Chương 1148
Vương Kiều lấy hết can đảm bước tới kéo Ngô Đạt lại, cô ta hy vọng dưới lời khuyên bảo của mình, anh ta có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà, Ngô Đạt xoay người lại tát cho Vương Kiều một cái, đánh cô ta ngã xuống đất.
Ngô Đạt đang nổi điên hoàn toàn không thể kiểm soát sức lực của mình. Lần này, suýt nữa đã đánh Vương Kiều ngất xỉu. Vương Kiều nằm trên mặt đất mà hoa mắt chóng mặt, chẳng đứng dậy nổi. Còn Ngô Đạt lại tiếp tục nhào về phía Chu Nhã.
Căn nhà này vốn không lớn, Chu Nhã muốn lui cũng không lui được nữa. Ngô Đạt nắm lấy cánh tay cô ấy, kéo mạnh về phía mình, sau đó xé nát áo Chu Nhã.
Thoáng chốc, hai trái bưởi trắng nõn lập tức bật ra, run lẩy bẩy động lòng người.
“Ngô Đạt, anh điên rồi hả?”, Chu Nhã hét lên.
Ngô Đạt điên cuồng cười ầm lên: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Hôm nay, ông đây muốn nổi điên đấy”.
Anh ta nói xong lại xé quần áo của Chu Nhã tiếp, còn Chu Nhã cũng cố gắng chống cự rồi lớn tiếng kêu la.
Nhưng, Chu Nhã vừa kêu lên Ngô Đạt đã tát một cái lên mặt cô ta, đầu óc cô ta quay cuồng, cơ thể mềm nhũn xụi lơ xuống đất.
Bấy giờ, chỉ thấy Ngô Đạt đỏ con mắt, thở hổn hển, hai ba lượt lột sạch Chu Nhã, nhìn cơ thể như ngọc của cô ta mà càng thêm điên cuồng.
Chỉ thấy anh ta vừa cởi đồ mình ra vừa dữ tợn chửi: “Mẹ nó, ba năm. Hôm nay, ông đây sẽ hϊếp chết cô. Tên Lục Hi kia có gì hơn người chứ, có giỏi thì bảo nó đến gϊếŧ tôi nè”.
Ngô Đạt hai ba lượt lột sạch mình, rồi nhào về phía Chu Nhã đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, há miệng điên cuồng hôn lên cơ thể cô ta.
Mà lúc này, Vương Kiều đã hơi tỉnh táo lại, thấy cảnh ấy thì sợ tới mức không biết nên làm thế nào. Với trạng thái hiện tại của Ngô Đạt, cô ta đoán nếu mình dám kêu lên, anh ta chắc chắn sẽ gϊếŧ mình.
Nhưng, nếu bỏ mặc thì Chu Nhã phải làm sao bây giờ?
Ngay khi Vương Kiều không biết làm sao, Chu Nhã cũng dần dần tỉnh lại, thấy Ngô Đạt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đè trên người mình thì sợ hãi hét: “Ngô Đạt, anh làm vậy là phải ngồi tù đó”.
“Ngồi tù, ngay cả ngồi tù thì ông đây cũng phải hϊếp cô”.
Ngô Đạt điên cuồng nói xong, giơ súng liền đâm. Ba năm, ba năm qua Chu Nhã chưa bao giờ để anh ta đυ.ng vào mình, Ngô Đạt cũng nhịn. Nhưng giờ, Chu Nhã lại dám rời khỏi anh ta, điều này tuyệt đối không thể được. Nếu muốn đi thì cô ta cũng phải trả một cái giá đắt cho thời gian qua.
Giờ phút này, Chu Nhã cảm thấy dưới háng có một thứ to lớn đâm tới, trong lòng không khỏi vô cùng hoảng sợ. Đến tận giờ, cô ấy vẫn còn trong trắng, hoàn toàn chưa làʍ t̠ìиɦ lần nào.
Lúc này, một nỗi sợ hãi cùng cực chợt ập đến, Chu Nhã dùng hết sức hét lên: “Cứu mạng”.
