Hạ Bối cùng Mộ Triết vừa ôm nhau vừa trò chuyện hồi lâu thì trời cũng trở về khuya. Hôm nay anh ấy nói rất nhiều điều, Hạ Bối vì vậy mà cũng hiểu rõ anh hơn một chút.
“Trễ rồi, em phải về đây!” Hạ Bối ngồi dậy, nhìn anh: “Nếu thấy không khoẻ thì gọi điện thoại cho em.”
Mộ Triết níu tay Hạ Bối, giọng nói nửa đùa nửa ghẹo: “Ngủ với anh không phải rất tiện đôi đường sao?”
“…” Cô thật sự bất lực với người này mà.
“Không nói là đồng ý?”
“Ai nói em đồng ý?” Hạ Bối vội lên tiếng phản bác: “Sao anh càng ngày càng giống tên lưu manh vậy hả?”
“Vậy sao?” Mộ Triết kéo Hạ Bối xuống giường, vòng tay qua ôm cô vào lòng: “Anh vốn dĩ là lưu manh mà? Chẳng qua Hạ Bối chưa khám phá hết thôi.”
“…” Hạ Bối thở dài: “Con gái không nên qua đêm nhà con trai.”
“Hửm? Ghê vậy sao?” Mộ Triết dụi đầu vào gáy Hạ Bối: “Nếu lỡ qua đêm thì sao?”
“Danh tiết… Danh tiết con gái rất quan trọng…” Hạ Bối đỏ mặt.
“Ừm, quan trọng thật. Cơ mà em định quen anh qua đường hả?”
Hạ Bối liền vội xoay người lại đối diện với anh: “Không có, ai nói với anh em quen anh qua đường vậy?”
“Vậy em cần danh tiết làm gì? Đằng nào em chả làm vợ anh.”
“…” Hạ Bối đỏ mặt: “Ai, ai thèm làm vợ anh.”
Mộ Triết kéo cô lại gần mình hơn, giọng nói hờ hững: “Vậy Hạ Bối định chơi anh qua đường à?”
“…” Khoảng cách này cũng quá gần rồi. Cả người Hạ Bối rất sát với cơ thể anh…
“Sao không trả lời anh hử?” Mô Triết nhướng mi, cái ôm càng gần gũi hơn. Dù có hơi biếи ŧɦái nhưng thật sự thì anh đã luôn muốn “ăn” cô nhóc này từ lâu lắm rồi.
Mặt mũi Hạ Bối ngày một đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc cực kỳ gần với một người khác giới. Ngay cả Hạ Sáng Dương là anh trai ruột nhưng cô cũng chưa bao giờ gần đến mức độ này. Nhiệt độ cơ thể Hạ Bối tăng cao, trái tim đập ngày một nhanh hơn, đôi chân mình và chạm đôi chân anh.
Chân Hạ Bối khẽ động, cả người cô thoát cứng đờ. Dường như, dường như phần đùi cô vừa chạm phải thứ gì…
“C- Cái đó…”
Khóe môi Mộ Triết khẽ nhếch lên, lời nói thiếu ý tứ: “Hạ Bối quá đáng thật. Em làm anh ‘cứng’ rồi.”
“…” Hạ Bối mặt mày càng đỏ bừng. Cô vùng vẫy ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi giường anh: “A- Anh bị biếи ŧɦái à? Sao, sao có thể nói ra mấy lời đáng xấu hổ như vậy…”
Mộ Triết chống đầu nhìn Hạ Bối: “Bộ anh đáng sợ lắm ư? Sao Hạ Bối hết dùng từ lưu manh rồi đến từ biếи ŧɦái để miêu tả anh vậy?”
“…” Nhìn bộ dạng một chút ngượng cũng không có của anh thật khiến cho cả đầu Hạ Bối muốn bùng nổ. Hồ đồ! Sao cô có thể hồ đồ không nhận ra “con sói già” này sớm hơn?
Mộ Triết bật cười, anh đương nhiên hiểu được trong đầu Hạ Bối đang nghĩ gì.
“Anh cho em ba giây để chạy về. Em còn không về thì đừng trách sao ăn xoài xoài không chín.”
“…” Cái gì mà “ăn xoài xoài không chín” chứ? Hạ Bối qua tuổi trẻ vị thành niên lâu rồi cơ mà.
