Đêm động phòng hoa chúc: Trò chơi của đế vương

Edit: Linh Tuyền

Thanh âm thuần hậu đầy từ tính vang lên bên tai Hải Đường, nàng còn đang thất thần sau cơn cao trào, không để ý tới, sức lực toàn thân giống như đã bị rút hết theo tình triều vừa nãy, cả người mềm nhũn không thể động đậy, bất lực phản kháng hành động của nam nhân.

Tần Kiếm Hữu kéo nốt cái áo trong của thiếu nữ ra, một làn sóng đỏ lướt qua trên thân thiếu nữ, rơi xuống mặt đất, thân thể của nàng hoàn toàn bại lộ trước mắt nam nhân. Hắn thỏa mãn nhìn những dấu hôn dày đặc mà bản thân lưu lại trên làn da mềm mại của thiếu nữ, toàn thân nàng nhiễm một màu hồng nhạt động tình, gương mặt đỏ như sắp rỉ máu, môi son khẽ nhếch, tuyết nhũ sưng đỏ, hai điểm trước ngực sưng cứng trước căng, hai chân nàng tách ra để lộ cánh hoa hồng hào chứng tỏ vừa được yêu thương, hoa hạch cũng sưng lên.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Tiểu Hoa vẫn phải ngoan thêm chút nữa.

Nam nhân muốn thiếu nữ hoàn toàn khuất phục dưới sự vui thích hắn mang tới, hắn rút dải lụa quấn tóc của nàng, mái tóc đen óng ả như thác nước rơi tán loạn trên tấm chăn đỏ thêu uyên ương.

"Công chúa điện hạ, ta đã nói ngài phải chịu phạt." Nam nhân ép hai chân thiếu nữ lên, bắt lấy tay nàng để nàng tự giữ lấy hai mắt cá chân tự mở rộng bản thân, hoa huyệt cũng theo động tác này mà mở ra một khe nhỏ, lộ ra trong không khí.

Nam nhân nhìn sắc đẹp câu người trước mặt, dường như vẫn vững vàng căn dặn Hải Đường, "Công chúa cần phải cố gắng giữ chặt."

"Ừm???" Hải Đường mê mang nhìn một loạt động tác của nam nhân, để mặc hắn bố trí.

Nam nhân dùng dải lụa đỏ trên tay vòng qua hoa huyệt vừa mở ra một vòng, nhẹ nhàng kéo một cái, buộc lên trên hoa huyệt một cái nút, sau đó đầu ngón tay hắn quấn lấy một đầu khác của dải lụa, bỗng nhiên kéo một cái, dải lụa đột ngột siết chặt lấy hoa hạch đỏ tươi.

"A... a a a a a??" Hải Đường lập tức bị kí©h thí©ɧ đến giật mình, kɧoáı ©ảʍ vốn đang tích tụ đột nhiên bùng nổ, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra từ tiểu huyệt. Nam nhân đè hai tay nàng lại, không cho phép nàng thả hai mắt cá chân, Hải Đường không có cách nào động đậy, chỉ có thể nằm im một chỗ mà run rẩy, nước mắt vui thích từ hốc mắt chảy ra.

"Công chúa điện hạ, ngài còn nhớ mình phải nói cái gì không?" Nam nhân tạm dừng động tác, nhìn người dưới thân lên tới cao trào ý loạn tình mê, đầu ngón tay quấn lấy dải lụa của hắn hơi run run.

"Từ bỏ?? Từ bỏ?" Thiếu nữ điên cuồng lắc đầu, dường như muốn cự tuyệt nam nhân.

Nam nhân không nói, chỉ là lại hơi kéo dải lụa đỏ, hoa hạch đáng thương bị kẹp chặt không thể thoát ra, thân thể thiếu nữ lại tích tụ thêm một loại kɧoáı ©ảʍ từ đau đớn.

"A a a... Dừng tay..."

"Công chúa không nhớ rõ sao?" Ngón tay nam nhân mang vẻ thương tiếc vân vê hoa hạch đã sưng cứng không chịu nổi, sau đó hung hăng kẹp lấy nó, không chút lưu tình vặn vẹo.

"Kiếm Hữu... A a a..." Thiếu nữ la to tên nam nhân, thân thể phun ra một lần dâʍ ŧᏂủy̠, thấm ướt cả áo bào của nam nhân.

