Chương 36

Tối qua Ngô Diệc Phàm đưa Trương Nghệ Hưng đến nhà hàng ăn tối, vì đã từng đến một lần, cảm thấy phong cảnh rất đẹp. Ngô Diệc Phàm nghĩ thầm hoàn cảnh gia đình của thỏ con cũng không tốt, bình thường chắc cũng không có cơ hội đến những nơi như vậy. Vừa vặn muốn đưa cậu ấy đi thăm thú, thuận tiện trau dồi tình cảm.

Buổi chiều hôm ấy ở quán cafe nói năng có chút hơi quá, đáng lẽ không nên nhắc đến chuyện Trương Nghệ Hưng nợ tiền anh, làm cậu ấy không tức giận lắm nhưng cứ luôn trầm mặc.

Ngô Diệc Phàm đưa cậu đến nhà hàng kia, để cậu ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ đã đặt trước, vậy mà chỉ ra ngoài nghe một cuộc điện thoại mất có 10 phút, lúc quay lại đã nhìn thấy Trương Nghệ Hưng mở chai rượu trên bàn tự mình uống.

Tức cảnh sinh tình?

Muốn nhìn xem cậu ấy rốt cuộc định làm gì, Ngô Diệc Phàm không đến làm phiền Trương Nghệ Hưng, một mình ngồi cách đấy không xa gọi một cốc cafe, vừa uống vừa ngắm cậu.

Cứ nhìn Trương Nghệ Hưng uống cạn một ly lại một ly, thế đâu phải là đang thưởng thức rượu, rõ ràng là mượn rượu giải sầu.

Cước bộ tăng tốc đi đến đoạt ly rượu trên tay Trương Nghệ Hưng, nhưng cậu đã say rồi, hai má ửng hồng đang ngồi cười ngốc.

Bởi vì ở đây là nơi công cộng, sợ cậu say rượu làm càn, Ngô Diệc Phàm bèn đưa Trương Nghệ Hưng rời khỏi, vốn dĩ còn muốn thưởng thức cảnh đêm, ai ngờ đâu cái tên tiểu quỷ say rượu này làm loạn kế hoạch…bây giờ chỉ có thể đỡ cậu đi hóng gió trên đường mà thôi.

Nhưng mà…xem ra cũng là có thu hoạch, say rượu nói chân tình mà!

“Tiểu Lộc! Tôi muốn tìm Tiểu Lộc!”

“Lộc Hàm không ở đây.”

“Ngô Thế Huân! Anh, anh là đồ khốn! Giấu Tiểu Lộc của tôi đi đâu rồi?!”

“Tôi không phải là Ngô Thế Huân…”

“Hửm…vậy, anh là ai…”

“Ngô Diệc Phàm.”

“Ngô…Diệc…Phàm. à…ầu ~ cái tên đáng ghét đó à!”

Ngô Diệc Phàm còn đang cho là Trương Nghệ Hưng ngốc nghếch tự mình lẩm bẩm, đôi mắt vì say rượu cũng mơ mơ màng màng, rất đáng yêu. Nhưng một câu “cái tên đáng ghét đó”, lập tức khiến Ngô Diệc Phàm mặt đen lại.

Đứng im tại chỗ không đi tiếp nữa, nhìn Trương Nghệ Hưng ở trong lòng say không biết gì, đợi cậu tiếp tục nói.

“Cho dù anh ta có giúp tôi một lần, nhưng mà..ừm…dựa vào cái gì mà khống chế cuộc sống của tôi! Có tiền thì làm sao…tôi nghèo thì đã sao! Tôi cũng có thể tự có hạnh phúc của mình chứ! Tiểu Lộc…Tiểu Lộc cũng đã tìm thấy rồi…”

“Tôi thì sao…”

“Tôi bị tiền buộc chết rồi…”

“Dựa vào cái gì…”

“Tôi không sạch sẽ nữa rồi…sau này tôi phải đối diện với người mình yêu thế nào đây…”

Vốn dĩ đang mang khuôn mặt bất mãn cùng u ám bỗng chốc lại hơi giãn ra, Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng mơ mơ hồ hồ, đột nhiên lại cảm thấy thương xót.

Vẫn còn cho rằng, cậu là người hoạt bát vui vẻ sẽ không có phiền não gì, nhưng thật không ngờ hóa ra Trương Nghệ Hưng cũng có mặt này, cũng chính vì say rượu, không khống chế được đầu óc mới thể hiện ra.