“Một… Hai…”
“Đừng đếm nữa. Em về, em về được chưa?” Hạ Bối tức giận, nhìn anh hậm hực dậm sàn nhà vài cái rồi rời khỏi phòng anh.
Mộ Triết nhìn cách cửa đóng lại, khuôn mặt anh nhanh chính trở về dáng vẻ điềm đạm vốn có.
Mộ Triết vắt tay lên trán, những gì anh giấu anh cũng đã kể cho Hạ Bối nghe rồi nhưng duy nhất một chuyện anh không thể nào kể cho cô ấy nghe được. Vị tổ trưởng điều tra vụ án của ba anh năm đó chính là Hạ Bình- ba Hạ Bối, ông ấy rất rõ diễn biến vụ án năm đó nhưng ông ấy cũng không mong anh và Hạ Bối yêu nhau. Còn nhớ lần đó anh về thăm Hạ Bối, ông ấy đã thẳng thắn mong rằng anh đừng nảy sinh tình cảm với Hạ Bối, còn nói rằng tuổi tác cả hai chênh lệch quá nhiều, không thể yêu nhau. Ấy vậy mà bây giờ anh vẫn không buông được Hạ Bối, lại còn vì cô ấy mà thành ra bộ dạng sống dở chết dở này. Liệu rằng ông ấy còn phản đối anh yêu Hạ Bối nữa không? Anh cũng không biết nữa, hiện tại anh chỉ biết rằng anh yêu Hạ Bối và rất muốn cùng Hạ Bối sống hết quãng đời này.
–
Sáng sớm Hạ Bối nhanh chân chạy đi mua chút đồ ăn sáng đem đến nhà anh. Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm phức từ món ăn. Hạ Bối đi vào hướng nhà bếp.
“Đã khỏe hơn chưa mà ra đây nấu ăn vậy?” Cô đặt túi đồ ăn xuống bàn, nhìn anh: “Em hỏi sao anh không trả lời?”
“Hạ Bối dạo này đanh đá quá.” Mộ Triết nhìn cô khẽ cười: “Sáng sớm đã chạy đi mua đồ ăn cho anh sao?”
“Biết trước anh tự nấu bữa sáng thì em đã không lặn lội mấy cây số để đi mua cho anh đâu.”
Mộ Triết bật cười, tắt bếp, đi lại chỗ Hạ Bối. Anh nhẹ nhàng ôm Hạ Bối từ phía sau, nhỏ giọng trêu ghẹo: “Anh mà biết Hạ Bối lặn lội mấy cây số để mua đồ ăn cho anh thì anh đã không dại gì vào bếp nấu nướng.”
“…” Cái ôm này làm cho Hạ Bối nhớ lại chút kí ức hôm qua. Mặt mày cô đỏ bừng, nhanh tay gỡ tay anh ra: “Sau này đừng chạm vào em.”
“…” Mộ Triết nhíu mày: “Sao anh lại không được chạm vào em?”
Hạ Bối tránh ánh mắt anh: “Chí ít thì bây giờ em ngại tiếp xúc với anh.”
Mộ Triết kiềm nén cơn giận, hẳn là nhóc con này còn ghim chuyện hôm qua. Mộ Triết chống hai tay lên thành bàn, giam giữ Hạ Bối ở bên trong. Anh cúi đầu nhìn Hạ Bối, giọng nói vẫn không bỏ được câu châm chọc: “Như này có được không? Có tính là chạm em không?”
“…” Hạ Bối đỏ mặt, miệng lẩm bẩm: “Đồ lưu manh!”
“Hửm? Lại gọi anh là lưu manh hả?” Một Triết nhướng mi, nhếch môi cười khẩy: “Xem ra anh phải ra dáng lưu manh theo đúng lời Hạ Bối rồi.”
Hạ Bối còn đang ngây ngốc không hiểu ý tứ trong lời nói của anh thì bị anh cưỡng hôn. Hạ Bối bất lực đành theo nhịp điệu với anh. Đôi môi hai người cắи ʍút̼ lấy nhau, cùng nhau nồng nhiệt đáp trả đối phương.
Mộ Triết rời cánh môi Hạ Bối, khuôn mặt có chút đắc ý: “Lưu manh như vậy đã vừa ý em chưa?”