Trong phòng KTV ánh đèn rất tối, Lộc Hàm ngồi ở trên sô pha dựa vào tường, cách biệt với đám bạn đang giành mic hát ở đằng kia một đoạn, còn về Nghiêm Tử Minh, cậu cố ý ngồi cách xa cậu ta ra là bởi vì…
Khi cậu bị gọi đến phòng làm việc giúp sắp xếp đồ đạc, cậu ta đột nhiên lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ:
“Lộc Hàm, cậu thấy tôi là người thế nào?”
Trả lời thế nào đây, rõ ràng đi cả hội với nhau mới gặp qua đôi lần! Lại còn một lần hại cậu bị Ngô Thế Huân…
Cười cười ngại ngùng, đùa đùa nói cậu ta là người có trách nhiệm, vội vàng thu dọn tài liệu lộn xộn trên bàn, Lộc Hàm chỉ hy vọng thu dọn thật nhanh để còn được đi ra, cùng cậu ta đơn độc một chỗ, vẫn luôn thấy không thoải mái…
“Lộc Hàm, uống chút cocktail đi, quán này cocktail của rất đặc sắc.”
Lộc Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nghiêm Tử Minh đang bê một ly cocktail đi qua, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Dám uống không? Không dám đâu! Từ lần bị Ngô Thế Huân hạ thuốc xong, Lộc Hàm chỉ cần nhìn thấy ly rượu chân dài là sợ.
“Không cần đâu…tôi không uống rượu!”
“Cocktail thôi mà, độ cồn không cao đâu, thử đi!”
“Tôi…xin lỗi, có điện thoại, tôi ra ngoài nghe một chút.”
Lộc Hàm thời khắc này thật muốn quỳ lạy chiếc điện thoại của mình luôn, đang đúng lúc bản thân không dám từ chối thì điện thoại kêu, thật đúng lúc. Nhìn trên màn hình hiển thị tên Ngô Thế Huân, trong lòng tự nhiên lại thấy an tâm.
“Alo!”
“Đang ở đâu?”
“KTV!”
“Với ai?”
“Bạn học của tôi.”
“Tên kia thì sao?”
“Ai cơ…”
“Đừng vờ vịt với anh!”
“Cậu ta cũng ở đây.”
“Ngoan ngoãn cho anh, nếu không đêm nay em sẽ hối hận, không được uống rượu đấy!”
“Biết rồi! Hết chuyện rồi phải không?”
“Anh ghét người khác đυ.ng vào đồ của anh, biết chưa?”
“…Biết rồi…”
Cạch…
Đồ của anh…
Giống như lúc này, có lúc, chỉ một chữ nhỏ bé thôi cũng làm Lộc Hàm sản sinh ra rất nhiều suy nghĩ, quay đầu lại đúng là tự giễu mình đã có những suy nghĩ quá phận, không thực tế…
——————————
Lộc Hàm quay lại trước cửa phòng KTV, lại nghe thấy âm thanh náo loạn ở bên trong truyền ra, chỗ loạn như vậy, đúng là một khắc cũng không muốn ở lâu…
Đứng trước cửa do dự một lúc xem nên vào hay không, thì cửa lại tự nhiên lại được mở từ bên trong, Nghiêm Tử Minh đột ngột bước ra, đi đến trước mặt Lộc Hàm. Làm cậu bị giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.
“Chúng ta ăn cơm ở tầng trên sao?”
“Đúng, sao thế, đói rồi?”
“Không phải, tôi muốn lên xem trước, ở đây chán quá, bye bye!”
Lộc Hàm không đợi cậu ta trả lời đã định xoay người đi mất, tay đột nhiên lại bị cậu ta nắm lấy.
Hành động này làm Lộc Hàm hơi hoảng, một là không thích người lạ động chạm vào mình, hai là ở đây đông người qua lại như vậy…Lộc Hàm định rút tay về mà lại càng bị nắm chặt hơn.
“Cậu…”
“Cậu rất ghét tôi sao?”
“Không có, cậu bỏ tay tôi ra đã!” Tay vẫn như cũ bị người kia nắm lấy.
“Thế vì sao luôn luôn tránh tôi?”
“Tôi…tôi đâu có, hơn nữa, chúng ta cũng không thân!”
