Chương 13

Edit: Cải Trắng

Phim đã tiến vào giai đoạn quay phần sau, đoàn làm phim có thêm không ít gương mặt mới. Ngay cả ảnh hậu Giang Thanh cũng tới.

Nguyễn Tinh Trầm có thói quen tới sớm nên lúc tới phim trường đã nghe được không ít lời bàn tán về Giang Thanh.

Tuổi và độ nổi tiếng của Giang Thanh trong giới không kém Cố Húc là bao. Cô ấy liên tục đoạt giải ảnh hậu Kim Ưng vì tác phong làm việc tốt, diễn xuất ổn. Không chỉ nhiều người hâm mộ mà người trong giới cũng rất thích cô ấy.

Mấy năm gần đây, Giang Thanh rất ít khi quay phim truyền hình. Những phim cô ấy nhận đều hợp tác với đạo diễn có tên tuổi, đơn vị chế tác điện ảnh lớn, các vai nhận cũng toàn là nữ chính. Nhưng tới khi vào đoàn làm phim của đạo diễn Hạ, cô ấy lại nhận vai nữ phụ làm cho người trong giới khá tò mò.

Nguyễn Tinh Trầm có chút thiện cảm với Giang Thanh.

Mấy năm trước, cô có diễn trong một bộ phim mà Giang Thanh đóng chính. Khi đó, ngay cả diễn viên tuyến mười tám cô còn không đạt nổi, mấy vai cô diễn chẳng qua chỉ là người qua đường… Giang Thanh đối xử với bọn cô rất tốt, khác hẳn với những diễn viên khác luôn coi khinh bọn cô ra mặt.

Thậm chí cô ấy còn từng dạy cho cô biết nên diễn thế nào mới đạt hiệu quả tốt hơn.

Mấy năm nay, tuy cô chưa từng được đứng chung sân khấu với Giang Thanh nhưng cô vẫn giữ lại trong lòng mình một chút thiện cảm đối với cô ấy. Vì vậy, cô rất vui vẻ, dù cũng khá kinh ngạc với sự lựa chọn này.

Cô cười cười đi về phòng hóa trang riêng của mình. Nhưng chưa về được tới phòng, cô đã nghe thấy tiếng cười nói ở một gian phòng khác.

“Mấy người không biết gì à?” Một ngôi sao có gương mặt xinh đẹp rạng rỡ đè thấp giọng xuống nói với mấy người ở đó: “Ban đầu ảnh hậu Giang Thanh muốn giành vai nữ chính, còn đi gặp đạo diễn Hạ và mấy người chế tác rồi cơ. Không ngờ cuối cùng đạo diễn Hạ lại chọn người kia.”

“Tôi cũng biết việc này.”

Có người gợi chủ đề, những người sau nhao nhao nói theo: “Tôi là người cùng công ty với chị Giang đây. Lúc trước, mọi người ai cũng nghĩ rằng chị ấy sẽ đảm nhận vai nữ chính bộ phim này, thậm chí chị ấy còn vì nó mà từ chối bộ phim của một đạo diễn danh tiếng khác. Không ngờ kết quả cuối cùng lại thành như này.”

“Nhưng chị Giang tốt tính thật, vẫn tiến vào đoàn làm phim.”

Mấy người đang nói chuyện cho rằng giờ còn sớm nên không có ai đến, càng nói càng không kiêng dè gì: “Là người ai cũng nhìn ra được ai hợp đóng nữ chính hơn. Không biết người kia làm gì để được nhận đóng vai nữ chính nữa.”

“Ai mà biết được? Nhưng để có thể đảm nhiệm được vai nữ chính của đạo diễn Hạ và hợp tác với Cố ảnh đế, trả giá một chút có gì là mệt chứ.” Nói câu này xong, có người cười chê, có người chế nhạo, còn có người để lộ hẳn ra sự chán ghét của mình. Ban đầu các cô ấy và Nguyễn Tinh Trầm có độ nổi tiếng tương đương nhau. Giờ bị người ta đạp dưới chân, khó chịu.

