Đặt hai chân xuống nền nhà, đôi chân có chút bải hoải, phải cắn chặt môi mới kiềm chế được mong muốn đặt cơ thể lên giường lần nữa.
Diệp Thiếu Ninh vẫn đang ngủ, vài sợi tóc rủ xuống che đi vầng trán anh.
Quả là một người đàn ông dịu dàng, lúc nào cũng mang lại cho người ta cảm giác ấm áp và thoải mái.
Chắc hẳn anh phải mệt lắm.
Có lẽ quyến rũ là bản năng của phụ nữ, chỉ là bạn có muốn trổ tài hay không mà thôi.
Tối qua, cô dùng áo ngủ màu hồng gợi cảm, cô dùng bản năng riêng có của phụ nữ để quyến rũ, hấp dẫn anh, để anh sa vào lưới tình của mình cho đến khi chìm trong giấc ngủ.
Cô cũng thấy rất mệt.
Mệt đến mức không còn đủ sức nói về nguồn gốc của những túi quần áo và trang sức xếp đầy trong tủ, mệt đến mức không muốn giải thích hay kể lể về dấu tay trên má sưng đỏ, mệt đến mức không muốn nhớ lại cuộc nói chuyện của La Giai Anh.
Một hồi hoan ái ít nhất cũng đổi lại một đêm không mộng mị.
Thời tiết giá rét của Thanh Đài dường như được đưa tới chính vào buổi đêm đầy gió đó, sương mịt mùng trên cửa kính, rõ ràng ngoài trời phải lạnh lắm.
Cô lại dậy sớm hơn mọi ngày nửa tiếng.
Người kia không ăn được đồ bán bên ngoài, bữa sáng lúc nào cũng phải nhiều món.
Đàn ông mà chỉ uống một cốc sữa và ăn một quả trứng là không đủ, bắt buộc phải ăn gì đó chắc dạ.
Cô nấu cháo, ninh bằng nồi áp suất vừa nhanh vừa nhừ., há cảo nhân tôm mua ở siêu thị hôm qua, cô tận mắt nhìn họ làm ngay tại đó, tôm vừa sạch vỏ vừa tươi, vỏ bánh rất mỏng.
Kỹ thuật rán há cảo của cô cũng rất tuyệt, vỏ vừa giòn bánh lại thơm, nhưng không bao giờ làm bỏng lưỡi.
Há cảo rán đã nhiều dầu nên không thể tiếp tục rán trứng được nữa, cô chuyển sang luộc.
Sữa hâm nóng hai cốc, món kèm là thịt bò băm xào đậu phộng và váng sữa đậu nành khô.
Làm xong xuôi vừa đúng 5h30.
Cô rửa tay, tháo tạp dề thì thấy mắt hoa lên, cô vội bám vào tường rồi nhắm mắt lại.
Không ngủ đủ giấc đây mà, giá được ngủ thêm nửa tiếng nữa thì tốt biết mấy!
Nhưng cô vẫn nhanh chóng mở mắt.
Cô thường nói với các học sinh: Đối với việc học, nỗ lực chưa chắc đã giành được kết quả tốt, nhưng nếu các em không nỗ lực thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Hôn nhân cũng vậy, nếu không cố gắng, không biết hy sinh, không cố gắng đối xử tốt với người kia, không cố gắng bảo vệ cho nhau thì sao có thể mưu cầu hạnh phúc?
Vào mỗi sáng sớm, việc quan tâm sẽ bắt đầu từ việc làm đầy bụng anh.
Vòng eo mảnh mai được ôm giữa hai cánh tay thon dài của anh, hơi thở ấm áp phả tới từ đằng sau: "Sau này chúng ta ra ngoài ăn, đừng dậy sớm như vậy nữa.
Cảm giác ngủ dậy không có ai trong lòng khó chịu ghê!"
Cô quay lại vỗ vai anh, "Làm chồng khó chịu càng không được."
"Hôm qua anh ăn ngon ơi là ngon." Anh thổi một hơi vào tai cô, lặng lẽ nhìn má cô thì thấy dấu tay đã lặn.
Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng anh, sau khi hai người lấy nhau anh đã thấy cô bị tát hai lần.
Vậy những điều anh không thấy thì sao?
Hình như anh làm chồng chưa đủ trách nhiệm thì phải?
"Mau đi rửa mặt." Cô xấu hổ đẩy anh vào toilet.
"Đồng Duyệt," Anh nâng cằm cô lên, mặt nghiêm trang, "Có hối hận vì đã vội vàng lấy anh không?"