Ngay khoảnh khắc đó, giữa trán Chu Nhã bỗng bắn ra một ngọn lửa dài nhỏ phun lên ngực Ngô Đạt.
Ngô Đạt lập tức cảm thấy đau đớn khắp người bèn nhảy lên theo bản năng, hai tay bắt đầu phủi ngọn lửa ngay ngực đi.
Nhưng mà, ngọn lửa kia chẳng những không tắt còn cháy lan ra. Thoáng chốc, Ngô Đạt đã bị ngọn lửa bao phủ rồi bị đốt thành một đống tro tàn.
Giờ phút này, Vương Kiều và Chu Nhã ngơ ngác nhìn Ngô Đạt đã hóa thành một đống tro cốt trên mặt đất với vẻ mặt hoảng sợ.
Cả hai im lặng một lúc lâu sau, Vương Kiều mới nơm nớp lo sợ hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Tôi cũng không biết”, Chu Nhã mờ mịt lắc đầu.
Lúc này, Vương Kiều nhìn Chu Nhã như nhìn một con quái vật, khuôn mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Một lát sau, Chu Nhã bình tĩnh lại, bắt đầu tìm một bộ quần áo mặc vào, sau đó xách vali lên nói: “Vương Kiều, tôi phải đi, còn cậu tính làm sao?”
Vương Kiều nhìn Chu Nhã, lại ngó đống tro kia, chần chờ một lát rồi cắn răng nói: “Cậu dẫn tôi theo đi, tôi không dám ở nơi này nữa đâu”.
Chu Nhã gật đầu rồi giúp Vương Kiều thu xếp quần áo, hai người cứ thế vội vàng rời đi.
Ngay khi chuyện ấy xảy ra thì Lục Hi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên cao tốc bỗng mở bừng mắt, một lát sau, chỉ thấy anh lắc đầu rồi lại ngủ say.
Đợi đến khi trở lại Thiên Nhân Cư ở Tây Kinh thì đã khuya, Lục Hi duỗi lưng một cái rồi trực tiếp đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, Lục Hi khá là nhàn nhã, mỗi ngày đi tới đi lui trong Thiên Nhân Cư, đôi khi đến xem rồi chỉ bảo Vân Vệ Hoành một chút. Thời gian còn lại không phải ăn cơm chính là ngủ, vô cùng thoải mái.
Tối hôm đó, Lục Hi ăn viên Cao Hoàng Đan cuối cùng rồi ngủ tới sáng.
Đợi đến khi anh mở mắt ra thì cũng nở nụ cười. Lục Hi phát hiện mình đã thành công đột phá đến tầng ba của Long Đằng quyết, pháp lực trong người cũng dồi dào, Long Tinh cũng lớn mạnh hơn đôi chút.
Cùng lúc đó, trong đầu anh hình như cũng có thêm một môn thần thông.
“Long Thần Chúc Phúc!”
“Đây là cái quỷ gì?”
Lục Hi buồn bực nghiên cứu tác dụng của nó.
Long Thần Chúc Phúc! Có thể sử dụng lên người khác, người được dùng có thể tăng lên sức mạnh, sự nhanh nhạy, tốc độ, thể chất và sức chống chọi.
“Đù, sao năng lực này lại rác rưởi như vậy, mình thế mà lại không dùng được?”, Lục Hi khó chịu lắc đầu.
Một lát sau, Lục Hi đang uể oải vẫn quyết định thử xem sức mạnh của Long Thần Chúc Phúc. Năng lực do công pháp đỉnh cấp như Long Đằng quyết suy diễn ra hẳn là sẽ không quá kém mới đúng.
Sau đó, thần thức của Lục Hi đảo qua Thiên Nhân Cư rồi phát hiện ra vài người. Tức thì, Lục Hi cười ha ha, xoay người rời khỏi khách sạn đi đến lối vào quảng trường.
“Tần Lam, gần đây các cô tu luyện sao rồi, đi ra đây cho ông”, Lục Hi hết sức kiêu ngạo hô lên với khu nhà trước mặt.
Ngay sau đó, Lục Hi chợt nghe thấy trong khách sạn truyền đến một tiếng như có khủng long chạy qua.