Trước kia không có gì để nói, giờ có cớ để nói, đương nhiên là muốn nói thế nào thì nói thế ấy.

Cửa phòng hóa trang mở rộng nên Nguyễn Tinh Trầm có thể nghe rõ mồn một những gì người bên trong nói. Mấy người đang ở đó đều là mấy người mới vào đoàn làm phim mấy hôm trước. Lúc mới vào bọn họ đều gọi một tiếng “Cô Nguyễn” hoặc là “Chị Nguyễn”, vô cùng khiêm tốn.

Không ngờ bây giờ quay lưng đi lại bắt đầu gây chuyện thị phi.

Cô chỉ nhíu mày, không nói gì.

Trước khi tiến vào giới giải trí, cô đã biết trong giới này có những chuyện gì sẽ xảy ra nên cô không tức giận bởi những chuyện râu ria.

Cô không tức giận nhưng Lâm Hạ lại tức tới đỏ mặt. Trước kia đoàn làm phim ít người, nào có mấy chuyện rắc rối như này? Ai cũng đối xử khách sáo với chị Nguyễn. Còn mấy người này mới vào đoàn chưa được bao lâu đã gây rắc rối, giờ đã thế này, về sau còn muốn thế nào nữa?

Cô nàng không nhịn được, đẩy cửa ra nhìn mấy người bên trong, lạnh lùng nói: “Mấy người nói lung tung cái gì ở sau lưng đấy?”

Mấy người kia đang cười nói vui vẻ, đâu ngờ được đằng này lại có người. Không những thế, người tới đây còn là nhân vật chính của chủ đề mà bọn họ đang khua môi múa mép nữa. Tuy trong cuộc trò chuyện trước đó, mọi người đều khinh thường Nguyễn Tinh Trầm nhưng giờ người ta đang là nữ chính của đoàn làm phim, cũng trong lúc đang rất nổi tiếng nữa.

Các cô đều là những nghệ sĩ nhỏ chưa có danh tiếng, cứ thế này không phải sẽ để mặc cô muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thế ấy sao?

Bọn họ nơm nớp lo sợ đứng lên, xấu hổ nhìn Nguyễn Tinh Trầm, đè thấp giọng xuống để nói: “Chị Nguyễn.”

Vốn Nguyễn Tinh Trầm không định để ý tới nhưng Lâm Hạ đã mở miệng, cô không thể cứ để mặc. Thế nên, cô đành dừng chân lại nhìn bọn họ.

Giờ thì ngoan ngoãn mà trước đó thì cười nhạo, Lâm Hạ càng nghĩ càng tức: “Sao giờ không nói nữa? Vừa rồi không phải mấy người nói rất vui vẻ sao? À, hay gọi người khác tới đây để nghe thử xem các cô có đang nói tiếng người không nhé?”

Chẳng ai có thể nhịn được khi bị một trợ lý nhỏ chỉ thẳng mũi mắng.

Nhưng nhìn Nguyễn Tinh Trầm đứng phía sau, bọn họ lại nhớ tới kết cục của Lý Thiên Trân. Nhịn thôi, bọn họ không thể nói gì vào lúc quan trọng này.

Trước kia Lý Thiên Trân rất nổi tiếng, phim truyền hình, đại diện thương hiệu, đâu có cái nào là không đạt tới đỉnh? Dù cho mấy năm gần đây mức độ nổi tiếng không còn được như trước nữa nhưng địa vị vẫn còn. Nào ngờ cô ta lại gây chuyện rắc rối khiến cho đạo diễn Hạ đuổi khỏi đoàn làm phim, không những thế thái độ của công ty với cô ta cũng kéo xuống.