Cô không trả lời ngay mà cẩn thận suy nghĩ một lát mới lắc đầu, "Không đâu, Thiếu Ninh."
Cô không muốn nghĩ đến những điều vô ích kia nữa.
Điểm duy nhất làm cô bất ngờ là mối quan hệ của anh và Nhạc Tĩnh Phân, đó là điều ngoài ý muốn nhưng không phải chướng ngại không thể vượt qua.
Lúc ngồi vào bàn ăn sáng, hai người đã mặc sẵn quần áo đi làm.
"Thiếu Ninh, kết hôn xong bọn mình dọn về biệt thự nhà anh nhé?" Cô giả vờ nhắc tới chuyện này bằng thái độ tình cờ.
"Xa trường quá, không được." Diệp Thiếu Ninh từ chối luôn.
"Đúng là hơi xa nhưng em thích không khí gia đình sum vầy như vậy, tối đến cả ngày quây quần quanh bàn ăn mới ấm áp làm sao.
Như thế mẹ anh sẽ không còn cảm thấy em đã cướp đi con trai của bà nữa.
Nếu em với mẹ anh suốt ngày mâu thuẫn, anh là người đứng giữa, chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Hòa bình là thứ rất quan trọng phải không anh?"
Diệp Thiếu Ninh hiểu sự tỉ mỉ của cô liền xót xa vuốt ve mặt Đồng Duyệt, thoáng trầm tư, "Anh mua nhà ở Thư Hương Hoa Viên rồi, từ thứ hai đến thứ năm chúng ta sẽ ở đó, về nhà từ thứ sáu đến chủ nhật.
Anh nói với mẹ, mẹ sẽ đồng ý thôi.
Bọn mình mua thêm một chiếc xe nữa, vì có những khi anh phải đi tiếp khách không thể đưa đón em được.
Em lái xe cũng tiết kiệm được thời gian đi đường, anh cũng không phải lo về vấn đề an toàn."
Cô bất giác nắm lấy tay anh.
Có lẽ anh còn quan tâm đến cô nhiều hơn cô tưởng tượng.
"Em có ý kiến thế này.
Sau này, em cũng là một thành viên trong nhà, đáng lẽ em phải đỡ đần mẹ một phần việc nhà nhưng công việc bây giờ của em thực sự rất bận.
Em sẽ tới trung tâm việc làm tìm một người giúp việc, em sẽ trả lương cho người ta được không?"
"Em nghĩ chu đáo quá, được chứ!" Anh hiểu tính La Giai Anh, nếu ở cùng nhà, chắc chắn bà sẽ yêu cầu Đồng Duyệt phải thế này phải thế kia.
Thuê người lo bớt việc nhà thì sẽ không còn gì đáng để soi mói nữa.
Lúc thay giày đi làm, cô nhớ ra điều gì, liền bảo anh chờ mình một chút.
Đồng Duyệt về phòng, lúc đi ra tay đã có thêm một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu tro.
"Hôm nay giảm nhiệt độ, quấn thêm khăn quàng vào, mà nó cũng rất hợp với khí chất của anh." Cô vui vẻ quàng khăn cho anh.
"Em mua hôm qua à?"
Cô gật đầu.
"Đồng Duyệt, có biết anh rung động với em từ lúc nào không?" Anh nhẹ nhàng đặt cằm mình lêи đỉиɦ đầu cô.
Cô ngừng thở.
"Lần đầu tiên em qua đêm ở đây, sáng anh thức dậy em đi rồi.
Anh cứ nghĩ mình vừa trải qua một lần mộng xuân, liền trở mình một cái mới thấy bên cạnh là một miếng ngọc Phật màu trắng..
Anh vội ngồi dậy rồi hối hả chạy xuống cầu thang.
Lúc gặp được em ở trạm xe, anh đưa em về nhà trọ, lúc xuống xe, anh muốn hẹn em tối cùng đi ăn nhưng em đã lạnh lùng cắt ngang lời anh, không cho anh cơ hội được nói.
Đến khi em đã xuống xe rồi lại bất ngờ quay lại, cài lại cúc áo sơmi của anh cho chỉnh tề.
Anh rung động chính vào thời khắc đó."
Đây hình như là lần đầu tiên hai người nói về sự điên cuồng đêm hôm đó kể từ khi qua lại tới nay.
Đó chỉ là hành động bản năng của cô, không ngờ vô tình cắm liễu xuống đất, liễu lại tốt thành cụm.
Đèn đường bên ngoài vẫn sáng, bầu trời vẫn tối.