Dường như câu nói này làm cậu ta bị đả kích, Nghiêm Tử Minh tay hơi buông lỏng, Lộc Hàm nhân cơ hội cũng thu tay về. Nhìn thấy cổ tay mình đã có viền đỏ, xoa xoa một chút, Lộc Hàm giận dữ nhìn Nghiêm Tử Minh rồi xoay người rời đi.
Ý đồ của cậu ta, bản thân cậu làm sao mà không hiểu, từ người xa lạ đến không ngừng lấy lòng, đây không phải là thích thì là gì? Nếu như cậu chưa từng bước vào thế giới của Ngô Thế Huân…có lẽ sẽ có chút cảm động. Nhưng mà, dù sao cũng không phải như vậy, trong lòng cậu giống như lúc này, cảm xúc phát sinh chỉ là xấu hổ và ghét bỏ. Hơn nữa…anh ấy cũng không cho phép…
Anh ấy đã nói rồi…đồ của anh ấy, người khác không được động vào…
——————————
Trong thoáng chốc, Lộc Hàm đã đi đến nhà hàng ở tầng 20, chỗ này là nhà hàng nổi tiếng của thành phố, không ngờ trường lại chịu chơi, đặt bàn ở nơi xa hoa sang trọng như vậy.
Phòng khách ngay chính giữa phía trên, ở giữa trần nhà treo đèn chùm thủy tinh thật lớn, thủy tinh trong suốt lóe tia sáng chói mắt, Lộc Hàm bị ánh sáng kia chiếu vào có chút bất an, nhịp tim không tự chủ được liền tăng nhanh.
Ổn định lại tinh thần, Lộc Hàm đi đến bàn lễ tân hỏi bên đó xem bàn của trường mình được đặt ở phòng nào, ngay khi đi xuyên qua một khu bàn ăn có cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm cảnh đêm, một người đàn ông ngồi bên bàn gần cửa sổ thu hút ánh nhìn của cậu, làm cậu sửng sốt.
Đó là…bố?
Nhưng mà nhìn lại cẩn thận, người đó đang ngồi đối diện với một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, cánh môi đỏ mọng cùng đường kẻ mắt đều lộ ra vẻ quyến rũ, hơn nữa bên cạnh bà ta còn có một cô bé xem ra chỉ hơn mười tuổi.
Một nhà ba người sao? Xem ra là cậu nhìn nhầm rồi!
Sao lại có thể là bố chứ, không phải ông ấy lúc này đang ở nước ngoài sao?
Lộc Hàm không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục đi về phía trước, đi qua vị trí người kia ngồi vừa định đi xa, đột nhiên lại nghe đến tên của mình.
“Hàm nó…chắc hai ngày nữa sẽ về!”
Giọng nói này, không thể nhầm được, là ông ấy…
“Về thì làm sao? Đừng quên ông đã đồng ý với tôi, chủ tịch Lưu còn đang đợi đấy!”
“Haizz…biết rồi! Nhưng tôi nói với thằng bé thế nào đây…”
“Bố!” Giọng nói không rõ ràng ngược lại mang theo vẻ run rẩy truyền vào lỗ tai Lộc Hoán Minh. Chỉ nhìn thấy ông ta cứng người lại một chút, ở nơi đó không nhúc nhích, người đàn bà ngồi đối diện cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không dám quay đầu sao?”
Nghe được lời Lộc Hàm, Lộc Hoán Minh từ từ xoay người lại, sắc mặt chỗ nào cũng khó coi, sau khi ông ta xoay người lại thấy Lộc Hàm đứng cách chỗ mình không xa lắm, hơn nữa, còn từng bước từng bước đến gần, từ bên trên nhìn xuống chỗ ông ta.
Nói như thế…nó đã nghe được những lời lúc nãy rồi…“Ừ…Hàm…bố…”
Lộc Hàm có thể cảm nhận được, cỗ không khí lạnh từ Lộc Hàm toát ra làm người khác lạnh đến tận xương tủy…
“Bố, những điều bố vừa nói là có ý gì?”
“À à…Hàm đừng hiểu lầm…đó là…”
“Sao bố lại ở đây? Không phải nên ở nước ngoài giải quyết chuyện công ty sao? Ngô Thế Huân không phải đã giúp bố rồi sao? Còn nữa…người đàn bà này là ai???”