Ai có hiểu biết đều hay tin cô ta đang phải chịu tiền vi phạm hợp đồng của không ít thương hiệu cô ta đại diện. Rồi cô ta còn bị công ty ép đi làm mấy công việc mà ngay cả diễn viên tuyến mười tám cũng không muốn làm.

Nếu thật sự gọi người qua đây, không cần biết bọn họ có sai hay không, đám người đó chắc chắn sẽ đứng về phía Nguyễn Tinh Trầm.

Càng nghĩ càng đáng sợ. Sắc mặt một số người đã trắng bệch.

Nếu còn để Lâm Hạ nói tiếp chắc chắn cô nàng sẽ gọi nhân viên công tác sang thật. Nguyễn Tinh Trầm không muốn làm lớn chuyện nên nói: “Đạo diễn Hạ không thích người trong đoàn làm phim khua môi múa mép đâu.” Sau đó, cô ngừng một lúc mới nói tiếp: “Còn nữa, tôi không biết ai hợp với vai nữ chính hơn. Nhưng đạo diễn Hạ đã chọn tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để diễn.”

“Nếu mọi người có ý kiến thì trực tiếp đi gặp đạo diễn Hạ để nói.”

Mấy người ở trong phòng hóa trang nghe xong, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên: “Chị Nguyễn, là bọn em không biết giữ mồm. Chị, chị đừng để ý.”

Nguyễn Tinh Trầm không quan tâm.

Cô đã đi tới bước này, không phải chưa từng nghe thấy những lời nói như thế. Nếu cô thật sự để bụng những lời nói đó thì cô đã không đi được tới hiện tại. Không để ý bọn họ nữa, cô nói với Lâm Hạ: “Đi thôi.”

“Chị Tinh, chị tốt tính quá rồi đấy…” Tuy Lâm Hạ nghe lời Nguyễn Tinh Trầm, rời đi nhưng vẫn không tiêu được cơn tức. Suốt cả đường đi, cô nàng cứ nói mãi chuyện này: “Đều là người, sao họ lại có suy nghĩ xấu xa như thế chứ! Rõ ràng là đạo diễn Hạ tự mình liên lạc với chị, để chị đóng vai nữ chính mà. Vừa nãy chị nên báo cáo hết chuyện này cho đạo diễn Hạ để ông ấy cho bọn họ quấn gói đi về.”

“Không phải chuyện gì lớn mà.”

Nguyễn Tinh Trầm an ủi: “Hơn nữa, dạo gần đây đạo diễn Hạ rất phiền não về vấn đề quay phim, bận tối mắt tối mũi. Nếu để những chuyện này làm phiền ông ấy, người khác sẽ đánh giá chị như thế nào đây?”

Lâm Hạ biết dạo gần đây tính tình đạo diễn Hạ không tốt nhưng cứ nghĩ tới mấy lời bọn họ nói, cô nàng lại thấy tủi thân thay: “Nhưng chị…”

“Hạ Hạ, đây đâu phải là ngày đầu tiên em ở trong giới giải trí.” Bước vào phòng hóa trang, Nguyễn Tinh Trầm nghiêm túc nói: “Giới giải trí này như thế nào em biết rõ mà. Đừng để mấy người râu ria làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, không đáng đâu em.”

Mấy người đó chỉ dám nói xấu sau lưng cô thôi, trước mặt cô vẫn ngoan ngoãn như thỏ.

Người như thế, cô nhất thiết phải chú ý sao?

Lâm Hạ hiểu cô muốn nói gì, không tiếp tục mở miệng nữa. Mấy người hay nói xấu sau lưng đó có khả năng sẽ không tiến được xa nên bản thân tức giận vì mấy người đó đúng là đáng gì. Chỉ cần chị Tinh có thể tiến xa hơn là có thể vả mặt bọn họ rồi!

Nghĩ thế, cô nàng bớt tức hơn.