Gió không mạnh bằng hôm qua nhưng cảm giác rét hơn hôm qua nhiều.
Trên xe còn ấm, vừa xuống xe đã không khỏi run cầm cập.
"Đồng Duyệt," Diệp Thiếu Ninh gọi Đồng Duyệt lúc này đã đi gần tới cổng trường rồi đưa cho cô một tấm thẻ: "Cứ tiêu xài thoải mái, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền."
Đứa trẻ không sống trong tình thương của mẹ từ bé đã học cách được thói quen trân trọng và độc lập, nếu tự nhiên được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại thấy có chút không quen.
"Em… có lương mà."
Mua nhà, mua xe, cô vẫn chưa được cảm nhận những điều này, hình như chiếc thẻ tín dụng này đã trở thành một ngôn ngữ cơ thể.
Kể cả là Ngạn Kiệt, cô vẫn chưa bao giờ chủ động dùng tiền của anh.
"Tiền đó giữ lại mà ăn cơm với bạn bè, đồng nghiệp.
Em cầm đi, mật khẩu là ngày bọn mình đăng ký." Diệp Thiếu Ninh mỉm cười.
Trái tim cô mềm như những cánh hoa rơi lả tả theo làn gió xuân phấp phới.
"Thiếu Ninh…" Cô không thể cảm ơn anh nhưng vẫn muốn nói một điều gì đó, miệng cứ khép lại mở, mở lại khép.
"Vào đi, tối anh tới đón em, bọn mình sẽ đi xem phim rồi dạo chợ đêm.
Trước lễ cưới phải học bù khóa tình yêu kẻo sau này lại tiếc."
Cô đi vào cổng trường, cứ đi một bước lại ngoái lại.
Hôm nay là ngày trực Lăng Linh, cô nàng chứng kiến từ đầu đến cuối: "Mới sáng sớm mà đã như tiễn nhau ra tiền tuyến ấy nhỉ?"
Cô không nói lại mà chỉ khẽ mỉm cười, coi như đồng thuận.
Dù sao đó cũng là chồng cô, có thế nào cũng chẳng có gì đáng chê trách.
Chồng cô - đây là sự thực mạnh mẽ biết bao!
Đồng Duyệt tranh thủ thời gian tới trung tâm giới thiệu việc làm.
Vừa không phải chăm trẻ con lại không phải hầu hạ người già nằm bẹp giường, chỉ phải làm việc nhà, tiền lương lại không thấp nên rất nhiều người muốn làm.
Đồng Duyệt gặp vài người, cô thích một người phụ nữ trung niên trông nhanh nhẹn khéo léo và sạch sẽ, bà là một nữ công nhân vừa nghỉ hưu, con mới học đại học năm đầu, đúng vào thời điểm cần tiền nhất.
Bà họ Lý, Đồng Duyệt gọi là là thím Lý.
Cô để thím Lý tới thực tập ở Ánh trăng hồ sen trước.
Trước đây thím Lý làm việc ở công ty may mặc nên rất giỏi sắp xếp, là ủi quần áo, dọn dẹp nhà cửa cũng gọn gàng, nấu nướng khá tốt.
Đồng Duyệt âm thầm quan sát vài ngày, nhận thấy thím Lý cũng là người ngay thẳng.
Cô thỏa thuận tiền lương với thím Lý rồi đưa ra một yêu cầu: "Ở Diệp gia, thím nhất thiết phải nghe lời mẹ chồng cháu.
Mặc dù cháu là người trả lương nhưng nếu có chuyện gì bất lợi với cháu, thím vẫn phải tuyệt đối nghe theo mẹ chồng cháu, đừng lo cho cháu.
Phải làm thế nào để bà ấy cho rằng thím và bà ấy cùng một phe.
Có chuyện gì âm thầm báo với cháu một tiếng là được."
Thím Lý là người thông minh, biết ngay mình là nội gián con dâu phái tới nhà mẹ chồng.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là một cuộc chiến tranh không tiếng súng.
Bà là người từng trải nên rất hiểu.
Người khác kết hôn cha mẹ hai bên đều bận túi bụi.
Nhưng Đồng gia và Diệp gia chỉ đơn giản gặp nhau một lần, Đồng Đại Binh và Tiền Yến hoàn toàn không có quyền lên tiếng, người phát ngôn trong buổi gặp mặt là La Giai Anh.
Bà nói hai gia đình đều là người có học, bây giờ kiểu đám cưới truyền thống không còn thịnh hành nữa.
Lúc đó mọi người ra khách sạn ăn bữa cơm là xong.