“Vậy em…không thử yêu anh ta? Yêu anh ta sẽ không thấy phiền nữa!”

“Hắc hắc…anh ngốc thế…kiểu người như bọn họ, thay người còn nhanh hơn thay áo, còn muốn theo loại người đó…ọe…”

Còn chưa nói xong, Trương Nghệ Hưng đã nôn rồi!

————————

Ngô Diệc Phàm cũng vừa nói, tối qua anh không ”động” vào Trương Nghệ Hưng, nhưng mà chữ ”động” này cũng là có tính nặng nhẹ.

Tối qua lúc đưa được Trương Nghệ Hưng đã cởi sạch sẽ ngồi vào bồn tắm, là người đàn ông bình thường trước mắt lại có Trương Nghệ Hưng bày ra như thế đương nhiên cũng có phản ứng đi.

Đầu cậu ấy dựa vào thành bồn tắm, hai má đỏ hây hây, cả thân mình trắng nõn ngâm trong bồn nước, mặt nước dâng lên từng gợn sóng để cho cảnh sắc bay phất phới trở nên không phải rõ ràng.

Cưỡng ép bản thân khống chế, Ngô Diệc Phàm một bên tự đè nén du͙© vọиɠ, một bên trong lòng tự nhủ thầm phải thả dây dài bắt cá lớn. Cuối cùng trong muôn vàn khó khăn cũng giúp cậu tắm xong, mặc đồ ngủ cho Trương Nghệ Hưng vào sau đó ôm theo một Trương Nghệ Hưng thơm thơm lên giường ngủ.

Đêm đó, đôi môi Trương Nghệ Hưng bị giày vò không đếm rõ được bao nhiêu lần.

————————

Trương Nghệ Hưng trốn trong phòng tắm khóa cửa rất chặt, sau đó mới cởi bỏ quần áo soi mình trong gương, trên người quả nhiên không có dấu vết gì, cũng không có gì không thích hợp, cũng không đau đớn.

Xem ra Ngô Diệc Phàm nói thật…

Nhưng mà, tại sao? Không phải anh ta thích làm loại chuyện đó sao?

Chẳng lẽ anh ta cũng là người có chút lương tâm? Hay là mình không đủ hấp dẫn?

Phi phi phi, Trương Nghệ Hưng mày bị điên à! Mày đang nghĩ gì thế! Xem ra vế trước vẫn có khả năng cao hơn một chút.

Cẩn thận nghĩ lại, Ngô Diệc Phàm ban đầu cho cậu mượn 100 vạn và ba điều kiện, thật sự cũng không giống như những ông chủ lớn trong tưởng tượng của cậu. Anh ta cũng chỉ có đêm đó là muốn cậu, bao nhiêu ngày rồi, cùng lắm chỉ là luôn…quấn lấy cậu phiền phức mà thôi.

Là thật sự yêu thích? Sao có thể?

Nhưng mà không tránh khỏi có chút cảm động tồn tại.

Tối qua nhìn thấy trong nhà hàng kia, đâu đâu cũng là bóng dáng gia đình, cặp đôi đi cùng nhau…lại nghĩ đến bản thân mình, người nhà của mình…ngôi nhà mất mát, người yêu? Cũng đừng nhắc đến…nếu không phải Ngô Diệc Phàm, có lẽ bản thân cậu cả đời cũng không đặt chân đến những nơi như vậy ăn bữa cơm, cũng ăn không nổi.

Không biết dũng khí từ đâu mà đến, bèn mở chai rượu trên bàn ra, sau đó tự mình uống, sau đó nữa thì không nhớ nổi.

Ngô Diệc Phàm không những không quản cậu, còn không nhân tiện khó khăn mà tranh thủ, còn giúp cậu tắm rửa thay quần áo, kể ra cũng rất đàn ông đi…

“Cái đó…” Ngô Diệc Phàm đang ngồi trên giường, từ lúc bị Trương Nghệ Hưng làm tỉnh giấc thì không ngủ được nữa, nghe thấy giọng nói liền ngửng đầu lên, liền nhìn thấy Trương Nghệ Hưng ló đầu ra khỏi cửa phòng tắm.

“Ừ hứ?”

“Có quần áo để mặc không?” Cậu xấu hổ xoa xoa đầu.

“Có, tôi đã gọi phục vụ mang đến, chắc cũng sắp rồi!”