Cô nàng hứng trí bừng bừng lôi người tới ngồi xuống trước gương rồi gọi chuyên viên trang điểm, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hôm nay Giang Thanh cũng tới. Vậy mình phải để bọn họ nhìn xem ai mới là người thích hợp với vai nữ chính.”

Nguyễn Tinh Trầm bất đắc dĩ lắc đầu, rõ cô nàng này vừa tức giận giờ lại vui vẻ rồi.

Nhưng cô không nói gì cả, để cô nàng tùy ý sắp xếp.

**

Tại phim trường.

Cố Húc tới sau nên lúc anh tới Nguyễn Tinh Trầm đang ngồi ghế xem kịch bản.

Hôm nay cô gái nhỏ này trông còn nghiêm túc hơn ngày thường. Anh cười cười đi qua: “Cô gái nhỏ, sao trông em không giống như đang đóng phim mà là chuẩn bị đi thi thế?” Nói xong, anh nhận cốc café trong tay Ngô Nguyệt, uống một ngụm rồi mới nói tiếp: “Ông Hạ hung dữ quá à? Khiến cho em nghiêm túc như đi gặp thầy chủ nhiệm ấy.”

Nguyễn Tinh Trầm xem rất nhập tâm nên không phát hiện ra Cố Húc đi sang đây.

Nghe có tiếng nói chuyện bên tai, cô quay đầu lại nhìn người. Có lẽ là do ở chung trong một thời gian dài nên cô không còn quá câu nệ như trước kia nữa, chỉ nhẹ giọng chào: “Thầy Cố.”

Sau đó cô cầm kịch bản, giải thích với anh: “Không phải vì đạo diễn Hạ đâu. Tôi biết kinh nghiệm của mình không nhiều nên mới cố gắng hơn để không kéo chân đoàn làm phim.”

Những lời trước đó Hạ Hạ, đâu phải cô không để trong lòng.

Cô biết, hôm nay Giang Thanh sẽ gia nhập đoàn làm phim. Cô không sợ ánh mắt của người khác nhưng cô sợ người trước mặt sẽ thất vọng.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc không nhịn được mà cười, hương vị café quanh quẩn nơi đầu lưỡi: “Được rồi, hôm nay phải diễn những cảnh gì, tôi diễn thử với em trước.”

Mắt Nguyễn Tinh Trầm sáng lên khi nghe anh nói, đôi mắt cong cong trông như vầng trăng non. Biết Cố Húc có thói quen không cầm kịch bản, cô đưa luôn kịch bản trong tay mình cho anh, nói: “Cảm ơn thầy Cố.”

Giọng nói mềm mại, nụ cười ngọt ngào này làm cho Cố Húc nhớ tới lần trước cô đỏ mặt gọi mình một tiếng “ca ca”. Tay cầm cốc café của anh hơi cứng lại. Nhưng không muốn làm trò cười nên anh hắng giọng một cái rồi bắt đầu diễn thử.

Lúc Giang Thanh tới, bắt gặp đúng cảnh Cố Húc đang diễn thử với Nguyễn Tinh Trầm.

Cô ta biết Cố Húc đã nhiều năm, từng hợp tác nên biết luôn cả thói quen của anh. Trước đây, đừng nói tới việc được diễn thử với người đàn ông này, ngay cả đứng gần thôi cũng cảm nhận được trên người anh tỏa ra hơi thở mạnh mẽ kháng cự. Sao giờ anh trở nên dễ nói chuyện thế?

Áp chế suy nghĩ này xuống, cô ta cười dịu dàng cầm kịch bản đi qua đó.

Hai người kia còn đang diễn thử nên không phát hiện ra cô ta đang đi tới. Là Ngô Nguyệt nhận ra cô ta trước, chào: “Chị Giang.”

“Tiểu Nguyệt.”

Giang Thanh cười chào lại cô nàng, dịu dàng nói: “Chị có bảo người của chị mua ít bánh kem và café mang tới đây đấy. Chị nhớ là em thích ăn bánh kem nhà họ Ngô nên bảo trợ lý mang tới đây nhiều hơn mấy miếng, em đi lấy đi.”

