Chương 1134

Chương 1134

Ngay sau đó, bốn người đi vào trong khu danh lam thắng cảnh, theo dòng người ngắm cảnh, sau đó đến một quảng trường.

Trên quảng trường có một sân khấu lớn phỏng theo kiến trúc cổ, trên đó có người đang biểu diễn võ thuật, mỗi một chiêu thức đều có bài bản, nhận được vô số tràng pháo tay từ du khách đến xem.

Mà lúc này, thỉnh thoảng sẽ có người đến chào hỏi Phù Đồ, nhìn có vẻ cũng là ông trùm trong thế giới ngầm đi ngang qua, Lục Hi nhíu mày nói: “Anh không cần để ý đến tôi, tôi đi dạo quanh một chút, trận đấu bắt đầu tôi sẽ tự đến”.

Phù Đồ cũng biết mình ở đây có chút chướng mắt, liền khom lưng cúi đầu nói.

“Vậy tôi không làm phiền anh Lục nữa, khách sạn ở đây có phòng của tôi, buổi tối anh Lục đến nghỉ ngơi chỉ cần nói tên tôi là được, trận đấu chính thức diễn ra ở nơi cách khách sạn không xa, anh có thể đến đó xem bất cứ lúc nào”.

Lục Hi khẽ gật đầu, Phù Đồ thức thời liền dẫn theo Hoàng Thất và Hoàng Cửu rời đi, Lục Hi bắt đầu đi dạo xung quanh.

Lục Hi đi dạo một lúc, vừa định trở về khách sạn đi xem qua đấu trường chính thức, liền nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vui mừng: “Lục Hi, là cậu sao?”

Lục Hi cũng cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn, liền cười nói: “Bạn học cũ, thì ra là cậu”.

Lúc này, một cô gái ngoài hai mươi tuổi, trạc tuổi Lục Hi, cười với Lục Hi nói: “Tôi còn sợ mình nhìn nhầm, thì ra đúng là cậu”.

Nói rồi, cô gái bỏ lại mấy người đi cùng ở một bên, tự nhiên bước tới bắt tay Lục Hi.

Hóa ra cô gái này cũng là bạn học cấp hai của Lục Hi, tên là Chu Nhã, buổi gặp mặt trước cô ấy không đi, nhưng lại tình cờ gặp được ở đây.

Lục Hi liếc nhìn Chu Nhã, hồi đó Chu Nhã cũng là người đẹp của lớp, là đối thủ nặng ký của hoa khôi lớp Khương Mỹ Dục, bây giờ càng trở nên xinh đẹp.

“Người đẹp Chu, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, thật bất ngờ”, Lục Hi cười nói.

Chu Nhã cũng cười nói: “Trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại mà, tôi cũng rất bất ngờ, sao thế, một mình cậu đến đây chơi?”

Lục Hi gật đầu nói: “Gần đây ở nhà cũng buồn chán, nghe nói ở đây có hoạt động, liền đến xem một chút”.

“Ha ha, cũng được, tôi cũng đang chán, cùng với mấy người bạn ra ngoài chơi, nào, để tôi giới thiệu với cậu”.

Chu Nhã nói xong, dẫn Lục Hi tới trước mặt các bạn của cô ấy.

Đi cùng với Chu Nhã có ba nam một nữ, thêm Chu Nhã tổng cộng là năm người, qua lời giới thiệu của Chu Nhã, Lục Hi biết được ba người đàn ông lần lượt là Lưu Xuân Sinh, Ngô Đạt, Tỉnh Tuyên Minh, cô gái kia tên là Vương Kiều.

Những người này đều là người gốc Châu Trịnh, quen biết khi làm việc ở đây, đã là bạn bè được vài năm.

Lục Hi bước tới chào hỏi từng người một, nhưng trong mắt Ngô Đạt và Vương Kiều đều mang theo vẻ khinh thường.

Ngô Đạt này là đội trưởng đội tán thủ của tỉnh, biết chút võ công, còn đang theo đuổi Chu Nhã, vì vậy anh ta tự nhiên sẽ có ý bài xích với những người đàn ông tiếp xúc với Chu Nhã.

Còn Vương Kiều này là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Chu Nhã, hai người cùng thuê một căn phòng ở cùng nhau đã được vài năm, bọn họ đều là nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S Mercedes-Benz, bình thường đều tiếp xúc với những người có tiền.

Vương Kiều nhìn thấy cách ăn mặc của Lục Hi, liền cảm thấy khinh thường, hận không thể để Chu Nhã lập tức đuổi Lục Hi đi.

Bởi vì Ngô Đạt cũng có chút tiếng tăm, có chút giá trị, còn Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh đều là con trai của những gia đình giàu có, tuy không phải rất giàu có nhưng trong nhà cũng có vài chục triệu, theo cô ta thấy, Lục Hi và bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp.

Mặc dù Lục Hi nhận thấy hai người khinh thường mình, nhưng cũng không quan tâm, định hàn huyên với Chu Nhã vài câu rồi rời đi.

Thế nhưng, Chu Nhã lại không nhận ra điều này, ngược lại rấy nhiệt tình trò chuyện với Lục Hi, còn muốn kéo anh đi chơi cùng.

Nói là dù sao Lục Hi cũng chỉ có một mình, bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, phải nói chuyện nhiều chút.

Lục Hi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Nhóm người đứng dưới sân khấu xem biểu diễn võ thuật trên sân khấu, mà lúc này Ngô Đạt bắt đầu ở bên cạnh tỏ ra hiểu biết, nói người trên sân khấu chưa đủ trình, chỉ được hình thức, không phải là đối thủ của anh ta.

Đám người Vương Kiều nghe thấy vậy liền tán thành, còn Lục Hi chỉ cười cười.

Võ thuật của Hoa Hạ có lịch sử lâu đời, làm sao có thể nói rõ ràng trong vài câu.

Võ thuật hiện tại của Hoa Hạ đã phân thành hai loại, một loại chính là loại biểu diễn trên sân khấu này, cố gắng đạt tới hình thức đẹp mắt, phổ biến đến công chúng, dùng để rèn luyện sức khỏe…Thái Cực Quyền là một ví dụ điển hình, hầu hết các bài tập buổi sáng trong công viên là tập Thái Cực Quyền.

Một loại khác chính là thế gia võ đạo, là võ kỹ được truyền lại, tranh đấu kịch liệt, là truyền thừa của võ học xưa.

Tán thủ mà Ngô Đạt luyện chỉ là lông gà vỏ tỏi trong võ thuật, cộng thêm cải biên để đạt được mục đích phù hợp hơn với người bình thường, anh ta cũng dám chê bai võ thuật, Lục Hi cũng không biết anh ta lấy dũng khí đó từ đâu.

Xem hơn nửa giờ, sau khi biểu diễn kết thúc, hầu hết mọi người đều bắt đầu đi ra ngoài.

Có rất ít người tiếp tục đi vào bên trong, lúc này Ngô Đạt đột nhiên nói: “Trận đấu chính thức không ở đây, Lục Hi có muốn xem không, tôi có thể đưa anh đi cùng”.

Lục Hi còn chưa kịp nói, Vương Kiều đã cười nói: “Không biết phải không, ở đây có một trận đấu quyền anh chân chính, chỉ có thân phận như Ngô Đạt mới biết và có tư cách tham dự, vé vào xem là mười ngàn”.

Lục Hi khẽ cười nói: “Mười ngàn thì tôi có”.

“Ồ, thật sao, vậy nể mặt Chu Nhã, tôi sẽ đưa anh đến đó, nhớ đến đó đừng có nói lung tung, người ở đó không dễ chọc đến”.