"Công chúa điện hạ, ngài lặp lại một lần nữa?" Nam nhân buông tha cho hoa hạch của thiếu nữ, dịu dàng nói.

"Ô? Được, Kiếm Hữu." Hải Đường run rẩy kêu khóc, khuất nhục nói ra lời nói nam nhân muốn nghe.

"Công chúa, ngài phải nhớ kĩ là mở hai chân ra, nếu không ta sẽ đem chúng buộc lại." Nam nhân đè ép bắp đùi thiếu nữ, trầm giọng nói.

"Được rồi, Kiếm Hữu." Thiếu nữ đáng thương trả lời hắn, nghe lời mở hai chân tới một độ cong khiến nam nhân hài lòng.

"Công chúa, nhũ thịt của ngài chắc chắn rất khó chịu, ngài tự dùng tay chơi đùa nó đi." Nam nhân khoanh tay ngồi một bên, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt ra lệnh cho thiếu nữ.

Thiếu nữ trừng to mắt, khó tin nhìn nam nhân vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề trước mặt. Nam nhân thấy thiếu nữ chậm chạp không có động tác, mày kiếm hơi nhíu, định thăm dò thân thể nàng.

Edit: Linh Tuyền.

"Được rồi, Kiếm Hữu." Thiếu nữ lập tức trả lời, nhũ thịt của nàng thực sự trống rỗng khó chịu, hai quả mâm xôi sưng đỏ đau nhức, muốn được người nhào nặn, nhưng nàng vốn bảo thủ nên căn bản không dám tự dùng tay an ủi chúng, bây giờ lại không thể không khuất phục trước da^ʍ uy của nam nhân, tay nhỏ xoa lên kiều nhũ, lập tức bị cảm xúc mềm mại dưới tay hấp dẫn. Mới đầu nàng chỉ nhẹ nhàng sờ lên, dần dần liền cảm thấy không thể thỏa mãn, cường độ càng lúc càng lớn, vứt bỏ cảm giác xấu hổ, học cách nam nhân đã làm tự xoa bóp nhũ thịt của mình.

Nam nhân nhìn thiếu nữ tự tìm cách làm thỏa mãn bản thân mà trở nên dâʍ đãиɠ, liền cúi người ngậm lấy hai đầṳ ѵú của nàng mà đùa giỡn. Thiếu nữ không tự chủ phát ra thanh âm kiều mị, eo thon cong lên, dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt chảy ra nhỏ giọt ướŧ áŧ trên tấm chăn uyên ương.

"Công chúa, dễ chịu không?" Nam nhân giữ lấy tay thiếu nữ, không cho nàng tự chơi đùa mình.

Thiếu nữ không nhịn được mà "hừ, hừ" hai tiếng, lại e lệ không muốn trả lời câu hỏi của nam nhân, nàng không thể tin được vừa rồi mình lại có phản ứng dâʍ đãиɠ như vậy.

"Công chúa có thể tự chơi đùa tới mức phun nước, chắc chắn là rất thoải mái." Nam nhân thay thiếu nữ trả lời rất đương nhiên, ngón tay thô dài sờ tới dải lụa đỏ buộc lấy hoa hạch, "Công chúa còn muốn bị khi dễ không?"

Nam nhân nhìn xuống thiếu nữ, ngón tay khẽ chạm vào hoa hạch, từng trận kɧoáı ©ảʍ ập đến khiến thiếu nữ bủn rủn, tâm trí hỗn loạn không biết nên trả lời nam nhân thế nào.

"Ừm?" Nam nhân nhéo nhéo hoa hạch sưng đỏ như nhắc nhở thiếu nữ cần phải trả lời hắn, thiếu nữ sợ hãi những cao trào kinh khủng mà nam nhân mang đến, theo phản xạ nói:"

"Được, Kiếm Hữu."

Trên gương mặt nam nhân lộ ra một nụ cười ác ma, thiếu nữ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân cười, không khỏi nhìn ngây dại, không biết mình đã tự đem bán bản thân.

"Vậy... để vi phu khi dễ ngài thật tốt."

---

Muhahaha hôm nay đọc lại cmt của các tình yêu mới biết là mình đã bỏ bộ này tới nửa năm rồi, thật sự có lỗi hihi. Nhưng mà cũng rất vui vì các tình yêu vẫn còn ủng hộ mình, nên chương mới tới rồi đâyyyyyyyyyy