Chỗ đứng của Giang Thanh có thể vững vàng như hiện nay không phải là không có nguyên nhân. Ngoài việc diễn xuất ổn và tác phong làm việc tốt ra, cô ta còn là một người rất biết lấy lòng người khác. Những người khác có thể chỉ chú ý tới những tin tức liên quan tới nghệ sĩ kia nhưng cô ta lại có thể quan tâm tới cả việc trợ lý bên cạnh nghệ sĩ đó thích cái gì. Ví dụ như bây giờ, cô ta vừa nói xong, hai mắt Ngô Nguyệt đã sáng lên.

“Cảm ơn chị Giang.”

Chờ cô nàng đi rồi, Giang Thanh mới quay sang nhìn Cố Húc và Nguyễn Tinh Trầm.

Cuộc trò chuyện của cô ta và Ngô Nguyệt đã cắt ngang màn diễn thử của hai người. Khi giao tiếp với người ngoài, Nguyễn Tinh Trầm vẫn hơi câu nệ nên nhìn thấy người đi qua, cô đứng dậy chào: “Chị Giang.”

Không nói lời thừa thãi.

Giang Thanh cười cười gật đầu với cô, nói với giọng rất dịu dàng: “Tinh Trầm, bộ phim trước đó của em rất hay. Tiếc quá, bộ phim này không có cảnh nào là chị diễn cùng với em. Hi vọng sau này chị còn có cơ hội được hợp tác với em.” Trong lúc nói chuyện, nụ cười xinh đẹp như gió xuân của cô ta không thay đổi.

Nụ cười rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Ngay cả người ngại tiếp xúc với người khác như Nguyễn Tinh Trầm cũng không nhịn được mà nói thêm một câu: “Cảm ơn chị Giang đã khích lệ, em sẽ cố gắng.”

Giang Thanh cười, nói vài câu cổ vũ cô xong lại quay sang nhìn Cố Húc.

Khác với ánh mắt bình tĩnh khi nhìn mọi người, lúc nhìn Cố Húc, Giang Thanh rất kích động. Tuy một phần kích động đã được cô ta đè nén trong lòng nhưng qua biểu cảm và giọng điệu vẫn có thể nhìn ra được: “Cố Húc, sao mấy năm nay cậu không gặp mấy người bạn cũ như chúng tôi? Mấy vị tiền bối thường tới tìm tôi để hỏi thăm cậu đấy.”

Giọng điệu nghe hơi bất đắc dĩ nhưng khá thân thiết.

Cô ta nhìn người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế, lại nhớ tới hình ảnh hai người họ vừa diễn thử, nhịn không được nói: “Đã một thời gian tôi không đóng phim, sợ rằng sẽ không theo kịp diễn xuất của cậu. Hay là chúng ta diễn thử đi?”

Lòng Nguyễn Tinh Trầm chua xót khi nghe người khác nói chuyện với anh bằng giọng điệu thân mật. Rồi tới lúc người ta nói muốn diễn thử cùng với Cố Húc, tay cô càng nắm chặt kịch bản hơn.

Cô mím môi, không nói gì, cúi thấp đầu.

Rất lâu về trước, có người một người từng nói trên weibo: “Nếu Cố Húc muốn kết hôn, nhất định sẽ chọn bạn đời như Giang Thanh.”

Đúng thế…

Bọn họ rất xứng đôi.

Sợ nhìn thấy hình ảnh đó, sợ nghe thấy tiếng Cố Húc đồng ý, đột nhiên Nguyễn Tinh Trầm có suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng không kịp đợi cô hành động, người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh đã mở miệng, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo sẵn có và lười nhác: “Quen tôi nhiều năm như thế, không lẽ cô không biết thói quen của tôi?”