Diệp Thiếu Ninh nói xen vào: "Mẹ, việc này để con lo." Anh có một người thư ký rất giỏi, đã chuẩn bị tươm tất khách sạn và các lễ nghi trong đám cưới.
La Giai Anh liếc con trai: "Được, vậy mẹ sẽ không lo gì nữa, hôm đó tới có mặt là được.
Thiếu Ninh, nhưng có chuyện này con không được quên, con và Đồng Duyệt phải tới văn phòng công chứng xác minh tài sản trước hôn nhân.
Nhỡ có vấn đề gì đỡ phải cãi nhau."
"Mẹ, có cần làm thế không?" Diệp Thiếu Ninh như muốn phát điên.
Đồng Duyệt khẽ kéo tay anh dưới gầm bàn, ý bảo anh bình tĩnh một chút.
"Bà thông gia nói vậy là thế nào, hai đứa vừa mới kết hôn, bà lo xa quá." Tiền Yến cười nói.
"Lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận."
"Được, vậy viết cho rõ ràng.
Nếu bên nào gây ra lỗi lầm mang tính nguyên tắc, nhất thiết phải ra đi không được mang theo bất cứ tài sản nào." Đồng Duyệt nói.
Nếu có thể giữ vững hôn nhân tới khi đầu bạc răng long thì bất cứ sự ràng buộc nào cũng là vô nghĩa.
La Giai Anh bĩu môi: "Cô cũng biết điều đấy, được."
Đồng Đại Binh giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Lúc ra về ông đi vừa vội vừa nhanh, cứ như bị ai đuổi đằng sau.
"Nghe được thì nghe, không nghe được thì coi như gió thổi qua tai là xong." Diệp Nhất Xuyên khẽ thì thầm chia sẻ kinh nghiệm nhiều năm của mình.
Đồng Duyệt cảm kích nhắm mắt lại.
Diệp Thiếu Ninh đưa Đồng Duyệt về trường rồi đi tới ngân hàng.
Tài liệu kiến trúc của Thế Kỷ Building được bên B cung cấp, vấn đề quay vòng vốn gặp chút khó khăn anh đang chạy vạy xin vay tiền.
Họ thường nói chuyện với nhau nên chỉ sau vài câu đã đi thẳng vào vấn đề.
Giám đốc Tư của Kiến Hành - người xưa nay luôn cởi mở bỗng chau mày: "Diệp Tổng, Thái Hoa có Thính Hải Các, nhà hát, công viên hồ sen…, chỉ cần bên anh mở lời, tôi chưa bao giờ gây khó dễ, lúc nào cũng cung cấp tài chính đầy đủ trong thời gian ngắn nhất.
Nói thật với anh, Thế Kỷ Building là dự án quá mạo hiểm, việc này chúng tôi phải cân nhắc kỹ càng."
"Giám đốc Tư, chắc ngài cũng biết danh tiếng của Thái Hoa, chưa bao giờ tiến hành những dự án mang tính phiêu lưu một cách mù quáng.
Công trình này chúng tôi có mấy căn nhà đẹp, cũng có một căn để lại cho ngài."
"Không phải tôi không tin Thái Hoa, nhưng vẫn phải thận trọng.
Cần thiết tôi còn phải xem cả hợp đồng của bên anh và phía đầu tư nữa."
Lời nói của Giám đốc Tư không cho anh cơ hội thương thảo nào nữa.
Diệp Thiếu Ninh không hiểu vấn đề nằm ở đâu, đành bất đắc dĩ trở về Thái Hoa, đi thẳng vào văn phòng của chủ tịch.
Cửa mở, đằng sau bàn làm việc của Nhạc Tĩnh Phân là một cô gái, ngước lên mỉm cười với anh, "Nói vậy anh chính là tổng giám đốc Diệp Thiếu Ninh đẹp trai ngời ngời, phong độ hơn người trong truyền thuyết?"
Diệp Thiếu Ninh - một người xưa nay chẳng bao giờ sợ hãi trước bất cứ điều gì bỗng chốc đứng như trời trồng tại chỗ.
Cô gái chơi trượt ván ở Thượng Hải sao lại ở đây?
Xa Hoan Hoan bước từ bàn làm việc tới, bàn tay với những ngón thon dài huơ huơ trước mặt anh với vẻ nghịch ngợm: "Haha, trông anh cũng đâu vĩ đại như mẹ tôi ca ngợi? Trông cứ khờ khờ thế nào ấy!"