“Cảm ơn anh!”

“Đừng vội, trên trời không có miếng bánh nào tự rơi xuống đâu! Tiền thì em có trả được cho tôi không? Đúng rồi, chai rượu tối qua em tự mở, giá cả tôi không nói nữa, và còn bộ quần áo em làm hỏng của tôi, giá cả thôi thì tôi cũng không nói nữa. Cho nên…em định làm thế nào?”

“Tôi…tôi không có tiền…” Giọng nói của Trương Nghệ Hưng càng ngày càng nhỏ, ba chữ cuối cũng hầu như nghe không rõ.

“Cho em giá thấp nhất thì thế nào?”

“Hả?”

Ngô Diệc Phàm xoay người bước xuống giường, đi về hướng Trương Nghệ Hưng.

“Này, anh đừng qua đây, tôi còn chưa mặc quần áo đó!!!”

“Đừng động!”

Giọng nói như có chút ra lệnh, Trương Nghệ Hưng đành ngoan ngoãn nghe lời, ngây ngốc đứng im tại chỗ, đôi môi bị lướt nhẹ qua, còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm đã cách xa. Trương Nghệ Hưng mãi một lúc mới hoàn hồn, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, sau đó xấu hổ vội vàng trốn lại vào phòng tắm.

“Được rồi, hết nợ!”

Trong lòng Ngô Diệc Phàm, cho rằng những ngày tháng gần kề tiếp xúc, quan tâm, sớm muộn cũng tấn công được vào trái tim của Trương Nghệ Hưng.

Anh đúng rồi!

Nhưng mà, sau đó thì sao? Sẽ có thể tiếp tục kiên trì sao?

Nếu như là cậu ấy, có thể sẽ nói ”ai mà biết được”.

Đây chính là Ngô Diệc Phàm.

Vĩnh viễn không thể dò đoán được tâm tư của anh ấy, bạn có muốn cũng không đoán được, càng không nên có ý đồ khống chế cuộc sống của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ hủy diệt bạn.

————————————

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đã về thành phố S được gần một tuần.

Ngay hôm trở về, Trương Nghệ Hưng đã đến tìm Lộc Hàm.

Điều đầu tiên Trương Nghệ Hưng hỏi, cũng là mấy ngày qua Lộc Hàm đã đi đâu, Lộc Hàm cũng chỉ thuận theo mấy lời nói dối của Ngô Thế Huân mà tiếp tục, nói cho qua chuyện. Dù sao bản thân cậu cũng đủ đau buồn rồi, không cần phải kéo theo Trương Nghệ Hưng, cậu cũng sẽ đau lòng.

Mấy ngày này, Ngô Thế Huân cùng Ngô Diệc Phàm đều rất bận, bởi vì nhà họ Ngô ở Newyork đã bắt đầu hành động.

Đối với chút thu hoạch nhỏ của Ngô Diệc Phàm trong nửa tháng này, hoàn toàn không làm bố Ngô hài lòng.

Hai cái đứa này đều khiến ông lo ngại.

Với Ngô Thế Huân, sớm muộn cũng muốn cậu ngoan ngoãn nghe lời, để cậu biết có lợi hại cỡ nào cũng chỉ là con trai của ông, nhất định phải nghe lời ông.

Với Ngô Diệc Phàm, sớm đã nhìn ra, là đứa con có dã tâm không thể đặt lòng tin lâu dài.

Ngô Diệc Phàm nhận được chỉ thị của bố Ngô phải đưa Ngô Thế Huân về Newyork, vì để kể hoạch của hai người có thể hoàn hảo tiến hành, tạm thời phải vì đại cục ủy khuất, đi một chuyến cũng không thành vấn đề, xem như là đi du lịch.

Lần này, là lần trở lại đầu tiên của Ngô Thế Huân trong tám năm.

Thời gian rảnh rỗi, Ngô Thế Huân về nhà chơi với Lộc Hàm đang được nuôi như một con mèo Ba Tư, Ngô Diệc Phàm cũng ngẫu nhiên đi trêu đùa thỏ con nhà mình, Trương Nghệ Hưng. Nhưng mà phần lớn thời gian, vẫn là Trương Nghệ Hưng và Lộc Hàm cùng ở với nhau.

Trương Nghệ Hưng hỏi Lộc Hàm, rốt cuộc là nghĩ thế nào, đối với Ngô Thế Huân, rốt cuộc là muốn thế nào. Cười cười là thế mà biểu tình của Lộc Hàm cũng dần trở nên cứng ngắc, cậu không biết phải trả lời sao.