Lộc Hàm chỉ tay vào Lục Khánh Di đang ngồi đối diện, đến nhìn cũng không muốn nhìn bà ta một cái.
“Bà ấy…bà ấy là…”
“Tôi là vợ của Lộc Hoán Minh! Đây là con gái của chúng tôi!”
Lộc Hoán Minh không ngờ được, Lục Khánh Di người phụ nữ này lại ở trước mặt Lộc Hàm nói ra chân tướng sự việc. Lục Khánh Di không thèm quan tâm đến ánh mắt giận dữ của Lộc Hoán Minh, quay người nhìn Lộc Hàm, nhìn cậu đang dùng ánh mắt khó có thể nói rõ nhìn bản thân bà ta và bố cậu. Đúng vậy, đây chính là kết quả bà ta muốn, Lộc Hàm cái tên phiền toái này, đã muốn rõ ràng mọi chuyện với cậu ta từ lâu, để cậu ta sớm hiểu được vị trí của mình, nếu như cần vì bố cậu ta mà phải đi lấy lòng người khác thì mau chóng làm đi, đừng có ra cái vẻ là tiểu thiếu giá được bố mẹ nuông chiều. Lộc Hoán Minh lúc trước vẫn luôn ngăn cản bà ta, lúc nào cũng nói đợi Lộc Hàm trưởng thành đã, bây giờ tốt rồi, cũng đúng lúc gặp chuyện này, vậy phải tranh thủ nói thẳng hết ra.
“Bố…”
“Hàm… Bố, bố có lỗi với con!
“Bố cậu đã ly hôn với mẹ cậu từ lâu rồi, là sau khi ra nước ngoài một hai năm, nếu như không phải tôi có lòng tốt cùng bố cậu nuôi cậu, cậu từ sớm đã lưu lạc đầu đường xó chợ là đứa trẻ không ai cần rồi!”
“Bà nói láo!”
“Tôi nói láo sao? Thẩm Tuyết người đàn ba ti tiện đó mang đi từ nhà họ Lộc một khoản tiền lớn cậu có biết không? Cậu ở lại chính là để thay bà ta trả nợ!”
“Không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy! Bà mới là người đàn bà ti tiện!”
“Pa!!! Sao lại nói chuyện với dì Lục như vậy?”
Âm thanh rõ ràng vang lên là cái tát vào mặt Lộc Hàm, cả người cậu lảo đảo, đầu óc trống rỗng.
Đây là bố tát mình sao? Bởi vì người đàn bà phá hoại gia đình họ sao?! Cậu vì bảo vệ mẹ mình lại nhận về một cái tát sao?
Khuôn mặt tinh xảo trong phút chốc hiện lên dấu bàn tay đo đỏ vừa mới, má cậu nóng rát, đau đớn như thế, thiết thực như thế, càng làm cậu không tin nổi là từ tay ai mà ra, ra tay ác như vậy…
Đôi mắt của Lộc Hàm, đã nhìn thấy gì…
Khuôn mặt tức giận đến hai mắt đỏ lên của bố Lộc, chẳng lẽ ông ấy không có một chút ăn năn tự trách nào sao?
Còn cái người được gọi là ”dì Lục” ấy lại một mặt đầy khinh miệt? Làm tiểu tam cũng có thể khí thế vậy sao?
Những kẻ đang đứng xem kịch vui kia, chẳng lẽ nhìn người khác suy sụp, họ sẽ vui lắm sao?
Trái tim lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng…
Đây là bị bỏ rơi có đúng không?
Lộc Hàm không giống con gái, khóc đến tê tâm phết liệt, sẽ ôm lấy một bên mặt đã đỏ lên của mình nghẹn ngào khóc lóc nói bọn họ không có nhân tính. Ngược lại, lại vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn trầm mặc, chỉ là nói với ông ta, Lộc Hoán Minh, một câu thôi, sau đó xoay người xuyên qua đám đông, từ từ đi xa mất, lưu lại chỉ là cái bóng đơn bạc cô độc của cậu.
“Nếu nói như thế…dùng tôi để giao dịch, cũng là kế hoạch của ông đúng không?…Tôi đúng là nhận lầm ông rồi! Bố, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là bố.”