"Hoan Hoan, không được láo, chào anh Diệp đi." Nhạc Tĩnh Phân đi ra từ phòng nghỉ bên trong.
"Mẹ đang đóng phim tình cảm sến súa của Hong Kong à? Gì mà anh Diệp với em Xa? Tất nhiên ở công ty phải gọi anh ấy theo chức danh là Diệp tổng rồi!" Lúc nói những lời này, nét mặt Xa Hoan Hoan rất lạ, trên đó lộ rõ vẻ cười cợt và đùa giỡn.
"Con bé này đúng là… Thiếu Ninh, cô giới thiệu nhé, đây là Hoan Hoan mới về nước được mấy ngày, hôm nay bắt đầu chính thức tới Thái Hoa làm việc, đầu tiên sẽ làm trợ lý ở văn phòng của cháu."
Diệp Thiếu Ninh nhanh chóng định thần lại, vẻ bình tĩnh đã trở lại trên gương mặt: "Để năm mới được không ạ? Bây giờ cháu khá bận mà lại muốn xin nghỉ đông."
"Xin nghỉ vào lúc này?" Nhạc Tĩnh Phân chau mày, "Không khỏe à?" Bây giờ đang là giai đoạn bận rộn cuối năm mà.
Diệp Thiếu Ninh cười, "Chuyện lớn trong đời ạ, cháu chuẩn bị lấy vợ."
"Cháu sắp lấy vợ?" Nhạc Tĩnh Phân bỗng nhiên cất cao đến mức gần như vỡ giọng một cách khó kiểm soát, "Lấy ai?"
Xa Hoan Hoan mở to mắt, phấn khích như đang xem kịch hay.
"Vợ cháu ạ."
"Xưa nay cháu đâu có nhắc gì tới chuyện này." Nhạc Tĩnh Phân gần như sụp đổ.
"Đây không phải công việc, sao cháu lại báo cáo với chủ tịch Nhạc được?" Diệp Thiếu Ninh nói đùa.
"Nhưng… Nhưng… Thế cũng nhanh quá." Thất vọng quá đỗi khiến Nhạc Tĩnh Phân giận đến khó thở, "Mới đây cháu còn đi xem mắt mà."
"Vâng, may gặp được người vừa ý nên quyết định luôn, cháu cũng xin ý kiến mẹ rồi.
Chủ tịch Nhạc, cháu muốn bàn với cô về chuyện khoản vay."
"Cháu cứ làm việc đi, mai bàn tiếp, bây giờ… cô không rảnh." Nhạc Tĩnh Phân xua tay, bà cần bình tĩnh lại một chút.
Dưới sự giám sát của bà, sao lại có việc trộm long tráo phượng như vậy?
Diệp Thiếu Ninh chào bà rồi mỉm cười với Xa Hoan Hoan rồi mới quay người đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra anh còn mải nghĩ, thế giới này đúng là nhỏ thật!
Lúc nhìn gần anh vẫn thấy Xa Hoan Hoan nhác giống Đào Đào hồi mới tốt nghiệp đại học nhưng đúng như lời Hoa Diệp nói, hình như Xa Hoan Hoan có phần vượt trội hơn Đào Đào.
Xa Hoan Hoan cười đến chảy nước mắt.
"Mẹ, có phải kế hoạch của mẹ đã đổ bể rồi không.
Haha, người tính không bằng trời tính, ông trời cũng giúp con."
"Con bé này, con không biết đã bỏ lỡ thứ gì đâu." Nhạc Tĩnh Phân rất hận, ở Thái Hoa Diệp Thiếu Ninh thăng chức nhanh như vậy, đúng là có nể mặt Tô Hiểu Sầm thật, nhưng nếu Diệp Thiếu Ninh là người vô dụng thì làm gì có chuyện đó.
Anh có năng lực và cũng rất cố gắng.
Hôn nhân làm bà đau thấu tâm can, chỉ sợ Hoan Hoan cũng phải chịu nỗi đau tương tự.
Bà đã thầm để ý Diệp Thiếu Ninh mấy năm nay, càng xem càng thấy hài lòng.
Vì thế bà để anh làm trợ lý đặc biệt bên cạnh, gánh vác nhiều trọng trách.
Chính là để sau này anh và Hoan Hoan kế thừa Thái Hoa!
Con vịt đã nấu chín bất ngờ vỗ cánh bay mất?
Xa Hoan Hoan nhướng mày không đồng tình: "Con chẳng thấy thế! Con phải cảm ơn người vợ tự nhiên xuất hiện của anh ta mới đúng, nhờ có chị ấy con mới được tự do!".