ kiếm tiền cho bố mẹ hay sao? Làm gì có được cuộc sống tốt thế này, không lo cơm áo gạo tiền, lại có người thương yêu.

Đợi đến khi Lộc Hàm khỏi suy nghĩ vẩn vơ, tài xế taxi đã đưa cậu đến nơi rất vắng người qua lại, nhìn con phố xa lạ, Lộc Hàm không hiểu.

Chẳng lẽ là mình báo nhầm địa chỉ sao?

“Này, tài xế, anh có phải đã đưa nhầm…”

Ý thức từ từ biến mất, những lời còn chưa nói xong đã bị Lộc Hàm giữ lại trong cổ họng, mềm oặt ngã dựa vào ghế.

————————

Khi Lộc Hàm tỉnh lại, mới phát hiện cậu đang ngồi dựa vào bức tường dưới nền đất. Căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ cửa sổ ở phía trên cao, không thể thiếu được cảm giác lạnh buốt xương từ căn phòng đầy ẩm ướt.

Bị bắt cóc rồi?

Lộc Hàm đứng dậy, lắc lắc đầu, tay chân vẫn còn chưa bị làm sao. Nghĩ lại, lúc nãy là bị tay tài xế kia chụp thuộc mê.

Nhưng mà, tại sao?

Cẩn thận xem xét lại bố trí trong căn phòng, trên tường còn treo cả TV, cách đó không xa có có một tấm giường xếp đơn sơ, một chiếc tủ đầu giường sớm đã tróc sơn, dưới đất còn ngổn ngang các loại chai rượu và vỏ bao thuốc lá.

“Mở cửa ra! Có ai không?”

Âm thầm sờ vào túi quần, quả nhiên điện thoại đã không còn.

Tay đập mạnh vào cửa, đập đến đau cả tay mà không có ai ra mặt, Lộc Hàm đau quá vội xoa xoa bàn tay của mình, không biết vì sao lần này lại có chút trấn tĩnh.

Nhưng nếu như nói không sợ thì là giả, còn về việc vì sao bị bắt cóc, Lộc Hàm suy đoán có chút ít chắc lại là vì khuôn mặt này.

Nỗ lực khắc chế nhip tim đập mạnh, Lộc Hàm nhặt lên chai rượu rỗng ở dưới chân tủ làm vật phòng thân.

Qua khoảng 10 phút sau, cửa đột nhiên được mở ra.

Lộc Hàm dựa vào tường, chai rượu rỗng cầm chặt trong tay đặt ở phía trước, mặt đầy cảnh giác người sắp tiến vào.

“Anh là ai?”

Người kia xem chừng dáng vẻ chỉ khoảng hơn 20 tuổi, không được tính là tuấn mỹ nhưng cũng không đến nỗi để người khác nhìn thấy có cảm giác nôn mửa.

“Nhìn căn nhà rách nát này đi!” Người đàn ông kia không trực tiếp trả lời vào câu hỏi, khóa cửa xong lại đút chìa khóa vào túi áo, đưa tay sờ mặt tường ẩm ướt bẩn thỉu, khuôn mặt tràn ngập ý cười không rõ ràng.

“Thế giới này sao lại không công bằng như vậy?”

“Ở đây, là tầng hầm, chuyên dành cho những kẻ nghèo khó đến thuê ở, ẩm ướt, mốc meo, lạnh lẽo. Kẻ được ăn sung ở sướиɠ đã quen như mày không thể chịu được có đúng không?”

“Dựa vào cái gì mà chúng mày được sống tốt đẹp như thế, mà tao lại chỉ có thể sống như một con kiến hôi hám thế này!”

Lộc Hàm không rõ rốt cuộc là người này muốn gì, cậu cau mày lại vẫn luôn giữ thái độ khẩn trương.

“Tất cả đều là dựa vào phấn đấu của bản thân! Anh như thế này không thể trách người khác!” Cuộc sống bên cạnh Ngô Thế Huân cũng không phải là do cậu nỗ lực giành lấy sao?

“Dựa vào bản thân? Lời nói này của mày đúng là không có tính thuyết phục!”

Người đàn ông kia tiến lên mấy bước, nhưng lại không hướng về phía Lộc Hàm. Anh ta rẽ đến chỗ tủ đầu giường cầm lên điều khiển TV, lại ngồi xuống giường bắt đầu vừa tự lẩm bẩm một mình, vừa tự nghịch chiếc điều khiển kia.

“Tao từ nông thôn thi vào được đại học ở thành phố S, tao cho rằng, dựa vào kiến thức của bản thân tương lai nhất định sẽ tươi sáng.”

“Sau này, tao vào được công ty của Ngô thị, vốn dĩ còn nghĩ rằng vào được công ty lớn sẽ có được tiền đồ rộng mở, nhưng mà, tao làm được hai năm vẫn phải là nhân viên kinh doanh bình thường.”

“Tiền không kiếm được bao nhiêu, nhưng lại gặp được rất nhiều người có tiền, tao so với bọn họ, đến cái rắm cũng không bằng! Một bộ quần áo trên người bọn họ, cũng bằng mấy tháng sinh hoạt phí của tao!”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì, một lòng chỉ muốn nghĩ đến những điều tốt đẹp mà kết quả lại không được như ý nguyện? Lại còn bị người khác xem thường!”

Lộc Hàm không kiềm được, phản bác nói: “Oán trời trách người làm gì, đây chính là nguyên nhân khiến anh mãi không thể thành công!”

“À ~ lời này nghe cũng hay đấy, tao xem lát nữa mày còn nói như thế được không!”

Người đàn ông mở TV lên, điều chỉnh một chút, Lộc Hàm cũng tò mò mà nhìn về phía màn hình TV.

“Tổng giám đốc Ngô…ừm ~ không đúng, là Ngô Thế Huân, hắn đưa mày đi mua điện thoại còn nhớ không? Tao chính là người bán hàng hôm đó!”

“Tao thật hối hận hôm đó tại sao lại cmn tiện tay, sao chép lại toàn bộ dữ kiện trong thẻ nhớ điện thoại của Ngô Thế Huân!”

“Tao còn tưởng có bí mật thương nghiệp gì, có thể đổi thành tiền, kết quả lại phát hiện ra cái này!”

Trên màn hình TV, video bắt đầu được phát, tiếng âm thanh đứt quãng truyền ra toàn bộ căn phòng, Lộc Hàm dần dần đứng tại chỗ ngây cả người ra, người đàn ông kia vẫn như cũ nói ra những điều trong lòng.

“Bởi vì nó, mà tao mất hồn mất vía, còn mất cả công việc.”

“Mày nói với tao về phấn đấu à? Hừ, nói như thể mày vĩ đại mày trong sạch lắm ấy, cuộc sống tốt đẹp của mày bây giờ, có phải hay không cũng có một giai đoạn dơ bẩn đây? Tình nhân nhỏ bé của Ngô Thế Huân!”

Giọng nói của người đàn ông ở bên tai Lộc Hàm đã không còn rõ ràng, thời khắc này Lộc Hàm chỉ nghe thấy âm thanh trong TV, nhìn thấy những cảnh tượng trên màn hình.

Điều nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt gần trong gang tấc của Ngô Thế Huân, anh đang nhìn vào máy quay mỉm cười, sau đó cúi xuống đè lên người nào đó.

Người đó là ai?

Không là bản thân cậu thì còn có thể là ai?

Lúc đó thân thể cậu hoàn toàn xích͙ ɭõa.