“Cũng không có gì, thì cứ thế thôi, ở bên nhau.”

Cuộc sống của con người, cứ thong dong nhàn nhã quá lại dễ nghĩ lung tung.

Trương Nghệ Hưng không hiểu cậu, chí ít bây giờ không hiểu. Cậu không hiểu sao Lộc Hàm có thể yêu Ngô Thế Huân, một người đàn ông không biết là nên buồn hay vui mà quen biết từ một cuộc giao dịch. Đồng thời, cậu cũng không tin một vị chủ tịch như Ngô Thế Huân nam nữ gì cũng chơi, còn nhiều hơn cả đám bạn bè cậu kết giao sẽ sống chết mà yêu Lộc Hàm, sẽ luôn tốt với Lộc Hàm, mãi không xa rời.

Có người quan tâm đến Lộc Hàm đương nhiên là tốt, nhưng nếu như có ngày phải chia xa, chi bằng ngay từ đầu cũng đừng nên tự mình rơi xuống cái vực đó.

Ăn được một cái kẹo rồi lại bị tát đau? Sẽ không có ai thích như vậy.

Lộc Hàm, tự bản thân cậu cũng nghĩ qua, Ngô Thế Huân đã từng nói rất nhiều lần câu anh yêu em, giọng nói thân mật dần thâm nhập vào cuộc sống của cậu, những quan tâm nhỏ nhặt càng làm cậu ấm áp. Nhưng mà, vẫn luôn cảm thấy mọi thứ đều không thật không dám quá đặt lòng tin, vừa mới bắt đầu sự ấm áp của Ngô Thế Huân dần làm cậu yêu thích, nhưng mà những lúc một mình tĩnh lặng, cậu sẽ nghĩ, Ngô Thế Huân hơn cậu nhiều tuổi, kinh nghiệm sống đương nhiên cũng phong phú hơn nhiều, bản thân cậu chỉ như một tờ giấy trắng.

Cậu của hiện tại đúng là yêu anh, yêu anh đến không thể tự kiềm chế, không chỉ là thân thể này đến cả trái tim cũng là ngoan ngoãn để anh chiếm giữ.

Chính vì đã cho đi toàn bộ cho nên Lộc Hàm mới sợ, cậu sợ Ngô Thế Huân đây chỉ là nhất thời cao hứng, sẽ không phải là thiên trường địa cửu ( mãi mãi dài lâu), cậu sợ bị phản bội.

Bây giờ cứ an ổn ở bên cạnh anh ấy đi, xã hội thực tế như vậy, cao ngạo lạnh lùng rốt cuộc cũng là giả bộ cho bản thân xem, để mình khó chịu, khát cầu dùng sự tôn trọng đi cầu tự mình thanh cao cũng chỉ là dùng để đi diễn kịch với cuộc sống.

Những lời nói ngọt ngào mập mờ luôn được kích động trong những lúc ở cùng Ngô Thế Huân, không cố kỵ gì mà cùng anh hưởng thụ ánh sáng. Thật ra, lưu giữ những lời nói kia khắc vào trong tim xem như lớp vỏ ngoài cứng rắn, che chở cho nội tâm mềm yếu ở bên trong, e sợ không biết ngày mai sẽ thế nào…Bởi vì gia đình, bởi vị hiện thực, trái tim này đã quá yếu ớt không thể chịu nổi thương tổn.

Ngày thứ hai Lộc Hàm trở về có âm thầm gửi cho Kim Chung Nhân tin nhắn, nói với cậu ấy, mình đã có người yêu, còn rất hạnh phúc, anh ấy rất yêu cậu, cậu cũng yêu anh ấy, đối với Chung Nhân chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Cậu ấy rất nhanh liền trả lời, không có lời chỉ có một bức ảnh.

Là hình một bông hoa diên vĩ.

Ý nghĩa của hoa diên vĩ: Luôn luôn hoài niệm.

Đó là năm Kim Chung Nhân 15 tuổi nói với Lộc Hàm 15 tuổi như thế.

Yên lặng lau đi dòng chất lỏng lạnh lẽo, đặt điện thoại giấu dưới bình hoa, ổn định lại tâm trạng,

Thế Huân sắp về rồi!

Phải buông tay, buông tay thôi!